Đại hán họ Tô đằng hắng một tiếng, vẫn không né tránh, chờ chưởng lực của đối phương đanh tới trước ngực mới hạ thấp mình xuống vươn tay ra bắt.
Chưởng thế của Đinh Vi Lỗ vừa mãnh liệt vừa biến ảo vô cùng. Đại hán họ Tô vừa vươn tay ra, lão Đinh đã thay đổi phương hướng đánh lại. Đại hán liền đưa khuỷu tay lên gạt, đồng thời vung chưởng phản kích.
Bình một tiếng vang lên. Đại hán họ Tô chấn động thân hình. Hắn nhìn lại đối phương thấy người lão cũng rung động, tà áo bay phất phới.
Đinh Vi Lỗ gầm lên một tiếng, phóng chưởng như gió bão đánh liền một hơi năm chiêu. Chưởng thế vừa mau lẹ vừa chuẩn đích đến trình độ tuyệt diệu. Đại hán họ Tô bất giác lùi lại một bước. Đinh Vi Lỗ không để cho đối phương kịp ra tay phản kích, phóng phát chưởng thứ sáu đánh tới. Phát chưởng này coi hời hợt như không mà chưởng phong cũng rít lên veo véo tựa hồ không có lực lượng nào cản nổi, uy thế cực kỳ mãnh liệt.
Triệu Tử Nguyên đứng ngoài xa mười mấy bước cũng cả kinh thất sắc.
Những người bàng quan bất giác rú lên :
- “Đà Đao chưởng”!
Đinh Vi Lỗ ở cõi biên thùy mặt Tây Nam. Thần công cổ quái của lão đã khiến người nghe đồn phải kinh tâm động phách. Đà Đao chưởng là một chưởng pháp độc đáo của nhà họ Đinh.
Ngày trước một mình lão lên chùa Thiếu Lâm đã ỷ vào thế chưởng này uy hiếp Tam Vi đại sư. Môn “Phách Sơn thất thập nhị trượng” của nhà chùa cũng không làm gì được lão. Một năm sau môn Đà Đao chưởng đã đánh chết tám tay Đại đà chúa ở Kim Đao hội tại Tề Bắc trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà. Vụ này làm chấn động võ lâm. Bây giờ lão lại trổ tuyệt kỹ ngày xưa khiến cho mấy tay cao thủ khiếp vía nói không nên lời.
Đà Đao chưởng của Đinh Vi Lỗ vừa phát ra, đại hán họ Tô mắt lộ tinh quang vung song chưởng lên kháng cự. Thế chưởng của hắn chưa đánh hết thì người đã vọt lên không, tay trái đổi thành thế quyền phản kích. Quyền phong rít lên vù vù. Khi đại hán hạ mình xuống đất hai bên cách nhau không đầy ba thước.
Đại hán lại vung tả hữu quyền rít lên veo véo đánh tới.
Đinh Vi Lỗ bỗng thu Đà Đao chưởng lại, trầm giọng hô :
- Tô Kế Phi! Chiêu “Phong Tỏa Tàn Vân” của ông bạn hay quá! Môn “Phi Vân thập bát chưởng” của ông bạn đã luyện thành rồi.
Đinh Vi Lỗ nói câu này khiến mọi người lại một phen kinh ngạc. Họ ghé tai thì thầm bàn tán.
Đại hán họ Tô nét mặt thản nhiên.
Triệu Tử Nguyên biết mọi người đang bàn tán về môn “Phi Vân thập bát chưởng” của đại hán họ Tô. Đây là lần đầu chàng được chứng kiến chưởng lực thần diệu của hai tay cao thủ tuyệt đỉnh. Miệng chàng lẩm bẩm :
- Tô Kế Phi... lão quả nhiên là Tô Kế Phi...
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì mười một người kia đã đình chỉ cuộc nghị luận. Một người đứng tuổi ăn mặc như kiểu văn sĩ từ từ tiến đến trước đại hán họ Tô nói :
- Tô huynh đã nghiên cứu được chiêu thức mới thì đổi chưởng pháp lấy bạc mua châu báu tặng mỹ nhân đặng thân cận Lý Cơ cô nương cho phỉ chí bình sinh.
Thật đáng mừng.
Đại hán họ Tô lạnh lùng đáp :
- Đa tạ ông bạn quá khen. Có điều chiêu thức mới của Tô mỗ tạm thời chưa muốn truyền thụ cho ai.
Văn sĩ trung niên lộ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Tô huynh muốn giấu kín môn tuyệt nghệ đó chăng? Vậy Lý Cơ ở Đông Sương...
Tô Kế Phi ngắt lời :
- Lý Cơ có một thứ ma lực khiến cho người ta không kháng cự nổi nhưng Tô mỗ phải phí biết bao tâm huyết mới hiểu được một chiêu thức võ công mà đem đổi cho người ta lấy một chung minh châu đặng lọt vào mắt xanh của Lý Cơ thì thật không đáng chút nào.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không nói gì.
Hồi lâu mới có âm thanh cất lên :
- Thật là lời nói ý nhị! Thật là lời nói ý nhị!
Triệu Tử Nguyên ngảnh đầu nhìn ra thì người nói đó là một lão già bé nhỏ và thấp lùn nhưng tinh thần quắc thước.
Đinh Vi Lỗ trợn mắt lên hỏi :
- Giang Sa! Ngươi muốn nói cái gì?
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng :
- “Ta từng nghe nói Giang Sa là tay cao thủ đệ nhất về sử tiên ở ngoài quan ải. Không ngờ y cũng bị hãm nơi đây. Vậy mười ba người này đều là cao thủ bậc nhất làm đại biểu cho một môn phái.”
Giang Sa đáp :
- Các vị thử nghĩ lại mà coi. Từ khi chúng ta vào Lưu Hương viện chẳng ai là không đem những môn sở học tuyệt nghệ mất cả tâm huyết một đời giấu diếm ra để đổi lấy mấy đêm hoan lạc ở Đông Sương, mà người chủ thần bí chỉ dùng mấy chén minh châu, chẳng phí hơi sức gì cũng biết được hết những miếng võ bí truyền của các gia phái. Như vậy có là uổng không? Lời nói của Tô huynh đáng làm gương cho chúng ta.
Đinh Vi Lỗ la lên :
- Giang lão đầu! Ngươi có giỏi thì sao không bắt chước Tư Mã Đạo Nguyên, thấy mỹ sắc không động tâm, quyết rũ áo ra đi?
Giang Sa trợn mắt không nói nữa. Đinh Vi lỗ lại nói tiếp :
- Cổ nhân có câu “Hào kiệt khôn qua ải má hồng”. Lão phu không rời bỏ Lý Cơ, nhất định ở lại đây.
Lão ngồi xếp bằng xuống đất. Những người kia dường như hết hơi không ai lên tiếng nữa.
Tô Kế Phi quay lại hỏi Triệu Tử Nguyên :
- Ông bạn hãy còn nhỏ tuổi, sao cũng lần mò đến Lưu Hương viện?
Triệu Tử Nguyên toan trả lời thì Tô Kế Phi lại nói tiếp :
- Những chàng phong lưu niên thiếu lúc cao hứng ruổi ngựa đến Chương Đài cũng không phải là lỗi lớn. Có điều nơi đây không giống chốn lầu xanh tầm thường, đâu phải chỗ các ngươi lui tới? Đi đi! Nên đi cho lẹ!
Triệu Tử Nguyên vâng dạ mấy tiếng rồi trở gót toan đi. Đột nhiên tai nghe âm thanh như tiếng muỗi vo ve lọt vào :
- Vừa rồi lão phu thấy thân pháp ngươi cựa ra khỏi tay Đinh lão đầu thì đoán ngươi là truyền nhân của Bạch Tuyết Trai ở Dương Võ. Nếu lão phu đoán không lầm thì ngươi khẽ gật đầu.
Triệu Tử Nguyên đã hiểu Tô Kế Phi dùng phép truyền âm nhập mật hỏi mình, chàng liền thản nhiên khẽ gật đầu.
Tô Kế Phi lại máy môi. Triệu Tử Nguyên nghe lão nói rất khẽ :
- Lưu Hương viện chẳng phải chỗ ở lâu, vậy ngươi tìm cách bỏ đi, trở về báo với lệnh sư nói là có cố nhân Tô mỗ lúc nào cũng tra xét vụ án Thái Chiêu bảo chúa Triệu Phi Tinh bị hại. Lưu Hương viện là đầu mối có hy vọng tìm ra được. Vì thế mà lão phu giả vờ chìm đắm trong nữ sắc nên ở lại đây...
Triệu Tử Nguyên tưởng chừng trái tim chìm xuống.
Tô Kế Phi lại giả vờ nói lớn tiếng với Triệu Tử Nguyên một hồi, rồi đưa mắt ra hiệu cho chàng. Triệu Tử Nguyên không sao được đành len lén rút lui.
Đinh Vi Lỗ cùng mọi người không ai ngăn cản. Chàng bước trên bậc đá theo lối cũ đi lên Đông sương.
Mỹ nữ mặc áo sa mỏng dính vẫn yên lặng ngồi ở mép giường. Thị thấy Triệu Tử Nguyên trở lại liền nói :
- Bây giờ tướng công đã tăng thêm phần lịch duyệt, tiện thiếp thiết nghĩ tướng công hãy còn có lòng ngờ vực.
Thị nói rồi tủm tỉm cười. Bao nhiêu vẻ quyến rũ đều lộ hết ra.
Triệu Tử Nguyên tuy có lòng úy kỵ mà không khỏi ngẩn người. Chàng run lên trầm giọng nói :
- Lý Cơ cô nương! Tại hạ vừa nghe bọn họ đề cập tới Lý Cơ.
Nữ lang dương cặp mắt lẳng lơ nhìn chàng hỏi :
- Chẳng lẽ tiện thiếp không phải là Lý Cơ?
Triệu Tử Nguyên quay đi tránh nhãn quang của đối phương, chàng hỏi :
- Cô nương dùng sắc tướng bố thí cho chúng sinh phải chăng vì mấy chung minh châu?
Lý Cơ mỉn cười không trả lời. Thị từ từ tiến về phía triệu Tử Nguyên. Bao nhiêu nét mỹ diện nửa kín nửa hở sau lần sa mỏng lộ hết ra khiến người ta rạo rực trong lòng.
Triệu Tử Nguyên bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm ngát tựa như lan mà không phải lan, tựa như xạ mà không phải xạ. Mùi hương này ở trong người đối phương tiết ra. Thị càng đến gần, mùi hương càng đậm đà...
Lúc đó Triệu Tử Nguyên cảm thấy một luồng nhiệt khí xông lên. Mắt chàng nhìn Lý Cơ hớn hở tươi cười má lún đồng tiền. Từ cái cất tay đến cái nhấc chân của thị đều lộ vẻ phong lưu, thêm vào mùi hương ngào ngạt khiến cho sương phòng tràn trề bầu không khí êm dịu. Lý Cơ khẽ nói :
- Lạ thiệt! Người ta bảo mùi hương trong người tiện thiếp là một thứ ma lực không ai chống lại được. Chẳng lẽ tướng công không cảm thấy điều gì khác lạ ư?
Âm điệu thị mỗi lúc một trầm trầm, mục quang thị càng trở nên huyền ảo, mê ly.
Triệu Tử Nguyên vừa nghe thị nhắc tới quả nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng, cơ thể nhũn ra như người không còn chút sức lực nào nữa. Thần trí cũng đi vào chỗ mê man.
Lý Cơ vươn hai bàn tay ngọc nắm lấy vai Triệu Tử Nguyên rồi đặt tấm thân óng ả vào lòng chàng.
Triệu Tử Nguyên giẫy giụa một lúc mà không thoát ra được. Những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu ở hai bên má từ từ nhỏ xuống.
Hai người ôm nhau chằng chằng di chuyển về phía giường bạch ngọc ở góc tường.
Bất thình lình một thanh âm lạnh như băng từ trong sương phòng vang lên :
- Lý Cơ! Ngươi làm thế là quá lắm!
Hai người giật nẩy minh quay đầu nhìn ra thì thấy nữ lang y phục hoa lệ, mặt lạnh như băng sương, không biết đã đến đứng bên thạch bình từ lúc nào.
Triệu Tử Nguyên tinh thần tỉnh táo lại, đẩy Lý Cơ ra. Chàng hít một hơi chân khí rồi vận động chân lực mười tám lần mới cảm thấy sóng lòng bình tĩnh lại.
Lý Cơ đưa tay lên gỡ mái tóc cất giọng nghi ngờ hỏi :
- Võ cô nương trước nay chưa từng đặt chân vào bản viện mà sao đêm nay lại có cử động khác thường?
Nữ lang hoa lệ hờ hững đáp :
- Lưu Hương viện của gia phụ. Bản cô nương muốn đến là đến, ngươi hỏi thế nào được?
Lý Cơ nói :
- Lý Cơ cũng biết không nên hỏi câu này, nhưng chủ nhân đã để Đông Sương làm nơi cư trú cho Lý Cơ, đặng phụ trách công việc khoản đãi tân khách trong bản viện. Võ cô nương đến đây vào lúc này thật có điều không tiện.
Nữ lang hoa lệ lớn tiếng :
- Ngươi... ngươi không biết đường tiến thoái, dám xung chàng với bản cô nương. Chắc ngươi không muốn sống nữa.
Sát khí bừng bừng, nữ lang nhảy xổ lại rút đoản kiếm ra đánh “soạt” một cái rồi vung lên.
Lý Cơ nhắm mắt chờ chết. Bỗng thấy gió lạnh thổi qua mặt. Thanh đoản kiếm của nữ lang đã lướt trên đỉnh đầu thị hớt đứt bao nhiêu sợi tóc theo gió bay phất phới.
Nữ lang hoa lệ thấy Lý Cơ vẻ mặt vẫn thản nhiên, không ra chiều khiếp sợ thì tức giận hỏi :
- Ngươi tưởng bản cô nương không dám giết ngươi chăng?
Lý Cơ lạnh lùng đáp :
- Trước khi Võ cô nương hạ thủ tất cũng lo rằng trong Lưu Hương viện mà thiếu Lý Cơ thì không thể duy trì được nữa.
Nữ lang tức giận đến cùng cực mà không làm sao được. Nàng biết nơi đây lợi hại đúng như lời Lý Cơ. Mặt lạnh như tiền, nàng quay lại hỏi triệu Tử Nguyên :
- Phải chăng tướng công đã lấy một chung minh châu để tặng Lý Cơ?
Triệu tử Nguyên đáp :
- Tại hạ không hiểu qui củ trong viện này. Vì thấy trên chung đề chữ, trong lúc nhất thời động tính hiếu kỳ mới lấy minh châu đem vào phòng...
Nữ lang ngắt lời :
- Vô luận trường hợp nào thì tướng công cũng thiếu bản viện một chung minh châu.
Triệu Tử Nguyên chợt tỉnh ngộ hỏi :
- Phải chăng cô nương muốn tại hạ đem hết những sở học truyền thụ lại cho?
Nữ lang biến sắc hỏi :
- Lý Cơ! Ngươi để y tiến vào nhà mật thất...
Nàng chưa dứt lời thì ngoài sương phòng có tiếng chân cấp bách vọng vào.
Một thiếu nữ xiêm hồng lật đật tiến lại thở hồng hộc gọi :
- Cô nương... Cô nương!
Nữ lang chau mày hỏi :
- Điều chi mà hoang mang?
Thiếu nữ xiêm hồng ấp úng đáp :
- Đại gia... đã tới đó...
Nữ lang người run lên hỏi :
- Ngươi bảo gia gia ta đến dịch đình kia mà? Người vào Lưu Hương viện chưa?
Thiếu nữ xiêm hồng hoảng hốt quá không thốt nên lời, chỉ gật đầu mấy cái.
Nữ lang lầm bầm :
- Không có thể... mi nói sao? Không có thể... Sáng nay gia gia còn ở Ngô Công Lĩnh, vì lẽ gì lão gia trở lại dịch đình một cách đột ngột?
Nàng quay lại nhìn Triệu Tử Nguyên nói :
- Tướng công... Mau tìm nơi lẩn tránh đi!
Triệu Tử Nguyên bình tĩnh đáp :
- Ai có tật thì mới giật mình. Vì lẽ gì mà tại hạ phải trốn lánh?
Nữ lang giơ tay lên tát “bốp, bốp” vào má Triệu Tử Nguyên. Năm vết ngón tay in rành rành trên mặt chàng. Nàng nghiến răng nói :
- Bản cô nương bảo ngươi ẩn nấp sao ngươi còn lắm miệng? Gia gia ta đã có lệnh cấm mà phác giác ra ngươi tiến vào Lưu Hương viện thì cái mạng ngươi còn tồn tại được chăng?
Triệu Tử Nguyên sờ lên má thấy nóng rát. Tuy chàng đã biết đàn bà con gái hỉ nộ thất thường và ở nhà nhiều lần từng bị vũ nhục, mà chàng không khỏi lửa giận bốc lên. Có điều chàng nghĩ lại võ công đối phương cao thâm khôn lường, chàng đã không phải là đối thủ, đành nói cho bỏ tức, chàng liền cãi lại :
- Cái đó cô nương khỏi nhọc lòng. Tại hạ chẳng cần gì đến cái mạng này nữa, đã không muốn ẩn nấp là không ẩn nấp.
Nữ lang tức quá mặt mày xám ngắt, giậm chân nói :
- Ta chưa thấy kẻ nào ngu ngốc mà bướng bỉnh như ngươi. Muốn chết thì dễ lắm. Để bản cô nương thành toàn cho.
Nàng chưa dứt lời đã phóng chưởng đánh ra.
Triệu Tử Nguyên không ngờ đối phương đột nhiên rắc rối với chàng. Chàng còn đang ngạc nhiên thì phát giác ra bao nhiêu đại huyệt trong người đều bị bao vây do cái quạt tay của nữ lang. Chàng muốn né tránh cũng không có đường, liền khẽ quát lên một tiếng, vung song chưởng theo thế liên hoàn để chống cự.
Nữ lang giơ bàn tay nhỏ nhắn lên phất quanh một vòng. Chưởng lực của Triệu Tử Nguyên liền bị ngưng trệ. Tay trái lại giơ lên nhằm chụp vào trung bàn của đối phương.
Giữa lúc ấy, bóng người thấp thoáng trước tấm thạch bình, rồi âm thanh dõng dạc quát :
- Hàm nhi hãy dừng tay!
Nữ lang nghe tiếng giựt mình dừng tay liền, rồi buột miệng hỏi :
- Gia gia đấy ư?
Triệu Tử nguyên định thần nhìn ra thấy cách ngoài năm bước có người đứng đó. Người này cao mà gầy, mình mặc áo bào màu xám, hai tay thủ vào trong tay áo, khẽ thở dài nói :
- Mới một ngày không gặp mà Hàm nhi đã không nhận ra thanh âm của gia gia nữa ư?
Giọng lão cực kỳ lạnh lẽo, tuyệt không một chút cảm tình. Nữ lang đáp :
- Có lý nào hài nhi không nhân ra gia gia. Có điều hài nhi không ngờ gia gia lại xuất hiện nơi đây một cách đột ngột mà thôi.
Người áo xanh lạnh lùng nói :
- Gia gia cũng không ngờ chạm trán Hàm nhi ở Lưu Hương viện. Thế mới biết mọi việc thiên hạ khó mà liệu trước. Phải vậy không Hàm nhi?
Lão nói rồi khẽ lê chân đi.
Triệu tử Nguyên cảm thấy giọng của người áo xám có vẻ hiểm ác thâm trầm khiến người nghe không rét mà run.
Nữ lang đáp :
- Quả đúng như vậy.
Người áo xám nói :
- Gia gia còn thấy cả người ngoài cũng phạm đến cấm lệnh, thiện tiện sấn vào bản viện. Điều này càng khiến cho gia gia phải ngạc nhiên.
Lão từ từ quay đầu nhìn thẳng vào Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên đứng đối diện phát giác ra mặt lão xám xịt, giống như mầu sắc áo lão mặc, lại trơ như đá không lộ vẻ gì. Hiển nhiên lão đeo mặt nạ.
Người áo xám lại nói :
- Nhà có phép nhà, viện có luật viện. Hàm nhi! Ngươi hãy đọc lề luật ở Lưu Hương viện...
Nữ lang hoa lệ cất giọng kiên quyết đáp :
- Kẻ nào phạm cấm là phải tội chết, quyết chẳng dung tha.
Người áo xám gật đầu. Mục quang lão sáng như đuốc nhìn chằm chặp vào mặt Triệu Tử Nguyên. Lão cảm thấy hai luồng điện lạnh lẽo từ cặp mắt đối phương chiếu ra. Bất giác lão run lên, cất giọng trầm trầm hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi đã nghe rõ cả rồi sao còn chưa tự xử đi?
Triệu Tử Nguyên gắng gượng trấn tĩnh tâm thần đáp :
- Da dẻ tơ tóc của con người là của cha mẹ để cho. Dù sống hay chết tại hạ cũng không có quyền tự hủy, thì các hạ càng không đủ tư cách nói câu này.
Người áo xám cười lạt hỏi :
- Ham sống sợ chết là thiên tính của con người. Ngươi nói quanh co cũng không ngoài ý muốn cầu sinh. Ha ha! Lão phu nói vậy có đúng không?
Triệu Tử nguyên không trả lời.
Người áo xám lại nói tiếp :
- Tiểu tử! Ngươi đã không chịu tự tìm cách kết liễu đời mình, thì lão phu phải động thủ và không để ngươi chết một cách ngon lành.
Lão lầm lỳ tiến lên nửa bước. Hai bàn tay vẫn thủ trong áo.
Triệu Tử Nguyên ngưng tụ chân khí, ngấm ngầm đề phòng. Lòng chàng không khỏi xao xuyến, băn khoăn tự hỏi :
- “Đối phương chưa thò tay ra thì động thủ cách nào?”
Nữ lang hoa lệ ngó Triệu Tử Nguyên bằng con mắt nghi ngờ, bụng bảo dạ :
- “Gã ngốc này hẳn lấy làm kỳ lạ tại sao hai tay gia gia ta vẫn thủ trong áo. Gã có biết đâu nếu tay gia gia ta mà thò ra thì cái mạng nhỏ xíu của gã đã hết rồi.”
Người áo xám rung tay áo một cái. Cả vạt trước ngực cũng chuyển động.
Rồi trước mặt phất phơ như những mảng bông bay. Người áo xám đã vung chưởng lên.
Triệu tử Nguyên tỉnh ngộ la thất thanh :
- “Hàn Thiếp Tồi Mộc Phách”!
Người áo xám nở nụ cười nham hiểm ngắt lời :
- Tiểu tử! Ngươi nhận lầm rồi!
Hai tay lão chìa ra ngoài tay áo lập tức chắp lại và đẩy ra.
Triệu Tử Nguyên lộ vẻ khẩn trương vô cùng! Chàng vung hai tay phóng chưởng liên tiếp mười sáu chiêu. Chiêu nào cũng tấn công ráo riết, cố ý bắt buộc đối phương phải tự cứu.
Nhưng trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, diễn biến bất ngờ đã xảy ra. Người áo xám thủ thế lờ mờ nhìn không rõ. Bỗng một luồng khí âm hàn chụp tới. Đồng thời hai luồng ám kình rất cổ quái từ hai mé tả, hữu không ngớt xoay chuyển.
Triệu Tử Nguyên liền cảm thấy thân hình bị ngưng trệ, không cử động sang hai bên được nữa, chỉ còn đường lùi lại phía sau. Chàng phản ứng mau lẹ, lập tức co người lùi lại. Dè đâu thân thủ người áo xám còn mau lẹ hơn Triệu Tử Nguyên nhiều. Chàng đang chân bước loạng choạng thì đối phương đã in một chưởng vào trước ngực.
Ngay lúc ấy trong nhà có luồng âm phong phần phật nổi lên. Đèn lửa trên bàn vuông lập lòe lúc tỏ, lúc mờ. Triệu Tử Nguyên cặp mắt mở thao láo mà trong lòng mê loạn. Chàng thấy luồng âm phong thổi tới còn cách rất gần. Dù là đại la thiên tiên cũng không tránh được.
Bỗng có tiếng người lanh lảnh kêu thét lên :
- Gia gia! Đừng giết y!
Giữa lúc ấy ngoài phòng đột nhiên có tiếng đồng la nổi lên!
Người áo xám bật tiếng la hoảng :
- Ô hay!
Thế chưởng của lão bất giác chậm lại. Triệu Tử Nguyên thừa cơ nhảy lùi lại bảy, tám bước rồi mới đứng yên.
Từ lúc người áo xám xuất hiện Lý Cơ lặng lẽ không nói gì bỗng cất bước đến bên Triệu Tử Nguyên khẽ hỏi :
- Tướng công có bị thương không?
Triệu tử Nguyên chưa hết kinh hãi, chàng lắc đầu chứ không trả lời.
Người áo xám không nghĩ đến việc sát thương địch nhân nữa, trầm giọng bảo nữ lang :
- Băng Hàm! Ngươi thử ra coi ai đã nổi hiệu đồng la báo động?
Thiếu nữ hoa lệ là Võ Băng Hàm khẽ “dạ” một tiếng trở gót toan đi thì tiếng đồng la lại nổi lên cấp bách. Đồng thời tiếng bước chân nhộn nhịp vọng vào. Ba hán tử trung niên đầy mình những máu loạng choạng chạy tới. Người đi đầu ấp úng nói :
- Ngoài đình viện... có ngoại địch... xâm nhập... Thuộc hạ...
“Huỵch, huỵch, huỵch” ba tiếng vang lên. Ba người lục tục té nhào xuống cửa sương phòng không nói được nữa.
Người áo xám đưa chân khều lật xác ba người lên, khẽ nói :
- Chúng chết rồi... Chết rồi... Chết rồi...
Lão ngẩng lên, cặp mắt biến thành sắc bén vô cùng. Lão hỏi :
- Phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ, những người có thể đánh chết Đỗ thị tam anh còn có những ai? Chẳng hiểu anh em họ Kiểm ở nội đình có chống được họ không?
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần, bụng bảo dạ :
- “Ta từng nghe tiếng anh em họ Kiểm dùng đôi Phán Quan bút lừng tiếng võ lâm. Chúng đi khắp vùng Quan Đông chưa có ai là địch thủ, tiếng tăm lừng lẫy một thời. Còn Đỗ thị tam anh cũng là anh hùng một phương. Những nhân vật cỡ này còn để lão sử dụng thì thân thế lão không phải tầm thường...”
Người áo xám khoa chân bước tới góc phòng giơ tay lên vỗ vào bức vách.
Lập tức trên vách lộ ra năm trái cầu thủy tinh có ánh sáng. Miệng lão quát hỏi :
- Song Diện Diêm La đâu?