Khi chuẩn bị rời khỏi trường học, Lâm Huyền Nguyên bất chợt nhớ đến tên Tử Bất Ngũ thích ăn cơm mềm kia.
Làm cho cô nhớ tới tên kia là Nhân Tri, Nhân Tri đã kiếm được việc làm, mặc dù lương thực tập hàng tháng chỉ có 1200, anh ta nói với Lâm huyền Nguyên rằng anh ta muốn sớm kiếm tiền sớm một chút để nuôi sống gia đình, sớm một chút để cho Tiểu Vũ cuộc sống hạnh phúc.
Lâm Huyền Nguyên ngay trong nháy mắt cảm động nhớ tới Tử Bất Ngữ, cô đột nhiên muốn bật khóc, không biết là vì cái gì.
Trong trung tâm thương mại Tây Đan, Lâm Huyền Nguyên cùng Nhân Tri hưng phấn chọn quà cho Tiểu Vũ, Nhân Tri chọn rất nghiêm túc khiến Lâm Huyền Nguyên thấy thương tâm, cô tiện tay ôm lấy một con thỏ bông nói với Nhân Tri, "Tặng cho Tiểu Vũ cái này đi!"
Nhân Tri lắc đầu: "Cô ấy không thích gấu bông, không thích đồ trang sức, không thích hàng hiệu."
Lâm Huyền Nguyên phi thường đồng cảm gật gật đầu: "Đúng vậy! Mỗi lần chọn quà sinh nhật cho Tiểu Vũ chúng tôi liền đau cả đầu! Sau đó chúng tôi lập tức chuyển khoản, mua sắm thực sự lãng phí."
"Không sai, cho nên cô phải giúp tôi tham mưu thật tốt, xem rốt cục có để cô ấy có hồi tâm chuyển ý hay không." Nhân Tri nói như vậy sau đó tiếp tục cùng Lâm Huyền Nguyên lên lầu hai đào hàng.
Ngay lúc lên tháng cuốn lại nhìn thấy Tiểu Vũ cùng Simon cũng đi vào chỗ này, khuôn mặt Simon tràn đầy hạnh phúc, "Tiểu Vũ, cảm ơn em đã cùng tôi chọn quà cho mẹ tôi."
"Coi như để cảm ơn anh lần trước đã cùng tôi uống rượu." Tiểu Vũ thẳng miêng không đề cập đến việc uống rượu say.
Simon quay sang một bên, cười xấu xa như thể ấp ủ một điều gì đó không để Tiểu Vũ nhìn thấy, Tiểu Vũ nhanh chóng muốn rời đi thì Simon tiến lại gần, thập phần thương cảm nói: "Tiểu Vũ, kì thật bà nội của tôi.. thân thể bà ấy.." Simon muốn nói rồi lại thôi, "Tiểu Vũ, bà nội tôi muốn nhìn thấy vợ tôi một lần trước khi lâm chung, cô có thể.."
"Không thể." Tiểu Vũ ngắt lời anh ta, "Đừng bịa đặt, đổi cái lý do mới mẻ hơn đi."
"Thật, là thật!" Simon lắp bắp nói, rõ ràng là nói dối nhưng lại chưa bỏ ý định, "Những gì tôi nói đều là thật."
"Mấy ngày trước anh còn nói với Hoshino rằng bà nội anh đã mất nhiều năm rồi." Tiểu Vũ không lưu tình vạch trần anh ta.
"Hả? Ôi, ôi!" Simon ấp úng một hồi, muốn khắc phục sơ hở của mình, "Tôi, Tôi nhầm, là bà ngoại của tôi."
"..."
Tầng 2
Lâm Huyền Nguyên cùng Nhân Tri đã không rõ ai là người đi mua sắm, ai là người chọn quà.
Nhân Tri xách theo mấy cái túi, Lâm Huyền Nguyên đang lựa chọn quần áo tình nhân, thần kinh mặt Nhân Tri bắt đầu co giật, suy nghĩ thật lâu rồi cẩn thận nói: "Cái kia, cô có tình nhân không? Mua để mặc với ai?"
"Hả?" Lâm huyền Nguyên nghe vậy, quay đầu lại với bộ dáng suy nghĩ miên man.
Nhân Tri trong lòng suy nghĩ: Trời ạ, việc này còn cần suy nghĩ sao!
Lâm Huyền Nguyên gật gật đầu, xác định mình không có tình nhân mang theo chút tiếc nuối đi ra, "Thiếu chút nữa đã quên."
"..."
Điên rồi, cái này còn quên được, Nhan tri bất đắc dĩ lắc đầu.
Tầng 1
Tiểu Vũ cùng Simon dạo một vòng, cũng lên thang cuốn, Tiểu Vũ bộ dáng không kiên nhẫn, Simon cau mày suy nghĩ về chuyện khác, suy nghĩ làm sao có thể lừa được Tiểu Vũ vào tay..
Lúc này Lâm Huyền Nguyên đang nhận lấy túi xách trong tay Nhân Tri, cô đứng bên cạnh thang cuốn, tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tiểu Vũ cùng Simon ở cùng một chỗ, mắt cô mở to, Nhân tri muốn xoay người liền chạy lại ôm lấy anh ta.
"Mẹ ơi, cô làm gì vậy!" Nhân Tri vừa kêu vừa đẩy Lâm Huyền Nguyên ra, "Tôi gọi người đó!"
"Gọi cái em gái anh!" Lâm Huyền Nguyên không hài lòng, đấm Nhân Tri một cái đồng thời ôm anh ta chặt hơn, Tiểu Vũ và Simon vẫn chưa đi cứ chậm rãi như cũ, Nhân tri giãy dụa càng lợi hại, Lâm Huyền Nguyên bắt lấy cánh tay anh ta trợn mắt, Nhân Tri sợ tới mức cái gì cũng không dám làm, cùng phụ nữ dạo phố quá nguy hiểm không để ý liền có nguy cơ thất thân nha!
Lâm Huyền Nguyên ấp ủ một cảm xúc, mặt nhăn lại: "Nhân Tri, tôi rất thương tâm, tốt nghiệp xong mỗi người một nơi để làm việc, tôi cùng Tiểu Vũ, Mạn Ni và Thành Tây phải tách ra, anh có biết không?"
"Hả, à.." Nhân Tri chỉ có thể gật đầu theo, anh ta đương nhiên hiểu rõ tại sao vừa rồi còn tốt tự nhiên lại nổi cơn, mà khóc lại không chảy nổi một giọt nước mắt.
Lâm Huyền Nguyền nhìn qua thấy Tiểu Vũ cùng Simon đã đi, rốt cục buông Nhân Tri ra, "Bên này không có gì ổn, nêu không chúng ta đi đên chỗ khác? Bên 798 kia có không ít tác phẩm nghệ thuật, Tiểu Vũ hẳn là thích, chúng ta qua bên kia xem không?" Dù sao hiện tại vẫn nên cách nơi này càng xa càng tốt!
"Được!" Nhân Tri không suy nghĩ liền đồng ý, Lâm Huyền Nguyên cùng anh ta có ý nghĩ không sai biệt lắm, Lâm Huyền Nguyên là muốn rời khỏi đây, anh ta là muốn rời khỏi Lâm Huyền Nguyên, càng nhanh càng tốt!
Hai người cùng ôm một ý nghĩ rời khỏi bước nhanh về thang cuốn, đúng lúc này tự nhiên Simonn lại chạy ra, Lâm Huyền Nguyên lại bay qua ôm lấy Nhân Tri.
"Con mẹ nó.." Nhân tri có cảm giác bị ôm bởi phượng tỷ, Lâm Huyền Nguyên vờ khóc, Nhân Tri lại khóc thật, "Tôi nói cô, bình tĩnh đừng có bốc đồng làm chuyện ngu ngốc.." Đừng cưỡng hiếp tôi nữa, những lời này bị anh ta nuốt xuống.
Simon là tới tìm thùng rác, Lâm Huyền Nguyên nhìn hắn đem thứ gì đó ném vào thùng rác cô cũng không quan tâm, phải nâng cao cảnh giác bởi vì cô không biết khi nào sẽ đụng phải hai người kia nhưng chắc chắn, nếu gặp phải nhất định giang hồ này sẽ nổi lên một trận máu lửa.
Đương nhiên lúc này Nhân Tri cũng điên cuồng muốn rời đi, một khi hai người đồng lòng sẽ thuận lợi cho việc chạy trốn, mười phút sau họ đã có mặt ở trong tàu địa ngầm.
"Làm sao bây giờ." Lâm Huyền Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cứ tiếp tục sớm muộn gì cũng phát hỏa." Cô nhìn Nhân Tri một loại cảm giác mê mang lạ thường dâng lên trong lòng.
Một chặng đường dài để đi!
Lâm Huyền Nguyên nhất định không biết biểu tình của mình lúc này rối rắm tới mức nào, rối rắm tới mức Nhân Tri nhìn cũng không đành lòng, hắn rất dễ bị lừa gạt, Lâm Huyền Nguyên nói cái gì cũng đều tin, hiện tại lại càng tin tưởng Lâm Huyền Nguyên là vì tốt nghiệp xong mỗi người một nơi mà thương tâm.
Nhân Tri dùng ánh mắt thiện lương nhìn Lâm Huyền Nguyên, an ủi: "Đừng thương tâm, có gì không vui cứ tìm tôi nói, tôi nhất định nghe!"
Một cỗ ấm áp không giải thích được đánh vào trong lòng Lâm Huyền Nguyên, cô cảm giác như mặt mình nóng lên, Nhân Tri mang vẻ mặt nghiêm túc thêm vài phân đồng tình thương tiếc nhìn cô, đột nhiên cho cô một loại cảm giác an toàn chưa từng có.
Chúa ơi! Lâm Huyền Nguyên ý thức được suy nghĩ điên cuồng của mình, cô điên cuồng lắc đầu, kinh ngạc mở to mắt ép buộc mình nhớ quá khứ không vui vẻ gì của Nhân Tri, cùng Trương Bội Từ đoạn tình không chớp mắt kia, lúc thất tình lại suy sụp, bộ dáng làm cô chán ghét!
Nhưng.. hình như có gì đó không ổn.. rốt cuộc là ở đâu..
Lâm Huyền Nguyền trầm tư không giải thích được.