Các nhân vật không được xây dựng “hình tượng hóa”. Không rập khuôn ai, không ai giống ai, nhưng lại sát với đời. Bạch Liên Hoa với không chỉ là Vinh Thu, mà còn là Hắc Cẩu. Vinh Thu thuần khiết nhất. Nhưng tâm địa Hắc Cẩu lại thiện lương nhất. Cả hai người đều là Bạch Liên Hoa, đều “ thật xinh đẹp”. Không ai vừa sinh ra đã là người tốt. Không ai nói thay đổi sẽ thay đổi trong một đêm. Không ai nói yêu liên yêu, quên liền quên. Mà Vinh Thu, dẫu có thể nào vẫn đáng yêu như thế. Vinh Thu mạnh mẽ quyết đoán. Anh nhận định mình thích tiểu Hắc, vậy liền tìm cách giữ Tiểu Hắc bên người. Ai bảo anh hòa nhã dịu dàng cũng đúng. Ai bảo anh tài hoa trí tuệ cũng đúng. Dầu cầm súng giết giặc còn chưa vững nhưng sẵn sàng đứng ra bảo vệ cho Tiểu Hắc. Dầu xa cách vẫn không buông hi vọng mà tìm kiếm. Dầu có tổn thương vẫn “ níu áo đến tay trắng bệch”, “ ôm lấy chân người nọ”, “ khóa trái cửa và hôn người nọ”. Vinh Thu dịu dàng nhất, cá tính nhất. Tình yêu là thiêng liêng, tình cảm của Vinh Thu thì thật đáng trân quý. Là anh tự dành lấy, tự chiến đấu, tự gìn giữ, tự có được. Cho nên Vinh Thu là duy nhất, là độc nhất.
Còn Hắc Cẩu, thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu. Bởi lẽ “một lần nhớ mãi không quên”. Hắc Cẩu khiến ta không thể không yêu mến, không thể không kính phục. Hắc Cẩu có khi bản lĩnh, có khi ngang tàng, có khi lại bướng bỉnh. Nhưng nhiều hơn cả, đó là sự gan dạ, thông mình. Có lẽ Hắc Cẩu sinh ra đã được định làm anh hùng “phản diện”. Mang nhiều các xấu xa bên ngoài một chút. Bên trong lại tốt đẹp đến lạ thường. Tâm tư Hắc Cẩu giấu rất sâu, chỉ đến tận cùng mới nhìn thấy được ôn nhu duy nhất mà Hắc Cẩu dành cho Vinh Thu. Có lẽ vì thế, tình cảm ban đầu của Hắc Cẩu khá nhạt. Không phải chỉ hôn một cái đã yêu, cũng không phải ôm một cái sẽ gắn bó cả đời. Có đôi khi gần gũi, thân cận chỉ vì tò mò, vì “dục” của mỗi bản thân con người mà thôi. Hắc Cẩu gánh vác rất nhiều trách nhiệm, hy sinh rất nhiều thứ, cũng giành lấy được nhiều thứ. Hắc Cẩu chỉ ích kỷ với Vinh Thu. Nhưng Hắc Cẩu cũng chỉ yêu một mình Vinh Thu. Thứ tình cảm như gia đình, như anh em, như đồng đội lại như người yêu này, có lẽ cũng chỉ để hai người ấy tự đi yêu nhau mà thôi. Một con chó dữ yêu một con mèo nhà. A Hắc với A Bạch là trái ngược nhau, nhưng lại bổ khuyết cho nhau. Thật sự rất đáng yêu, rất rất đáng yêu!
Bình luận truyện