Một bức tranh sống động như thật, trên đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người, nhất là đôi mắt, hệt như có ma lực ngất ngây tâm hồn.
Lưu Anh Nam đều sắp lạc lối trong đôi mắt hớp hồn ấy. Vào giờ phút mấu chốt, Âm Dương Nhãn của hắn bắn ra hai luồng huyết quang như thực chất, trong mắt xuất hiện cảnh đáng sợ: một bóng quỷ to cao, đội trời đạp đất, lớn tiếng rít gào, rống một tiếng núi sông tan nát, trăng trời vỡ vụn. Ở dưới chân nó, vô số oan hồn ác quỷ đều quỳ rạp xuống đất, thành kính cúng bái, hệt như Quỷ Chủ giáng lâm.
Song Lưu Anh Nam không thể nhìn thấy hình ảnh này, nhưng lại có cảm giác, biết rằng Âm Dương Nhãn của hắn càng lúc càng quỷ dị, càng ngày càng thần kỳ.
Đây chỉ là chuyện trong chớp mắt, rất nhanh hắn và Nhậm Vũ đều khôi phục bình thường, Lý Đại Duy trên giường lại không chút động đậy như biến thành người thực vật.
Nhậm Vũ vừa khôi phục thần trí nhất thời ra một tiếng hét lớn, bởi vì đôi mắt trong bức tranh mặt mỹ nữ trên tay Lưu Anh Nam kia, ban nãy còn tràn đầy ma lực, sống đống như thật, khiến người ta say mê lúc này không ngờ lại chảy hai hàng lệ máu.
Lần đầu gặp mặt Nhậm Vũ là trong thang máy. Oan hồn của ông cụ vì không được cứu chữa mà chết, hồn ma của Lương Mỹ Thần, Nhậm Vũ đều từng thấy qua, cũng xem như là người từng có va chạm. Cô đối với cách nói thần quỷ, không nói không tin, cũng không tận hứng, cách càng xa càng tốt, chỉ muốn dùng khoa học để luận giải. Đây là tư duy bình thường của mỗi một người từng tiếp thu giáo dục bậc cao vào thời nay.
Cho nên, dẫu cơ năng toàn thân của Lý Đại Duy đều bình thường, đủ mọi dụng cụ tiên tiến của Tây y đều không kiểm tra ra tình trạng, nhưng cô vẫn đang cố gắng tìm ra cách giải thích hợp lý, khoa học, đến tận bây giờ cô rốt cuộc buông tha.
- Thế là thế nào? –Nhậm Vũ hơi căng thẳng hỏi. Cô cũng biết Lưu Anh Nam có khả năng đặc biệt. Đương nhiên, cô tương tự cũng mang tâm tính cách càng xa càng tốt với mẫu "người đặc biệt" như Lưu Anh Nam.
Song một số người, ví dụ như thương nhân bán hàng giả, quan viên trong nhà có tài khoản không minh bạch, nếu họ quen biết Lưu Anh Nam thì ắt sẽ tôn hắn như người trời, cung phụng mọi thứ, chỉ yêu cầu bình an, cầu gia đình an lành, thực ra cầu chẳng qua chính là "yên dạ yên lòng" mà thôi!
Hai người nhìn bức tranh chân dung mỹ nữ sống động như thật này, hai hàng lệ máu đang chảy xuống trong mắt cô dần dần biến mất, hết thảy lại khôi phục như thường.
Lưu Anh Nam cố ý đặt bức tranh cạnh gối Lý Đại Duy, ngưng thần nhìn kỹ bức tranh và phản ứng của Lý Đại Duy. Chỉ tiếc thay, nhìn mãi đến khi hoa mắt cũng không có chỗ khác thường nào.
Nơi đây vốn chính là phòng cấp cứu, tràn đầy hơi thở chết chóc, chỗ này có hai chiếc giường bệnh, ý nghĩa cho việc tỷ lệ chết mỗi bên chiếm một nửa, người trên một chiếc giường có thể cứu sống, thì người trên giường còn lại sẽ chết.
Lúc này, tranh chân dung đen trắng đầy giường, một chàng thanh niên không chút động tĩnh, nhưng có thể cương cứng một cách tự chủ, phun trào mầm mống sinh mạng, cùng một bức tranh chân dung cô gái tràn đầy ma lực, hình ảnh quỷ dị này kết hợp cùng căn phòng ngập ngụa hơi thở chết chóc khiến người ta sởn hết tóc gáy, âm thanh tích tích của dụng cụ đo đạc giống như chuông tang đang vang vọng.
Nhậm Vũ thật sự không chịu nổi bầu không khí này, không nhịn được lại hỏi:
- Đây rốt cuộc là thế nào?
Lưu Anh Nam từ từ xoay người, dùng đôi Âm Dương Nhãn muốn nhìn khắp mỗi một ngóc ngách trong này, nhưng lại chợt đau đầu dữ dội, giống như có vô số dao nhọn đâm vào não, đau đến đổ cả người hắn ứa mồ hôi lạnh chỉ trong tích tắc, sức mạnh thân thể như thoáng cái bị rút sạch, cảm giác suy yếu lan tràn khắp người.
Thân thể hắn lảo đảo một cái, nghiêng sang bên một cách mất tự chủ. May mà Nhậm Vũ một mực ngó hắn, vội vàng đỡ lấy hắn, dìu hắn leo lên giường bệnh. Chỉ thấy Lưu Anh Nam sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hô hấp cũng hơi dồn dập. Nhậm Vũ theo thói quen lật mí mắt hắn, dùng ống nghe nghe nhịp tim của hắn, dùng thân phận bác sĩ đưa ra chẩn đoán đầy uy tín:
- Anh vì mất máu quá nhiều dẫn đến công năng tim phổi suy kiệt, bắt đầu từ bây giờ phải toàn tâm tĩnh dưỡng, dùng thuốc bổ bổ sung lại thì còn có khả năng khôi phục nguyên khí, bằng không hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Hả? Lưu Anh Nam rất kinh ngạc, mình bị Quỷ Đầu Đao chém một cái, quả thực chảy rất nhiều máu nhưng lại không ngờ nghiêm trọng đến vậy. Hắn là Bán Quỷ Thể, chưa từng mắc bệnh bao giờ, cho dù không cẩn thận bị thương chảy máu cũng sẽ khỏi rất nhanh, giống như chưa từng xảy ra, song lần này lại nghiêm trọng như thế.
Điều này chứng tỏ, hắn có thể khắc chế quỷ, quỷ cũng có thể thương tổn hắn. Đó gọi là: người dọa người, dọa chết người; quỷ đánh quỷ, bị thương thảm!
Hắn yếu ớt nằm trên giường như một ông cụ sắp gần đất xa trời, thở phì phà phì phò, rất lâu mới xem như khôi phục bình thường, nhưng vẫn có cảm giác đầu đau muốn vỡ. Việc này lại lần nữa nhắc nhở hắn, sau này gặp phải quỷ, một khi có uy hiếp thì nhất định phải lập tức dùng thủ đoạn sấm sét tiêu diệt, đồng thời cũng phải học thêm nhiều kỹ xảo biến thân, tranh thủ sớm ngày khống chế.
Song hiện tại, đối diện với vẻ mặt quan tâm lại lo lắng của Nhậm Vũ, Lưu Anh Nam lấy lại bình tĩnh nói:
- Tôi cảm thấy cô có thể buông tha cho việc trị liệu và nghiên cứu của cô. Nếu viết thành luận văn, chỉ có thể gửi đến nhà xuất bản làm tác phẩm.
- Ý anh là? –Tuy trong lòng Nhậm Vũ đã có chuẩn bị, nhưng vẫn co rụt con người, căng thẳng ngồi bên giường Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam gật đầu, cầm những bức tranh đen trắng bên tay nói:
- Cô hãy xem những bức tranh này, như lúc nãy cô nói, hệt như ảnh 2x3 3x4 bỏ mũ mọi người thường dùng. Con người ta bây giờ đều rất bận, trừ phi là người mẫu chuyên nghiệp, bằng không chẳng có ai sẽ ngoan ngoãn mặc cho một họa sĩ vô danh vẽ mình, huống hồ là Lý Đại Duy một nghèo hai trắng.
- Cho nên cậu ta bèn vẽ đối chiếu theo ảnh chụp. –Nhậm Vũ mắt sáng ngời nói:
- Đây cũng là một biện pháp không tệ, bây giờ rất nhiều nơi đều treo rất nhiều ảnh, ví dụ như tòa nhà làm việc của một vài bộ ngành chức năng, đều có một khung chú thích, bên trên dán ảnh và giới thiệu sơ lược từ lãnh đạo cho tới tất cả nhân viên công tác.
- Đừng đùa nữa. –Lưu Anh Nam suy yếu xua tay, cười khổ nói:
- Tới những bộ ngành chức năng vẽ ảnh chụp của nhân viên công vụ, lúc ấy sẽ có người dùng tội tiết lộ cơ mật quốc gia hoặc gây cản trở công vụ, thậm chí nguy hại an toàn trật tự xã hội đến bắt cô.
Nhậm Vũ im lặng, song tình huống hắn nói thật sự có khả năng xảy ra. Song Nhậm Vũ lại mắt sáng ngời nói:
- Vậy cậu ta có khả năng là chụp bên ngoài tủ kính của hiệu ảnh, rồi vẽ những bức ảnh hiện ra ở trong đó.
Lưu Anh Nam tùy ý giơ một bức tranh lên nói:
- Hiệu ảnh đặt ảnh trong tủ kính là vì quảng cáo kỹ thuật của nhà nhiếp ảnh, lựa chọn tấm đẹp nhất làm quảng cáo cho hiệu ảnh. Họ sẽ bày ảnh của những ông chú trung tuổi mày mặt ủ rũ, những ông cụ mặt đầy nếp nhăn ra ngoài ư?
- Vậy cậu ta rốt cuộc vẽ ảnh chụp ở chỗ nào chứ? –Nhậm Vũ gãi đầu. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lưu Anh Nam cười lạnh một tiếng:
- Cô quên rồi à, lúc nãy cô còn nói hắn bị ngất xỉu ở nơi nào, được ai đưa vào bệnh viện?
Vừa nghe lời này sắc mặt Nhậm Vũ nhất thời tái mét, mồ hôi lạnh nhỏ xuống như mưa, cả người run rẩy thoáng cái tót lên giường của Lưu Anh Nam. Lúc này nếu đặt dụng cụ điện tâm đồ lên người cô, có lẽ máy móc sẽ nổ tung, cô nàng run run đôi môi, nói lập cà lập cập:
- Lúc ấy người đưa cậu ta tới là người trông mộ ở nghĩa trang Bắc Sơn, còn cậu ta chính là ngất trước một bia mộ, vậy thì những bức tranh này là… là cậu ta vẽ dựa theo ảnh người chết trên bia mộ?