Lâm Huyền Nguyên quyết định từ bỏ, kì thật thì cô có thể chịu đựng khi trong lòng bạn trai là người con gái khác, nhưng cô lại không thể chịu nổi khi người con gái đó lại là bạn tốt của mình. Như vậy chỉ làm cho mọi người thêm thống khổ không bằng sớm chấm dứt để tất cả được tự do.
Lâm Huyền Nguyên và Nhân Tri đã hẹn nhau đi xem phim, là cừu vui vẻ và sói xám. Nhưng hai người một mạch từ đầu tới cuối không nói câu nào, tâm sự nặng nề lẫn nhau, Lâm Huyền Nguyên bi thương nghĩ có khi nào Nhân Tri cũng đang suy nghĩ làm thế nào để cùng cô chia tay.
Cô tự giễu nghĩ nếu là như vậy ít nhất bọn họ cũng còn có chút suy nghĩ giống nhau.
Bộ phim chiếu được một nửa thì bỏng ngô trong hộp của Lâm Huyền Nguyên đã cạn sạch, cô vốn muốn ăn tiếp liền muốn nói cho Nhân Tri nhưng lời chưa tới miệng lại nuốt vào, cô thậm chí còn muốn bộ phim kết thúc vẫn chưa ăn hết bỏng ngô, nếu vậy cô liền mặc kệ đúng sai mà vĩnh viễn không đề cập tới Tiểu Vũ, đem Nhân Tri trói chặt bên cạnh mình.
Nhưng bỏng ngô đã ăn hết, duyên phận của họ coi như dừng lại ở đó.
"Nguyên Nguyên." Nhân Tri đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo một chút khẩn trương cùng nặng nề, "Em, dọn nhà rồi sao?" Trong lời nói của Nhân Tri có điều gì đó, Lâm Huyền Nguyên đương nhiên đã nghe ra.
"Ừ." Lâm Huyền Nguyên bắt đầu uống coca, hai người lại lâm vào trầm mặc, xung quanh thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, đương nhiên họ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, "Em đã nhìn thấy nhật kí của anh." Lâm Huyền Nguyên rốt cục cũng đã mở miệng trước, "Anh sẽ không trách chứ?"
"Không." Nhân Tri đăm chiêu nói.
Lâm Huyền Nguyên thở ra một hơi, rất rộng lượng nói: "Tuy rằng bên trong tất cả đều viết về Tiểu Vũ, thế nhưng em sẽ không để ý, dù sao cũng là quá khứ, hơn nữa anh cũng đang chậm rãi quên cậu ấy đúng không." nói xong vụng trộm nhìn sắc mặt Nhân Tri mọt chút, cô cũng không biết lời chia tay của mình đến bên miệng lại biến thành như vậy, thật là không có tiền đồ!
"Thực xin lỗi." Nhân Tri xin lỗi, nhưng câu xin lỗi này không biết là vì Lâm Huyền Nguyên yên tâm hay là vì cô sắp rời đi mà xin lỗi, Lâm Huyền Nguyên cầu mong là vế trước nhưng sự thật luôn ngược lại, Nhân Tri nói: "Anh không có biện pháp buông Tiểu Vũ xuống."
Nên đến hay đi không thuộc về bạn, quả nhiên đến cuối cùng cũng không thuộc về mình.
"Nguyên Nguyên, anh rất cố gắng để quên cô ấy, muốn ở cùng một chỗ với em, nhưng anh vẫn nghĩ tới Tiểu Vũ. Ngày đó sau khi biết được Tiểu Vũ biết chuyện của chúng ta, anh nghĩ đến đầu tiên là.. Tiểu Vũ biết quan hệ của chúng ta, vậy anh cùng cô ấy thật sự không có tương lai nữa, chỉ nghĩ đến Tiểu Vũ liền không có biện pháp lừa gạt chính mình.. Nguyên Nguyên anh thực sự đã rất cố gắng.. xin lỗi."
"Em có thể cho anh thời gian." Lâm Huyền Nguyên thật sự không có cốt khí, rõ ràng muốn tiêu sái sải bước rời đi vì sao lại biến thành vô lực mà cầu xin níu kéo, thật ngu ngốc!
"Điều đó đối với em không công bằng." Nhân Tri dừng một chút lại tiếp tục, "Đối với anh cũng không công bằng."
Lâm Huyền Nguyên tuy ngốc nhưng vẫn hiểu được ý tứ của Nhân Tri, cô quả thật đối với hắn không công bằng. Cô năm lần bảy lượt quấn lấy hắn, cuối cùng là vì rượu mới có mối quan hệ này, chỉ có cô tình nguyện dâng mình cho Nhân Tri mặc kệ hắn có tiếp nhận hay không, cô mới là người ích kỉ nhất, chỉ suy nghĩ cho chính mình.
Cô xứng đáng bị như vậy.
Cừu vui vẻ sao, sao lại vui vẻ vậy? Chứng kiến cảnh mà một đôi nam nữ chia tay, rõ ràng là rất bi thương mà, ngay cả soi xám cũng hành phúc hơn cả cô, ít nhất nó cũng có vợ có nhà!
Coca cũng đã uống xong, Lâm Huyền Nguyên đã không còn thứ gì để phân tán suy nghĩ.
Nhân Tri bên cạnh cũng thở dài một hơi, giống như ra quyết định trọng đại gì đó, chậm rãi nói với Lâm Huyền Nguyên: "Anh trở về thu dọn đồ, trước tiên sẽ tới chỗ bạn bè anh ở mấy ngày, em ở bên này trước, còn công việc anh sẽ tìm một nơi khác, không cần lo lắng sau này sẽ xấu hổ."
".. Được." Lâm Huyền Nguyên nghẹn ngào nói ra chữ này, đồng thời cảm thấy cảm kích chính minhg không có níu kéo cầu xin hắn đừng rời đi, cô, Lâm Huyền Nguyên tuyệt đối không được thương tâm khổ sở, cho dù chỉ là một giọt nước mắt cũng tuyệt đối không thể chảy vào lúc này.
Nhân Tri đã rời đi trước khi phim kết thúc, hắn vội vã quay về căn phòng thu dọn đồ đạc rời xa Lâm Huyền Nguyên.
Lâm Huyền Nguyên nghĩ, anh ấy có ghét cô tới vậy không? Anh không muốn nhìn thấy cô nữa? Tình yêu của cô đã kết thúc? Những gì vừa sảy ra là sự thật? Bất tri bất giác nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cừu vui vẻ kết cục là mọi người đoàn tụ, mọi nười đi ra khỏi rạp trên gương mặt đều tươi cười, chỉ có Lâm Huyền Nguyên là mang theo nước mắt, nghẹn ngào mà đi ra ngoài.
Khán giả chờ bộ phim tiếp theo nhìn chằm vào Lâm Huyền Nguyên sau đó kì lạ hỏi: "Cừu vui vẻ đổi nội dung sao? Làm thế nào mà tôi lại thấy có người khóc?"
Lâm Huyền Nguyên run rẩy gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, cô muốn tác hợp cho Tiểu Vũ và Nhân Tri, muốn nói cho cô ấy đầu đuôi lý do tại sao cô và Nhân Tri ở bên nhau cho cô ấy, cô biết Nhân Tri đối với Tiểu Vũ là yêu sâu đậm, cô đối với Nhân Tri cũng sâu đậm không kém cho nên cô phải nhìn thấy Nhân Tri hạnh phúc cô mới có thể an tâm, Nhưng khi gọi điệnt hoại cho Tiểu Vũ thì ấp úng nửa ngày mới nói ra được một câu: "Tiểu, Tiểu Vũ, tớ chia tay."
"Chia tay cái rắm a!" Tiểu Vũ ném ra một quả bom, "Tớ sắp thất thân rồi!"
"Hả?" Một câu nói đem tâm tình của Lâm Huyền Nguyên đánh bay, còn muốn hỏi kĩ thì Tiểu Vũ đã cúp điện thoại.
Bởi vì Lý Lâm đi ra khỏi phòng tắm, anh ta đã tắm trong hai tiếng đồng hồ.
Thật sự anh ta không ra ngài Tiểu Vũ sẽ báo cảnh sát, cô còn nghi ngờ anh ta tự sát trong phòng tắm.
Bất quá cũng may, Lý Lâm đi ra không có choàng cái khăn tắm màu trắng kia, anh ta mặc đồ bình thường. Lý Lâm chú ý tới vẻ mặt phòng bị cả Tiểu Vũ, nhún vai đi về phía tủ lạnh lấy ra một chai vang đỏ nhưng giây sau khi quay lại thấy đồng tử phóng cực đại của Tiểu Vũ, anh ta biết Tiểu Vũ lại nghĩ lệch liền đem đổi thành nước cam.
"Em biết không?" Lý Lâm vặn mở nước cam vừa nói, "Lúc ăn cơm, đồ uống tốt nhất là nước cam, nó khác với đồ uống có ga uống nhiều chiếm bụng, nếu đi ăn ở tiệm tự phục vụ uống nước cam sẽ ăn được nhiều thêm chút."
Lời nói của Lý Lâm làm Tiểu Vũ nhớ tới lần ăn đồ nướng mất mặt hồi còn ở đại học, vì thế mà cười, ngẫm lại trước đây đều là quá khứ, trên mặt Tiểu Vũ lộ ra ý cười như cũ, bỏ học giữa chừng sau đó gặp Vương Tiểu Vũ, Lý Lâm, Simon.. Simon? Tại sao lại nghĩ tới người này, bất quá chỉ là một tên hề mà thôi.
Biểu tình của Tiểu Vũ lại cứng lên giống như bộ dáng phòng bị Lý Lâm khi anh ta vừa từ phòng tắm đi ra.
"Biểu tình thật phong phú." Lý Lâm ngồi bên cạnh Tiểu Vũ trêu chọc, nói thật Lý Lâm rất đẹp trai đứng đắn, rất đàn ông so với Vương Tiểu Vũ, còn so với Hoshino và Simon.. ôi, tại sao cứ nhớ tới anh ta! Không! Dù sao nếu có thể ở chung với Lý Lâm lâu một chút cô có thể bị Lý Lâm hấp dẫn.
Tiểu Vũ theo bản ăng ngồi sang bên cạnh, thật là một cảm giác kì lạ! Bất kể là Simon hay Vương Tiểu Vũ cô có thể tùy lúc mà mắng, nhưng đối với Lý Lâm cô lại không nói nên lời, cảm giác này tựa như lúc cô còn ở bên Nhân Tri, rõ ràng muốn cự tuyệt nhưng không biết vì cái gì lại theo bản năng mà đáp ứng.
Có khi nào do bát tự tương khắc không? Chòm sao? Ngũ hành?
Tiểu Vũ đã lui đến góc nhưng Lý Lâm vẫn trêu chọc đi tới, phảng phất như không ép được Tiểu Vũ tức giận sẽ không bỏ qua.
"Anh muốn làm gì?" Tiểu Vũ thật sự là lấy hết dũng khí nổi bão, nhưng so với bình thường vẫn thiếu đi mấy phần khí phách, tức giân đùng đùng mà quay đầu, lại phát hiện mặt cô và Lý Lâm chỉ cách nhau không tới ba cm.
Lý Lâm đang đến gần..
Lâm Huyền Nguyên chia tay là vì cái gì? Làm sao vậy, chờ đã! Lâm Huyền và Nhân Tri? Chia tay?
Đột nhiên cảm giác truyền đến môi làm cho người ta chết lặng, Tiểu Vũ hoàn hồn, cả người căng thẳng tới cứng ngắc..