Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 346: Có tiền rồi



Lưu Anh Nam ngồi trên tầng nóc của tòa kiến trúc như pháo đài này, xuyên qua cửa kính nhìn ngôi sao đầy trời, trăng tròn như mâm, uống vang nho trắng Vins d"Alsace có hơn 500 trăm lịch sử giữ từ năm 1472 cho đến nay, ngồi sô pha da thật xa hoa nhất, dưới chân là thảm Ba Tư mềm mại, cho dù ly rượu cầm trong tay cũng là ly dạ quang hàng trăm năm trước.

Trên tường treo vài bức tranh sơn dầu, đều là tác phẩm thời Phục Hưng, hơn nữa là tranh thật. Ngoài đó ra còn có rất nhiều trân bảo hiếm thấy, mỗi một món cầm ra ngoài đều đủ để chấn động thế giới, càng sẽ khiến rất nhiều học gia lịch sử khảo cổ rớt tròng mắt. Mà ở nơi đây chẳng qua là trang trí, là trang hoàng mà thôi, tóm lại là vô cùng xa hoa.

Lưu Anh Nam nhàn nhã ngồi trên sô pha, bên cạnh có Lăng Vân, đằng sau có Tiểu Cương châm rượu, lúc thì ngẩng dầu ngắm sao, ánh mắt sáng ngời, hệt như mục tiêu mình muốn truy tìm đang ở trong vũ trụ bao la, tràn trề hùng tâm. Khi thì hắn thu hồi ánh mắt, nhìn tranh sơn dầu nữ nude trên tường, ánh mắt đáng khinh, như thể mục tiêu trong đời rất đơn giản, chính là tận hưởng lạc thú trước mắt.

Nói tóm lại cảm giác này là cuộc sống của thần tiên rồi. Hiện Lưu Anh Nam cảm thấy, có thơ có văn, rượu nho ly dạ quang, sô pha da thật vừa mềm vừa êm, say gối thảm Ba Tư, tìm một người đẹp chiến vài trận!

Lăng Vân hiện tại cũng không rảnh để ý tới hắn, lúc này cô đang xem tư liệu đơn giản về những vị Dracula nổi tiếng ở dưới tầng, mà mỗi phần tư liệu ở đây cầm ra ngoài, đều đủ để ảnh hưởng nền kinh tế thế giới, cầm ra tên mỗi một người đều có thể rung chuyển thị trường chứng khoán. Tổng tài sản của họ cộng lại đủ để rung động cả thế giới, ngoài của nổi bản thân họ còn tích trữ hàng đống tài nguyên kim loại hiếm, khoáng thạch không thể thiếu.

Lăng Vân là một thương nhân, từ nhỏ được giáo dưỡng trở thành một thương nhân. Cô có sức phán đoán làm ăn nhạy bén, kinh doanh đã ăn sâu vào tận xương máu, cho nên khi cô nhìn thấy những tư liệu này, cảm xúc vô cùng kích động. Chỉ cần hợp tác với bất kỳ một ai trong số họ, thì sự nghiệp trong gia tộc của cô sẽ càng nâng cao một bước.

Nhưng Lưu Anh Nam lại chả để ý, những tên này đều là Dracula sống vài ngàn năm, trải qua vô số năm tháng, cho dù là nhặt rác, bày hàng vỉa hè, nhiều năm như vậy cũng trở thành tỷ phú rồi.

Hơn nữa những người này đều là con cháu của Tiểu Cương, mình lại là chủ nhân của Tiểu Cương, nói cách khác, của ta chính là của ta, của ông cũng là của ta.

Lăng Vân rất kích động, lật xem tư liệu trong tay, xem mỗi một cái đều sẽ liên tục vui sướng, nhìn thấy chỗ kích động còn kéo Lưu Anh Nam cùng xem, trong đó thậm chí có cả thần tượng trong thương trường của cô. Bộ dạng kích động nghiêm túc đó, giống như đang đặt tên cho đứa trẻ vừa mới sinh ra vậy.

Tiểu Cương rất khó hiểu, hỏi Lưu Anh Nam:

- Chủ nhân, bây giờ tiền bạc rất quan trọng à?

- Đương nhiên quan trọng. –Lưu Anh Nam cố ý cất cao giọng, chính là muốn nói cho Lăng Vân nghe:

- Tiền bạc ở bất kỳ lúc nào cũng rất quan trọng, song thời đại này tác dụng càng rõ ràng hơn mà thôi. Tiền bạc có thể để ông hưởng thụ đặc quyền, có thể chi phối pháp luật, quan trọng nhất là có thể để ông hưởng thụ cuộc sống xa hoa sung sướng.

- Thế nào là cuộc sống xa hoa sung sướng chứ? –Tiểu Cương khó hiểu hỏi, y là một người sống trong thời kỳ chế độ nô lệ hơn ba ngàn năm trước, mỗi ngày ngoại trừ làm việc cực nhọc, chính là trồng rau nuôi gia súc, hoàn toàn không biết xa hoa và sung sướng.

Lưu Anh Nam chỉ vào căn phòng, chỉ vào cảnh đêm và từng tòa kiến trúc nguy nga đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, giơ ly vang nho trong tay nói:

- Đây chính là xa hoa, đây chính là sung sướng. Nói một cách đơn giản nhé, chính là có nhà cửa!

Hả? Một câu úp úp mở mở của hắn, không chỉ là Tiểu Cương, Lăng Vân cũng buông tư liệu trong tay nhìn về phía hắn, Lưu Anh Nam cười nhạt nói:

- Cách nhìn của mọi người với cuộc sống sung sướng có rất nhiều loại, nhưng tôi cho rằng, ngôi nhà là cơ sở của hạnh phúc, tục ngữ nói, vợ con giường ấm đệm êm. Không có giường ấm đệm êm, cho dù vợ con đẹp hơn chăng nữa,dẫn theo họ ngủ ngoài đường chắc chắn sẽ không có hạnh phúc.

Lưu Anh Nam cười hì hì nói, Lăng Vân cũng là cười lạnh. Cô biết đây là Lưu Anh Nam đang đáp trả việc mấy ngày trước mình bảo hắn mua nhà, đây là đang báo thù rửa hận.

- Nhất là vào thời nay, nhà cửa vô cùng trọng yếu. Mọi người đều biết, trong xã hội chúng ta luôn theo đuổi chế độ "một nhà nhiều vợ", có một căn nhà thì có một người vợ, phòng nhiều vợ nhiều, thực ra về điểm này vào thời cổ đại đã từng được chứng minh, cho nên người cổ đại gọi vợ thành "phòng lớn", gọi thiếp thành "phòng hai", "phòng ba"…

Nhìn Lưu Anh Nam nghiêm túc nói, sắc mặt Lăng Vân lúc đỏ lúc xanh, không biết nói gì cho phải. Lúc ấy cô bảo Lưu Anh Nam mua nhà là vì khích lệ hắn, nhưng bây giờ quả thật có rất nhiều cô gái cùng phụ huynh đàng gái, đầu tiên nhìn chính là tài sản đàng trai, giống như muốn gả cho ngôi nhà.

Ngoài đó ra, còn có rất nhiều cặp vợ chồng vì nguyên nhân nhà cửa mà ly hôn, thực sự khiến người ta bó tay. Nếu nhà nước ban hành pháp luật mới, về sau hễ cặp vợ chồng nào ly hôn vì nhà cửa, nhà cửa do nhà nước tịch thu. Nếu quy chế này ban hành, ắt sẽ giảm bớt tỷ lệ ly hôn.

Lăng Vân đã rõ nhưng Tiểu Cương vẫn ngơ ngơ. Đó là vì Tiểu Cương không buồn lo vì ăn uống, càng không cần cưới vợ sinh con. Song thời đại ngày nay, Dracula cũng khó lăn lộn, cho nên đám con cháu nổi tiếng của y mới đánh thức y dậy.

Khoa học kỹ thuật của nhân loại càng ngày càng phát triển như vũ bão, dồn ép Dracula gần như rơi vào đường cùng. Nơi họ sinh sống, thậm chí ngay cả nhà xác đều lắp đặt dụng cụ chiếu tia tử ngoại, chính là nhằm vào những con quái vật chuyên hút máu người này. Hơn nữa, nhân số chủng tộc bọn họ cũng đang giảm bớt, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ rất có khả năng bị diệt vong, cho nên họ gọi dậy Tiểu Cương đi cắn tiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Đám con cháu Dracula này phát triển tới ngày nay, trên toàn thế giới đều là nhân vật hết sức quan trọng, song họ vẫn giữ vững nguyên tắc không hút máu người sống, hễ từng hút máu người sống cũng đều bị tiêu diệt hết rồi. Tuy họ không hút máu họ cũng sẽ không chết, nhưng lại rơi vào giấc ngủ say không bao giờ tỉnh lại, giống như Tiểu Cương vừa ngủ là ngàn năm.

Mà thế cục trên thế giới bây giờ không hề có chiến tranh quy mô lớn, hơn nữa chiến tranh hiện đại hóa, thời đại vũ khí nóng, người chết trong chiến đấu đều là máu thịt bầy nhầy, thân thể không toàn vẹn, không có bất kỳ giá trị nào với họ.

Cho nên đám con cháu Dracula này cùng nhau nghiên cứu rồi quyết định, vua hàng hải cấp bậc quốc tế kia nói muốn mở ra một đường biển quốc tế mới, đích đến chính là hoang đảo với dã thú khắp nơi nào đó, đặt tên là: "cuộc hành trình tìm sự sống trên hoang đảo". Đây đơn thuần là người chơi mắc câu, có người thích bỏ tiền tìm kích thích, trên hoang đảo khó tránh xuất hiện bất trắc, điều này không thể trách ban tổ chức.

Ông chủ khoáng mỏ cấp thế giới kia nói, cũng có thể mượn danh nghĩa du lịch, mời mọi người từ các nơi trên thế giới tự mình vào quáng mỏ đào vàng, thứ đào ra đều thuộc về bạn, nhưng nếu gặp phải tai nạn cũng tự chịu trách nhiệm.

Ngoài đó ra, tổ chức Dracula này còn có rất nhiều xí nghiệp dẫn đầu các ngành các nghề, họ đều sẵn lòng bỏ tài sản của mình hấp dẫn người. Tiền với họ mà nói không hề có ý nghĩa gì, chỉ có người, thi thể, máu mới là quan trọng nhất.

Tiểu Cương báo cáo những việc này cho Lưu Anh Nam, khiến Lưu Anh Nam bó tay, cảm khái muôn vàn. Người có tiền hắn cũng từng gặp, ở nhà to, lái xe sang, rêu rao khắp nơi, khoe khoang không biên giới. Mà hôm nay, hắn xem như được mở rộng tầm mắt, rốt cuộc biết thế nào mới gọi là người có tiền thật sự, nhẹ thì làm cho ngành nghề rung chuyển, kinh tế suy thoái, nặng thì dẫn tới chiến tranh, máu chảy thành sông. Đây mới là người có tiền chân chính.

Song, có Anh Nam ca ở đây, đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Lưu Anh Nam trực tiếp kéo Tiểu Cương đến bên người, rất nghiêm túc nói với y:

- 3838438… Tiểu Cương hãy nhớ, đây là số thẻ ngân hàng của ta, nói cho đám con cháu của ông biết, gửi hết tất cả tài sản của họ vào trong tài khoản của ta…

- Đừng nói vớ vẩn. –Lăng Vân vốn không muốn ảnh hưởng Lưu Anh Nam tự sướng, nhưng vừa nghe lời này cô thật sự không nhịn nổi nữa:

- Anh có biết, tổng tài sản của đám người đó cộng lại có bao nhiêu chăng? Tổng số vốn của ngân hàng công thương ở nước ta cùng lắm gần 6000 tỷ, đây là ngân hàng có giá trị cao nhất thế giới rồi. Mà tất cả tài sản của đám người đó cộng lại có thể dễ dàng phá vỡ nhận thức về tài chính của một tập đoàn cấp quốc gia, vượt xa tổng số vốn của họ…

Lăng Vân vẻ mặt nghiêm túc, hệt như chuyên gia kinh tế vậy, kiên nhẫn dạy Lưu Anh Nam những kiến thức cơ bản. Lưu Anh Nam không hiểu rõ cho lắm, nhưng biết đại khái, chính là tiền của những người này cộng lại không có ngân hàng nào dám nhận gửi, họ không trả nổi số tiền lãi. Lưu Anh Nam cũng rất thẳng thắn, nói với Tiểu Cương:

- Không cần tài khoản, trực tiếp bảo họ đưa hết tất cả tiền mặt cho ta!

- Anh có bệnh à! –Lăng Vân phát điên:

- Anh biết chỗ đó rốt cuộc có bao nhiêu tiền không? Chỗ tiền này đổi thành tiền tệ, có thể giáng xuống một trận mưa tiền ở thành phố chúng ta, lượng mưa ít nhất cũng phải trên 20cm.

- Được được, em đừng kích động. –Lưu Anh Nam xua tay nói:

- Tiểu Cương, nói cho đám con cháu của ông, bảo họ chuyển tất cả tiền thành bất động sản cho tôi…

- A… -Lăng Vân hét toáng, bóp cổ Lưu Anh Nam nói:

- Chỗ tiền ấy nếu mua nhà thì cứ mười phút anh phải đổi một căn nhà, hơn nữa là đổi nhà trong phạm vi toàn thế giới!

- Rốt cuộc em muốn anh làm thế nào? –Lưu Anh Nam phát điên.

Lăng Vân dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, thực sự không có cách dùng ngôn ngữ để giải thích. Tài sản vài chục ngàn tỷ, thậm chí vài trăm ngàn tỷ, con số này nói ra từ trong miệng bất kỳ ai thì đều giống như đang khoác lác, nhưng lúc này lại thật sự tồn tại. Một khi khối tài sản này xuất hiện trên thị trường, vận dụng tốt có thể chống đỡ cơn bão tài chính cấp thế giới. Nếu vận dụng không hợp lý, thì đủ để hủy diệt thế giới.

- Vì sao anh cứ thèm muốn tiền của người khác chứ? –Lăng Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- Sao có thể tính là người khác chứ? –Lưu Anh Nam nhìn Tiểu Cương nói. Tiểu Cương cũng lập tức phụ họa theo:

- Đương nhiên không thể tính, chủ nhân sáng tạo ra tôi, tôi lại sáng tạo ra chúng. Nói cách khác, hết thảy của chúng đều thuộc về chủ nhân.

- Ừm. –Lưu Anh Nam hài lòng gật đầu:

- Anh cũng xem như kẻ có tiền rồi. Anh luôn có một giấc mơ chờ sau khi có tiền sẽ thực hiện, đó chính là mua xe hơi, ngày thường đi trên đường dành cho người đi bộ, thường xuyên có tài xế vô sỉ lái xe đi ngang qua, luôn chiếm giữ đường phố. Bây giờ anh có tiền rồi, mua luôn một đoàn xe 50 chiếc, hàng ngày đi dạo trên làn xe ưu tiên, lúc thì xếp thành hình chữ "hoành", lúc thì xếp thành hình chữ "tráng", chặn hết xe ở đằng sau…


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv