Điện Hạ Dụ Phi: Tuyệt Sủng Bao Cỏ Tam Tiểu Thư

Chương 4: Tướng công ngốc tức giận



Edit: mèo suni

Đoàn người từ bên ngoài tiến vào, ngoại trừ phụ mẫu của nàng, còn có Tứ thúc, cũng chính là phụ thân của Thượng Quan Ngưng Tiếu.

Có thể trong lòng nguyên chủ vẫn còn rất yêu thương phụ mẫu, một sự chua xót nhảy lên chóp mũi, đôi mắt Thượng Quan Tĩnh ửng đỏ, ôm lấy họ: "Cha, nương, nữ nhi bất hiếu, làm hai người đau lòng."

Hứa thị khóc đỏ mắt: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"

Hứa thị run run đầu ngón tay, chạm nhẹ vào vết xẹo màu đen trên mặt Thượng Quan Tĩnh, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Nữ nhi, là ai mất hết nhân tính phá huỷ dung mạo của con vậy, nữ nhi của ta thật đáng thương."

Trong lòng Thượng Quan Tĩnh ấm áp, cũng vô cùng đau lòng, đời trước nàng là cô nhi, cả ngày cầm đao chém giết, luôn đối mặt với cái chết, khi đến nơi này nàng nghĩ chỉ cần có nhi tử không cần thứ tình thân này.

Nhưng tình thân ấm áp đột ngột đến này, làm cho nàng cực kì cảm động.

Thượng Quan Tĩnh nắm chặt tay Hứa thị, mỉm cười: "Cha nương, nữ nhi không có việc gì, rất nhanh con sẽ tìm ra hung thủ, làm cho các nàng hối hận khi làm sống trên đời này!"

Thượng Quan Nghĩa Nhân có chút kinh ngạc khi nữ nhi dien^dan$le&quy*don thay đổi, khí chất hoàn toàn không giống với trước kia, chẳng lẽ nữ nhi gặp được kỳ ngộ?

Thượng Quan Tĩnh vẫy tay với Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế: "Tiểu Bảo, mau tới đây."

"Gọi ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đi." Thượng Quan Tĩnh kéoTiểu Bảo đến, mỉm cười.

Tiểu Bảo chớp chớp mắt to đen nhánh, ngọt ngào kêu: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu khoẻ."

Hai người liếc nhau, không biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt đã có cháu ngoại, nhưng mà ai cũng bình an là tốt rồi, Hứa thị lau khóe mắt, vui mừng cười: "Tốt, cháu ngoan của ta!"

"Vị này là?" Thượng Quan Nghĩa Nhân nhìn về phía nam tử cao lớn đi theo sau cháu ngoại.

Tiểu Bảo ôm lấy đùi nam nhân, trên gương mặt mềm mịn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, rất là đáng yêu: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, đây là phụ thân của ta, gọi là Công Tôn Diễn."

Thượng Quan Nghĩa Nhân rất là kinh ngạc, Công Tôn Diễn, là lánh đời gia tộc Công Tôn sao? Nghe nói nơi đó hạ nhân cũng là cao thủ Tử giai?

Ánh mắt Thượng Quan Nghĩa Nhân nhìn hắn mang theo một sự tò mò.

"Đồ vô liên sỉ kia, ngươi dám hạ độc thủ với tứ muội của ngươi!" Một giọng nói giận giữ vang lên ngoài cửa.

Tứ phu nhân Ung Dung Hoa đỡ Thượng Quan Ngưng Tiếu bị thương đi vào, phía trước là phụ thân của nàng ta, Thượng Quan Võ Hùng.

Thượng Quan Tĩnh cười khẽ: "Tứ thúc, ta rất vất vả chạy trốn khỏi lưu vực Tuyệt Địa về đây, khi nói chuyện với Tứ muội, cả hai bất hoà thì muội ấy lập tức hạ độc thủ, nếu ta không tự bảo vệ mình, chắc bây giờ các ngươi sẽ lập cho ta một ngôi mộ rồi! Nói ta là một kẻ lừa gạt mang theo con trai đến đây ăn bám, Tứ muội cũng thật nhẫn tâm!"

Sắc mặt Thượng Quan Võ Hùng không tốt, căn bản không tin vào câu chuyện quỷ quái của nàng.

Tiểu Bảo co rúm ở một bên lui từng bước, giọng nói ủy khuất: "Lão thúc thúc, rõ ràng Tứ a di muốn đánh mẫu thân của ta, mẫu thân lại không làm sai gì cả, ánh mắt Tứ a di thật đáng sợ, giống như muốn lột da mẫu thân vậy, cục cưng rất sợ."

Hứa thị đau lòng ôm chặt Tiểu Bảo, sợ nó bị doạ sợ, dù sao đứa nhỏ này cũng rất thiên chân vô tà (*).

(*): hồn nhiên ngây thơ

Thượng Quan Ngưng Tiếu nghe xong, dùng sức chống lấy cơ thể đứng lên, rống to, giọng nói tràn đầy oán hận: "Dã chủng này câm miệng cho ta, một đứa nhóc thì biết cái gì!"

Trong nháy mắt, ánh mắt Tiểu Bảo thay đổi, xú nữ nhân này gọi nó là dã chủng, không thể tha thứ!

Ánh mắt Thượng Quan Tĩnh tràn đầy nguy hiểm nheo lại, nhi tử chính là vảy ngược của nàng, nàng không thể chấp nhận được việc có người gọi nó là dã chủng!

Đầu ngón tay loé lên ánh sáng, một hơi thở vô hình hất văng Thượng Quan Ngưng Tiếu ra xa, hơi thở đó hóa thành một chưởng khí, đánh liên tiếp xuống mặt của nàng ta.

"Bốp"

"A, tiện nhân! Dừng tay!" Thượng Quan Ngưng Tiếu bụm mặt, lăn lộn trên mặt đất.

Chỉ chốc lát, mặt Thượng Quan Ngưng Tiếu biến thành đầu heo, đột nhiên trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ tươi, một cái tát cuối cùng vung xuống, đã đánh nàng văng xa một thước, lăn đến trước mặt Thượng Quan Võ Hùng.

Hứa thị và Thượng Quan Nghĩa Nhân nhìn nhau, khi nào thì nữ nhi bọn họ trở nên lợi hại như vậy? Hơn nữa... Còn rất bạo lực!

"Nữ nhi, con sao vậy?" Thượng Quan Võ Hùng lo lắng nâng nàng dậy, vội vàng lấy một viên đan dược phục hồi từ trong tay áo ra, bỏ vào trong miệng nàng.

Thượng Quan Ngưng Tiếu nói không nên lời, đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm Thượng Quan Tĩnh, hận không thể bầm thây nàng thành ngàn đoạn.

Thượng Quan Võ Hùng giao nàng cho phu nhân, đứng dậy, giận tím mặt, đôi mắt sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm Thượng Quan Tĩnh: "Vô liêm sỉ, lại có thể hạ độc thủ với thứ muội, hôm nay ta muốn giáo huấn nghiệt nữ này thật tốt!"

Thượng Quan Võ Hùng run rẩy, uy áp trong thân thể bị ép ra ngoài, trong nháy mắt bàn tay ngưng tụ một quả cầu màu bạc, đánh về phía nàng.

Cao thủ Thiên huyền nhất giai, rõ ràng muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Hơi thở trên người Thượng Quan Tĩnh trở nên nghiêm túc, đáy mắt nổi lên sát ý nồng đậm, khóe miệng hiện lên một nụ cười khát máu, đang muốn đánh trả thì một đôi tay mạnh mẽ, kéo nàng vào một lồng ngực ấm áp.

Một hơi thở vô hình bay đến chỗ nàng, ngưng tụ một quả cầu dien^dan$le&quy*don  màu tím, phóng thẳng vào trong ngực Thượng Quan Võ Hùng, trong nháy mắt đánh hắn bay ra xa mười thước. 

"Phốc..." Một vệt máu văng lên không trung.

"Giết không tha!" Tiếng nói lạnh lẽo, làm cho người ta như đang ở hầm băng.

Khóe mắt Thượng Quan Tĩnh co rút một chút, nhìn về phía nam nhân phía sau, sắc mặt hắn ngoan độc, đồng tử đỏ sậm như máu tươi, âm trầm đến đáng sợ, khí chất trên người hoàn toàn một trời một vực so với lúc nãy.

Giống như nam nhân tàn bạo, khát máu đêm đó.

Chẳng lẽ đầu óc hắn đã khôi phục? Đây chỉ là phản xạ có điều kiện đúng không? Thượng Quan Tĩnh không khỏi lo lắng.

Đôi mắt Công Tôn Diễn đờ đẫn nhìn nàng, trừng mắt nhìn, màu đỏ đáy mắt từ từ rút đi, dần dần biến thành màu đen trong suốt: "Nương tử, ta lo lắng nàng sẽ chết."

"Sao ngươi có thể làm được như thế?" Thượng Quan Tĩnh dò hỏi.

Công Tôn Diễn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhếch môi, cười đến ngu ngốc: "Không biết, khi ta nhìn thấy hắn khi dễ nàng, sau đó ta không khống chế được, xuất một quyền đánh bay hắn. Có phải ta rất lợi hại hay không?"

Bộ dạng đó như muốn bảo khen ta đi, ta rất lợi hại đó.

Thượng Quan Tĩnh đau đầu, đầu óc nam nhân này bị đánh thành ngốc tử, nhưng sức mạnh vẫn còn, nàng đoán bị một quyền này đánh e là cũng sẽ bị gãy ít nhất năm sáu đoạn xương sườn?

Đánh một quyền này thật thích!

"Phụ thân!" Thượng Quan Ngưng Tiếu không tin phụ thân nàng vẫn luôn kiêu ngạo, làm sao có thể bị một quyền của nam nhân đó hạ gục được, không, không phải sự thật.

Tứ phu nhân bổ nhào vào trước mặt trượng phu, hai tay run run, khàn cả giọng: "Chúng ta đã tạo nghiệt gì sao mà chất nữ lại dung túng dã nam nhân đánh chết thúc thúc ruột của mình, trời ơi..."

Thượng Quan Võ Hùng che ngực, lảo đảo đứng lên, may là hắn vừa mới nuốt một viên Tử Kim Đan mới có thể bảo vệ tâm mạch, bằng không, bằng sức lực một quyền vừa nãy của nam nhân đó, lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị huỷ.

Thượng Quan Võ Hùng cắn răng, liếc qua Thượng Quan Tĩnh à Công Tôn Diễn, lạnh giọng: "Ta sẽ không quên chuyện này, lão gia tử sẽ xuất quan nhanh thôi, cứ chờ xem!"

Nói xong, hắn để phu nhân đỡ mình trở về phòng trị thương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv