Từ xưa đến nay An Nhược Thần chưa bao giờ là một người bi quan. Thuở còn ấu thơ, cha nàng cưới tam thê tứ thiếp, mẹ nàng chỉ biết hứng lệ rửa mặt, gần đến mức tuyệt vọng. Nhưng nàng chỉ cảm thấy điều đó đủ chứng minh cho người khác biết cha nàng là đồ vô lương tâm không tình cảm, còn cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Sau đó mẹ bỏ nàng mà đi, đám di nương âm thầm bắt nạt nàng, cha nàng lại thờ ơ chẳng màng thăm hỏi gì nàng. Thế nhưng nàng cảm thấy hiện tại cái nhà này vẫn không bớt xén của nàng một bát cơm nào, coi như vẫn còn sống tiếp được. Ừm, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun.
Thời gian trôi đi, nàng đã lớn, nàng luôn muốn tìm đường thoát thân, nhưng mối nhân duyên tốt không phải nàng muốn là có. Người tốt thì coi thường nhà nàng, còn kẻ nịnh nọt cha nàng lại chướng mắt với đứa con không được cưng chiều là nàng đây. Đương nhiên, nàng cũng coi thường bọn họ. Nhưng cha nàng chẳng sợ ai bàn tán, nàng cũng tới tuổi cập kê, vì ông ta lại muốn dùng nàng đổi lấy mối tốt, gả nàng cho Tiền lão gia đã quá sáu mươi ở bên huyện Phúc An đó làm vợ kế, đổi lấy một cơ hội làm ăn. Nàng mãi mới tìm được cơ hội chạy trốn, không may lăn xuống núi, tưởng sẽ chết, ai ngờ đụng phải một người...
Bình luận truyện