Tiểu Vũ cuối cùng vẫn ở lại quán bar kia.
Tựa như Lý Mạn Ni nói qua, không ai có thể thay đổi quyết định của cô ấy, cũng khai ai biết được cô đang suy nghĩ cái gì, thích cái gì thậm chí là vì cái gì. Nhưng Lý Mạn Ni thì khác, cô biết rõ thứ mình thích, hàng hiệu, xe hơi nổi tiếng, đô la mỹ, nhân dân tệ.. đương nhiên dặp được người đàn ông có tiền đẹp trai càng tốt, nếu như không gặp được thì có tiền cũng được.
Lý Mạn Ni ăn tối xong, vui vẻ đi trên đường trở về kí túc xá, cúi đầu nhìn đôi dép hello kitty trên chân. Loại phương thức gặp này cũng coi là lãng mạn đi, người đàn ông đi BMW kia nếu là cô quen thì tốt biết bao, nhưng không chừng người đàn ông kia là tài xế hoặc là tiểu bạch kiểm, nghĩ vậy Lý Mạn Ni nhất thời cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Một nữ sinh thân tản mùi nước hoa từ bên cạnh cô chạy tới, hung hăng đụng vào cô một cái. Lý Mạn Ni bất mãn nhìn nữ sinh kia: "Này cô không xin lỗi người khác à?" Nhưng một giây sau Lý Mạn Ni liền mãnh liệt hoài nghi duyên phận thật sự tồn tại.
Chiếc BMW Z4 kia đang đậu phía trước cô ấy. Chủ xe đứng trước mặt cô, đồng hồ Rolex lấp lánh nhoáng một cái làm trái tim Lý Mạn Ni nhộn nhạo.
Cô gái đụng Lý Mạn Ni chạy vào trong ngực người đàn ông kia, Lý Mạn Ni lại nghĩ đến hai chữ "Trả thù" vào lúc này. Vốn loại đàn ông có bạn gái như vậy cô sẽ không tranh giành, cô cũng là người có nguyên tắc chuyện cướp bạn trai sẽ không làm. Nhưng hôm nay cô quyết định phá vỡ nguyên tắc và dạy dỗ cô gái kia một bài học.
Nghĩ như vậy Lý Mạn Ni cười chạy tới, nhẹ nhàng vẫy tay với người đàn ông kia, nói: "Anh còn nhớ tôi không? Tối qua." Lại chỉ dép trên chân, "Cảm ơn anh."
Cô gái trong ngực người đàn ông quả nhiên không quá cao hứng, nhưng cũng không nói gì, chỉ là dựa vào trong đó không chịu buông ra. Người đàn ông nhìn Lý Mạn Ni rồi lại nhìn đôi dép trên chân cô, nói: "Không cần khách khí."
Lý Mạn Ni chìn cô gái, chào hỏi nồng nhiệt: "Hi~thật trùng hợp, chúng ta cùng một trường." "Bạn trai cô là một người tốt, cô cũng rất xinh đẹp, cô thật sự xứng đáng, chúc phúc cho cô."
Cô gái kia nghe Lý Mạn Ni nói như vậy hiển nhiên buông lỏng cảnh giác, rốt cục cũng lộ ra một chút ý cười: "Tôi là Trương Thiến, hệ tiếng Đức, cô thì sao?"
"Lý Mạn Ni." vươn tay ra cầm lấy Trương Thiến, "hệ tiếng Anh"
"Phó Dương" Người đàn ông vươn tay, nắm chặt với Lý Mạn Ni, trêu chọc nói, "Ngoại hệ, từ bên ngoài tới."
"Ha ha ha.." Lý Mạn Ni đột nhiên cười tới cành hoa run rẩy, chảy cả nước mắt, "ha ha ha bên ngoài tới chính là ngoại hệ sao, ha ha ha.."
Phó Dương và Trương Thiến không cách nào tiếp nhận nụ cười quái dị của Lý Mạn Ni, nhưng nhìn cô vui vẻ như vậy không khỏi cũng muốn cười. Nhưng trong giờ phút này Lý Mạn Ni trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác, cô đương nhiên biết loại chuyện này không buồn cười nhưng vì lưu lại cho Phó Dương một hình tượng ngây thơ hồn nhiên cô chỉ có thể làm vậy.
Sau đó, Lý Mạn Ni vừa cười vừa lấy điện thoại ra, lúc này cảnh giác trong lòng Trương Thiến xuất hiện, cô đoạt lấy điện thoại Lý Mạn Ni qua loa nhập số, nói: "Đây là số của tôi, rảnh rỗi liên lạc." liền đẩy Phó Dương lên xe, thúc giục rời đi.
Lý Mạn Ni cười đến ôm bụng nói lời tạm biệt hai người, sau khi chiếc xe rời xa, trên mặt lập tức đổi thành biểu tình thống khổ, nhưng vẫn ôm bụng như cũ, "ôi, cười, cười tới rã rời đau đớn.."
Run rẩy trở lại kí túc xá, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Thành Tây, Lý Mạn Ni hoảng sợ, yếu đuổi hỏi: "Sao, chuyện gì vậy?"
Thành Tây từ trên giường ngồi dậy nhìn thẳng Lý Mạn Ni nói: "Chúng ta cần biện pháp giúp Tiểu Vũ, không thể để cậu ấy lưu lạc phong trần trở thành cô gái tiếp rượu được!"
"Cô gái tiếp rượu?" Nhân Tri đập bàn đứng lên khiến Lâm Huyền Nguyên hoảng sợ.
Trong cantin đại học, người ăn cơm toàn bộ đều nhìn về phía Nhân Tri. Nhận ra sự thất thố của mình, anh lúng túng ngồi xuống, hạ giọng: "Cậu nói Tiểu Vũ đi bồi rượu sao?"
"Không sai biệt lắm." Lâm Huyền Nguyên lớn tiếng không biết xấu hổ, "Tuy rằng hiện tại chỉ là nhân viên phục vụ bán nghệ không bán thân kiêm ca hát, thế nhưng anh nghĩ xem, đó là địa phương gì, không nói tới, mấu chốt là cám dỗ. Nếu như một ngày nào đó có một nam nhân trẻ tuổi đẹp trai nhiều tiền yêu Tiểu Vũ.." Lâm Huyền Nguyên lại suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Không chừng Tiểu Vũ lại trở thành tình nhân, cậu nói xem cuộc sống tươi đẹp của cô ấy bị hủy hoại trong tay cậu.."
"Trong tay tôi?" Nhân Tri không hiểu vì sao nói, "Tôi và cô ấy đã chia tay, bạn gái hiện tại của tôi là Trương Bội Từ, không phải Tiểu Vũ."
"Nhưng Tiểu Vũ vì chia tay cậu mới không chịu nổi đả kích mới sa đọa." Lâm Huyền Nguyên không hề nghi ngờ nói, "Chẳng lẽ anh không nên vì sơ suất của mình, vì lỗ mãng khinh cuồng một chân đạp hai thuyền một lúc mà phụ trách sao?" một hơi nói xong lời này, Lâm Huyền Nguyên hít thở một chút, "Tuy anh không bằng soái ca Tử Bất Ngữ của tôi, không bằng tiền tài của hắn, nhưng mã đã thành công mê hoặc Tiểu Vũ để cho cô ấy vì thương tâm mà bỏ học."
Nhân Tri có chút do dự nhìn Lâm Huyền Nguyên, thận trọng nói: "Cô, chắc chắn không?"
"Đương nhiên!" Lâm Huyền Nguyên có chút bộ phục bản lĩnh của mình nói dối cũng không chớp mắt, cô nhìn Nhân Tri, làm như có chuyện gì đó, nói: "Đừng nhìn ngày đó ở tiệm thịt nướng Tiểu Vũ bình tĩnh không nói gì, kì thật khi trở về kí túc xá liền sụp đổ mà khóc nháo lên, chúng tôi phải thay phiên khuyên cậu ấy nhưng cậu ấy miệng cứ lẩm bẩm Nhân Tri Nhân Tri, còn muốn nhảy lầu tự sát, may chúng tôi ngăn kịp."
"Thật, thật sao?" trên mặt Nhân Tri có chút vui sướng, Lâm Huyền Nguyên thấy thế vội vàng thừa dịp nóng rèn thành sắt, tiếp tục nói: "Đương nhiên là thật! Tiểu Vũ trước giờ đều là ngoài lạnh trong nóng, chẳng lẽ anh còn không biết sao?"
"Tốt!" Nhân tri nghe xong những lời này vỗ bàn một cái, đứng lên kiên định nói, "Tôi đi khuyên coo ấy trở về." Sau đó liền bước ra khỏi bàn, nhanh chóng chạy ra ngoài. Lâm Huyền Nguyên lắc đầu đăm chiêu nói, "Đây rõ ràng là trạng thái thích một người nào đó." nói xong lại lắc lắc đầu, "Cái cô Trương Bội Từ kia cũng quá đáng thương, bất quá tình yêu chính là ích kỉ như vậy, không có biện pháp."
"Lâm Huyền Nguyên!" Nhân Tri lại nóng nảy chạy vào, thở hồng hộc nói: "Cái kia, Tiểu Vũ ở quán bar nào vậy?"
Sau khi lấy được địa chỉ của Tiểu Vũ từ chỗ Lâm Huyền nguyên, Nhân Tri nóng nảy lập tức chạy tới đó. Khi anh đến Fly to sky, họ vẫn chưa mở cửa, Nhân Tri hai tay chống lưng bày ra bộ dáng bắt gian, biểu tình phẫn nộ làm người ta sợ hãi.
Cho nên khi Tiểu Vũ từ trên taxi đi xuống, nhìn thấy Nhân Tri liền hóa đá.
Một cửa hàng trên đường phố như vang lên bài hát nào đó liên quan tới tình yêu làm người nghe nhiệt huyết sôi trào không thể kiềm chế tình cảm của mình. Nhân Tri sải bước đi qua nắm chặt tay Tiểu Vũ, mười phần nam tính nói ra ba chữ: "Đi theo anh!'
Tiểu Vũ còn chưa kịp phản kháng, điện thoại trong túi Nhân Tri vang lên, hắn nhìn thoáng số điện thoại hiển thị lập tức trở nên xấu hổ, lực cầm cánh tay Tiểu Vũ cũng trở nên nhẹ nhàng. Tiểu Vũ nhìn thấy vẻ mặt này liền biết là bạn gái hắn gọi tới, vì thế cười cười hất tay hắn ra ý bảo hắn nghe điện thoại.
Nhân Tri suy nghĩ một lúc, vẫn là bắt máy nhưng giọng điệu lộ ra vẻ bất mãn:" Này? Bây giờ anh đang bận, để hôm khác ăn, ngày mai không được, mốt còn có việc, còn nữa anh cúp máy trước! "
Tiểu Vũ lắc đầu không biết làm sao, chỉnh lại tay áo, trước khi Nhân Tri muốn nói chuyện liền mở miệng nói trước:" Tôi thật sự không phải vì anh. "
" Kéo xuống đi! "Nhân Tri có chút đắc ý, còn muốn túm lấy tay Tiểu Vũ nhưng lại càng bị cô né tránh. Nhân Tri hít sâu một hơi, không quá tình nguyện nói," Lâm Huyền Nguyên đã nói hết cho anh biết, em cũng đừng tiếp túc làm chuyện ngu ngốc. "
Tiểu Vũ bất đắc dĩ xoay mặt sang một bên, nghiêng mắt cau mày nhìn Nhân Tri hỏi:" Lâm Huyền Nguyên nói cái gì? Lời nói của cô ấy không không thể tin được, cô ấy đã nói với anh rằng tôi khóc đến chết vì anh? Vì anh mà tự cam chịu sa đọa lưu lạc phong trần chứ? Đó là một phần tử lừa gạt, tin cô ấy là xong đời. "Nói xong liền vung tay muốn bước vào quán bar.
Nhưng Nhân Tri vẫn bắt được cô, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô hỏi:" Không phải vì anh thì vì? "
Tiểu Vũ bất đắc dĩ nhìn Nhân Tri, suy nghĩ một hồi, bình tĩnh nói:" Bởi vì một người đàn ông, lần đầu tiên tôi đến đây xem anh ta hát tôi đã không thể ngồi yên, tôi đã âm thầm thề với trái tim phải để anh ta chú ý tới tôi, anh hiểu chưa, tôi đến đây vì anh ta, không phải anh. "Câu chuyện này là do kinh nghiệm thầm mến của Lâm Huyền Nguyên cải biên, xem ra hoa si cũng không phải vô dụng.
Nhân Tri bán tính bán nghi nhìn Tiểu Vũ, đúng lúc này một chiếc xe dừng trước mặt họ, chị Ngô mang theo mấy người đàn ông đi xuống, Thấy tay Tiểu Vũ bị bắt, dừng lại một chút hất tay Nhân Tri ra, tùy tiện nắm tay một người đàn ông, nói với Nhân Tri," Chính là anh ấy, tôi vẫn thầm mến, người mà tôi sùng bái như vương tử. "
" Ừ? "Nam sinh bị bắt được thoạt nhìn có gương mặt như búp bê thốt ra một câu nói khiến Nhân Tri cùng Tiểu Vũ đều sửng sốt, bọn họ nghe không hiểu," Wataxiwa.. Tôi, là, người, Nhật Bản. "
" Người Nhật à? "Nhân Tri khó hiểu nhìn Tiểu Vũ," Em thích người nhật? "
Tiểu Vũ sửng sốt một lúc sau đó cứng nhắc gật đầu nói:" Đúng, là hắn. "Nói xong lôi kéo anh chàng người Nhật với vẻ mặt mờ mịt chạy trốn vào quán bar.
Nhân Tri sắc mặt có chút tái xanh, chị Ngô vỗ vỗ bả vai mấy người đàn ông bên cạnh, ý bảo bọn họ tiến về phía trước, sau đó tự mình đi tới bên cạnh Nhân Tri. Nhân Tri chán ghét quay đầu lại rút ra một điếu thuốc, run rẩy châm lửa, từng ngụm khói phun ra.
Chị Ngô cười tự giễu, nói:" Tôi sẽ khuyên cô ấy trở lại trường học, một cô gái tốt như vậy tôi sẽ không để cô ấy đi sai đường." "Này anh là ai?"
Nhân Tri nghe chị Ngô muốn khuyên Tiểu Vũ trở về, thái độ lập tức mềm nhũn, có chút cầu xin nói: "Tôi, tôi là bạn trai cũ của cô ấy, sau khi chia tay cô ấy liền không nói một tiếng mà tới đây, tôi, tôi thật sự là.."
"Anh còn thích cô ấy đi?"
"Hả? Tôi chỉ là, có chút chính là.." Nhân Tri lắp bắp không biết nói gì cho phải, chị Ngô đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha ha, tôi hiểu rồi, vừa nãy người nhật kia là ban nhạc mới tôi mời đến, cùng Tiểu Vũ lần đầu gặp mặt, hy vọng anh không hiểu lầm."
"Thật sự?" Nhân Tri nghe chị Ngô nói vậy, ánh mắt lập tức sáng lên. Chị Ngô gật đầu nói: "Được rồi anh về trước đi, tôi sẽ khuyên cô ấy, rảnh rỗi hoan nghênh đến chơi."
Nhân Tri giờ phút này coi Chị Ngô là hy vọng duy nhất, sau khi thiên ân vạn tạ liền chạy tới trạm xe buýt. Chị Ngô chậm rãi đi vào quán bar, Tiểu vũ cùng ba người đàn ống giống như đang tổ chức hội nghị gì đó, vây quanh một chỗ, sắc mặt nặng nề.
Chị Ngô vội vàng đi tới hòa giải: "Nào nào, tôi giới thiệu chút, Tiểu Vũ họ là ban nhạc tôi mời tới, tên là 'Bạc'."
"Nói rồi." Một người đàn ông cao nhất nói, "Tôi là Lee nghệ sĩ guitar và ca sĩ chính Vương Tiểu Vũ."
"Tôi là tay beth thủ Lý Lâm."
"Trống..'Người nhật mà Tiểu Vũ túm rốt cục mở miệng," Trống, rắc, rắc, sưng, chân a.. "anh ta còn muốn nói cái gì, lại bị Vương Tiểu Vũ ngăn lại, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói với người Nhật:" Tôi cầu xin anh đừng nói nữa, tôi giúp anh giới thiệu. "Nói xong nhìn Tiểu Vũ," Hắn gọi là Hoshino Hưu, đến Trung Quốc du học, là tay trống, tuy rằng nói không thạo nhưng kỹ thuật không tệ. "
Vương Tiểu Vũ nói xong những lời này, mọi người lâm vào trầm mặc, mọi người không hẹn mà nhìn Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ vẫn lẳng lặng ngồi không nói lời nào. Chị Ngô cười ha hả đi qua, nói với mọi người:" Cô ấy tên là Tiểu Vũ, ân nhân cứu mạng của Fly to sky chúng tôi, biết chơi dương cầm, ca hát cũng không tệ, cũng là ca sĩ ở đây. Mọi người cố gắng giao tiếp nhiều hơn, sau này quán bar cũng dựa vào mọi người chống đỡ. "
Vương Tiểu Vũ, Lý Lâm và Lee đều kiên định lại, tràn đầy tự tin gật đầu, chỉ có Hoshino vui vẻ nhìn mọi người không biết đang suy nghĩ cái gì. Chị Ngô chỉ vào sân khấu nói:" Các người đi làm quen trước một chút, tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Vũ. "
Mấy người thức thời rời đi, chị Ngô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ, nhìn Tiểu Vũ cúi đầu như vẻ đang suy nghĩ điều gì, cười khẽ một chút nói:" Cô thật đúng là người vui vẻ. "Tiểu Vũ không nói gì, chọ Ngô ngước lên nhìn mấy tiểu tử đang hưng phấn trên sân khấu, tiếp tục nói," Bọn họ cũng lớn hơn cô một hai tuổi, là một đám hài tử mơ mộng, phát hiện trên mạng, sau khi biết mình có thể lên sân khấu nhỏ này liền hưng phấn như trẻ con. Không cần bất cứ điều gì, theo đuổi ước mơ mới là quan trọng. "
Tiểu Vũ nhìn theo ánh mắt của chị Ngô, Cũng nhìn mấy người yêu nghệ thuật vẻ mặt đang hưng phấn kia. Nhân viên phục vụ đi vào phòng trang điểm, đã bắt đầu thay quần áo, Chị Ngô lấy điếu thuốc trong người ra, hỏi Tiểu Vũ:" Cô có biết lý tưởng của họ là gì không? "
" Gả cho người có tiền, sống cuộc sống hào môn. "Tiểu Vũ lần này không có trầm mặc," Tôi tới nơi này cũng là vì nguyên nhân này, có vấn đề gì sao? "
" Cô không phải. "Chị Ngô kiên định nói," Ánh mắt cô cùng các cô ấy không giống nhau, cho nên, Tiểu Vũ, cô nên trở về quỹ đạo sinh viên bình thường, quay lại trường học, tốt nghiệp, làm việc, đó là con đường cô nên đi. "
Tiểu Vũ lắc đầu, cười một chút, quay đầu nhìn ban nhạc đặc sắc trên sân khấu, nói:" Nếu tôi nói tôi giống như họ, là vì mơ ước thì sao? "
" Vậy tôi càng không tin. "Chị Ngô dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn thẳng Tiểu Vũ, giống như có thể nhìn thẳng thứ sâu nhất trong lòng cô, chậm rãi nói:" Tôi không nhất thiết muốn cô trở lại trường học, quyền quyết định nằm trong tay cô, nhưng loại phụ nữ không có mục tiêu như cố tốt nhất nên đi theo con đường bình thường đi. Ở chỗ này đi sai một bước liền từng bước còn lại đều sai, đến lúc đó sẽ không còn người tới đây ồn ào đòi đưa cô đi nữa, bất kể bạn bè hay người yêu. "
" Trời ạ. "Tiểu Vũ ngơ ngác tựa vào lưng ghế, ánh mắt đờ đẫn," Chị Ngô, em phục chị rồi, từ đâu chị có thể nhìn ra em là phụ nữ không có mục tiêu? "
Chị Ngô đặt khuỷu tay lên bàn, giọng nói huyền ảo," Ánh mắt. "
" Phải không? "Tiểu Vũ cau mày, lấy tóc che mắt," Xem ra sau này em phải đeo kính, bất quá, chị Ngô, em vẫn ở lại chõ này, dù chị sa thải em cũng tìm câu lạc bộ đêm khác làm việc. "
Chị Ngô nhìn Tiểu Vũ, bất đắc dĩ lắc đầu đứng lên, nói:" Cô vẫn nên làm việc ở đây đi, làm ca sĩ bán thời gian cho tôi, thỉnh thoảng cũng giúp tôi chút việc vặt, xem như là trợ lý của tôi. "Nói xong xoay người, chân thành nói," Chị Ngô đã gặp quá nhiều cô gái sai đường rồi, Tiểu Vũ, em không nên làm chuyện khiến mình rơi lệ a! Đúng rồi, còn có một chuyện chị nên nói cho em biết.. "Chị Ngô cúi đầu nói cho Tiểu Vũ câu gì đó khiến sắc mặt cô tái xanh một chút, nhưng sau đó vẫn khôi phục lại bình thường. Cô mỉm cười gật đầu và đi về phía phòng trang điểm, bình tĩnh lấy điện thoại ra nhập dãy số điện thoại, sau khi nhận được đã mắng to:" Lâm Huyền Nguyên! Cậu cùng Nhân Tri đã biên soạn câu chuyện gì! Tôi có phải vì anh ta không? Cậu nói bậy, không phải vì anh ta. Việc này cũng chỉ có cậu mới có thể làm ra.."