Hắn thích nó từ lâu rồi! Thích đến nỗi chẳng kiềm chế được bản thân mình không suy nghĩ về nó. Thích đến nỗi nhắm mắt nằm mơ thôi cũng thấy bóng dáng nó trong giấc mơ của mình. Còn nó thì thực sự chỉ coi hắn là bạn. Nó có người yêu, hắn đành ngậm ngùi cười khổ. Nó bị người yêu chia tay, nó gọi hắn để trút bầu tâm sự, hắn cũng sẵn sàng có mặt.
Hắn tìm nó suốt mười phút ở công viên cuối cùng thì cũng tìm thấy nó, dáng người nhỏ nhắn ngồi ôm mặt khóc nức nở trên chiếc xích đu hồi bé hai đứa vẫn tranh nhau ngồi. Hắn lặng lẽ ngồi cạnh nó để đầu nó tựa vào vai hắn, hắn im lặng không hỏi gì để im cho nó khóc, khóc hết nó sẽ tươi cười, sẽ là một Hoài Ngọc mà hắn hay biết. Dù xảy ra chuyện gì thì nó vẫn cứ luôn lạc quan yêu đời.
Cơn gió vẫn thổi mang cái lạnh của mùa đông tới. Vai của nó run lên trong chiếc áo khoác kaki. Hắn muốn ôm nó vào lòng che chở cho nó, người con gái hắn thương rất yếu đuối và ngây thơ. Khi khóc hết nước mắt nó ngẩng mặt lên nhìn hắn, hai đôi mắt sưng húp lên vì khóc nhiều. Hắn trong lòng cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thương. Hắn định đưa đôi tay ra vuốt ve, nhưng chợt nhớ mình chẳng có tư cách...
Bình luận truyện