À há, kết cục là Tiêu Mễ Ái Lam chết á? Bị ngược như vậy rồi sau đó lại bị nữ chính bức tử, cũng tội a." Ta nằm trong chăn, tay cầm quyển tiểu thuyết, vừa đọc vừa lẩm ba lẩm bẩm một mình, với âm lượng vừa đủ bản thân nghe được. Tiếp đó, ta gấp quyển tiểu thuyết lại, đặt sang một bên. Sau đó ta nhướng người tắt đi chiếc đèn ngủ, rồi lui vê chỗ cũ, dùng chăn đắp sơ lên người, khép mắt lại, cũng đã hơn 2 giờ sáng rồi gì, phải ngủ thôi a! Quyển tiểu thuyết bỗng chốc hiện ra một thứ ánh sáng chói lóa, từng trang tiểu thuyết cứ dần mở ra. Nhanh chóng quyển tiểu thuyết vụt tắt đi ánh sáng, những trang tiểu thuyết cũng đã đóng lại như cũ. Còn ta thì cũng bỗng dưng biến mất khỏi căn phòng, không còn một dấu vết nào của ta lưu lại.
Nàng đã xuyên không và trở thành nữ phụ trong quyển tiểu thuyết của nàng. Nhưng xuyên vào quyển tiểu thuyết ngôn tình này thì là suốt ngày cực khổ, đấu đấu đá đá, tranh tới giành lui, thật là khổ, tuy bản thân là chính là đích nữ, nhưng mà quyển tiểu thuyết lại toàn nói về vị nữ chủ thứ nữ kia, ta bị lu mờ thì không vấn đề, nhưng kết cục của vị đích nữ này trong tiểu thuyết chính là chết, ta còn muốn sống a.
Muốn sống thì đành xoay chuyển cục diện, tìm một chỗ dựa vững chắc, rồi hảo hảo mà sống tốt tới cuối đời, thay đổi tiểu thuyết một chút cũng chẳng có gì sai, bởi vì ta nhận ra rằng từ lúc ta xuyên vào quyển tiểu thuyết này, thì nó đã dần dần thay đổi hết mọi tình huống.
Bình luận truyện