Ánh ban mai đầu tiên chiếu vào dinh thự nhà họ Nhan, Oanh Yến đi bước nhỏ tới cửa phòng rồi gõ nhẹ lên đó. Mẹ Ngô bên trong nhẹ nhàng hé cửa ra một chút, hỏi khẽ: “Mợ chủ còn đang ngủ, sao thế?” Oanh Yến ngó vào trong phòng một chút nhưng lại bị bóng người màu đen che khuất. Mẹ Ngô đã tránh sang một bên, còn Nhan Trưng Bắc đẩy cửa ra từng chút một, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?” Giọng anh mang theo vẻ khàn khàn khi mới tỉnh ngủ, người mặc áo sơ mi và đang cài cúc áo ở cổ. Oanh Yến không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ sợ hãi cầm tập san: “Tập san «Tulip» mợ chủ đặt ạ, lúc trước mợ sốt ruột hỏi thăm, hôm nay đã phát hành rồi.”
Nhan Trưng Bắc cười trầm thấp, Oanh Yến không nghe ra tia trào phúng trong đó, thậm chí còn như người anh cả cười cô thích tiêu xài phung phí vậy, chỉ là cậu Tư đương nhiên không thể là anh cả của cô được. Lúc này anh không còn cài cúc áo nữa mà đưa tay cầm tạp chí, hơi hứng thú lật thử vài trang: “Biết rồi, tôi sẽ đưa cho cô ấy.” Cậu Tư tiện tay mở tập san mới này ra. Vì trong đó hội tụ tác phẩm của các tác giả nữ đương đại nên gần đây rất được phái nữ ở thành Tín Châu đón đọc, mà đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả cô vợ mê tiểu thuyết của anh kia.
Bình luận truyện