Lưu Anh Nam thấy Hồng Hà khôi phục bình tĩnh, từ từ nhắm đôi mắt lại, tuy không nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô nhưng hắn biết bóng dáng của mình đã khắc sâu trong trái tim Hồng Hà.
Tương tự vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Hà cũng mãi mãi lưu lại trong trái tim Lưu Anh Nam. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Hồng Hà giống như thoáng chốc bình tĩnh lại, không bị bất cứ sự quấy nhiễu nào nữa. Nhưng trong tích tắc này, trong căn phòng nhỏ vốn yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt bỗng dâng lên một cơn gió lạnh quái lạ, lạnh đến tận xương khiến sống lưng người ta lạnh buốt, da đầu tê rần. Lưu Anh Nam thoáng cái vọt dậy, trong tay lóe ánh đen, tay trái cầm linh phù, tay phải cầm Tỳ Bà Tỏa gọi hồn, uy phong lẫm liệt hệt như Quỷ vương giáng thế.
Đôi Âm Dương Nhãn đáng sợ của hắn trợn trừng, quét khắp xung quanh, trong đôi mắt bắn ra hai luồng huyết mang đáng sợ, hệt như xé rách không gian bắn thẳng Cửu U.
Hắn thật sự quá lo cho Hồng Hà, chỉ là trong tình huống này không thể vận dụng quỷ khí thương tổn linh hồn cô, chỉ có thể dựa vào bản thân Hồng Hà. Nhưng cơn gió lạnh bỗng ập tới này khiến hắn tưởng rằng có ác quỷ đột kích, điều này khiến Lưu Anh Nam bừng bừng tức giận. Lúc ấy do cách quá xa, hơn nữa Trương công tử kia bỗng sai sử Thực Khí Quỷ làm loạn khiến Lưu Anh Nam trở tay không kịp, mới để y thương tổn tới Hồng Hà, làm cô bị hành hạ. Nếu vào lúc này, bản thân trông giữ ở ngay bên cô mà còn có oan hồn ác quỷ dám quấy nhiễu, vậy hắn sẽ không ngại phá vỡ thỏa thuận công việc, tự tay hủy diệt vài linh hồn.
Song hắn rất nhanh phát hiện ra là bản thân mình quá tức giận, cũng quá lo lắng rồi. Cơn gió lạnh kia chẳng phải do có á quỷ oan hồn nào hiện hình, mà là quỷ khí do Thực Khí Quỷ lưu lại trên người Hồng Hà gây nên.
Không chỉ lưu lại luồng quỷ khí này, trong từng cơn gió lạnh Lưu Anh Nam còn nhìn thấy từng chiếc bóng mờ hệt như từng oan hồn đang quanh quẩn. Có nam có nữ, có già có trẻ, có kẻ khóc người cười, có kẻ hai tay che mặt, cảm xúc nặng nề, có người gãi đầu gãi ngực, kêu la rít gào. Tóm lại thất tình lục dục của nhân loại đều thể hiện ra trong những bóng người hư ảo ấy.
Những thứ này chính là chấp niệm của con người mà Thực Khí Quỷ đã nuốt, lại dồn lên người Hồng Hà. Lúc này tất cả cảm xúc hệt như thực chất hóa, như từng người mang cảm xúc khác nhau xuất hiện tập thể, ngưng tụ lại một chỗ, bắt đầu lao về phía Hồng Hà đang ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị phát động một chiêu mạnh nhất, hoàn toàn phá hủy ý chí của cô.
Lưu Anh Nam nhất thời lòng như lửa đốt, nhưng thứ tình cảm con người này đều là thực sự, cho dù Lưu Anh Nam có bản lãnh bằng trời, song quản trời quản đất cũng không quản nổi tư duy của mọi người, cả thế giới bất kể là quốc gia hay là bất kỳ tín ngưỡng nào đều có một luật lệ bằng sắt, đó chính là không can thiệp ý chí tự do. Dẫu là anh giai Thiên Đạo cũng không ngoại lệ, ngài cũng không thể ảnh hưởng tới ý niệm và lối suy nghĩ của mọi người. Cho nên nói, mặc kệ bất kỳ tổ chức và cá nhân nào, mặc kệ bất kỳ tôn giáo và đoàn thể nào, dùng bất kỳ hình thức nào can thiệp ý chí tự do, tiến hành tẩy não với con người đều là vô đạo đức, là hành vi làm trái đạo trời.
Nói thì chậm khi đó thì nhanh, hàng vạn cảm xúc cùng tập trung một chỗ, hệt như một chiếc vòi rồng mạnh mẽ cuốn về phía Hồng Hà. Lưu Anh Nam bất lực, chỉ có thể hô to:
- Hồng Hà, hãy kiên trì, kiên trì với niềm tin của mình!
Chấp niệm của mọi người trong nháy mắt đi tới bên người Hồng Hà, như một con rắn độc nhanh mạnh vô cùng, tiếng gào rú đáng sợ, tiếng khóc lóc, tiếng oán thán vang lên ồ ạt, trong phút chốc vây quanh Hồng Hà. Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Hồng Hà cũng phát ra âm thanh, trong thanh âm hỗn loạn, chỉ nghe giọng cô là trong trẻo như vậy, hệt như hoàng anh ca hát trong tiếng gầm gừ của muôn loài, giống như bài ca hòa bình trong tiếng mưa bom đạn lạc, giống như trên giường đang có người rên rỉ ư hử.
Mà đây chính là niềm tin kiên định mạnh nhất sâu sắc nhất do Hồng Hà phát ra trong sự vây quanh của các loại chấp niệm. Có niềm tin kiên định này Hồng Hà mới có thể không đánh mất mình, trước sau vẫn kiên trì với bản thân trong rất nhiều sự cám dỗ và quấy nhiều. Còn niềm tin của cô, chính là âm thanh lúc này cô kêu lên:
- Hồng Hà yêu Lưu Anh Nam… Hồng Hà yêu Lưu Anh Nam…
Lưu Anh Nam nghe thấy những lời kiên định này thoáng cái liền đờ đẫn. Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói yêu hắn, thứ cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, kích động đến tột đỉnh. Song hắn vẫn không ngờ rằng, Hồng Hà lại coi hắn thành ý niệm cố chấp kiên định nhất trong lòng.
Đúng ra mà nói, Hồng Hà là coi tình yêu thành chấp niệm của mình. Với cô thì chỉ có tình yêu mới là duy nhất, chỉ có người yêu mới là duy nhất. Vừa nghĩ tới Lưu Anh Nam, cô sẽ xác nhận mình là Hồng Hà, bởi vì chỉ có Hồng Hà mới yêu Lưu Anh Nam.
Có niềm tin kiên định này Hồng Hà sẽ không bị bất kỳ cảm xúc của người khác quấy nhiễu, cũng sẽ không đánh mất bản thân.
Theo từng tiếng yêu kéo theo tên của Lưu Anh Nam, Hồng Hà thoáng cái trở nên kiên định, thoạt nhìn cô mang vẻ nghiêm trang, chính khí lẫm liệt, thần thánh không thể xâm phạm. Đây chính là sức mạnh của tình yêu, một cô gái nhờ sự chèo chống từ sức mạnh tình yêu là kiên cường, xinh đẹp, là hạnh phúc như thế.
Đủ mọi chấp niệm oán niệm tập trung một chỗ hệt như cơn lốc, lại giống như con rắn độc muốn chiếm lĩnh thân thể Hồng Hà, nhưng Hồng Hà kiên định vì tình yêu, vì người yêu mà giữ vững bản thân. Trong mơ hồ, đằng sau cô dường như hiện lên hình ảnh của Lưu Anh Nam, thoáng chốc, gió lạnh nổi lên tứ phía, quỷ khí lan tràn trong căn phòng nho nhỏ. Lại nhìn hư ảnh Lưu Anh Nam, một nửa vẫn là hắn, nhưng nửa khác lại mọc ra sừng ma quỷ, mặt xanh nanh vàng, vuốt quỷ sắc lẹm, trong mắt bắn ra hào quang màu máu đáng sợ, thoáng cái xua tan toàn bộ những chấp niệm muốn chiếm lĩnh Hồng Hà ở xung quanh, giống như sương mù gặp ánh mặt trời, biến mất vô ảnh vô tung. Sau lúc đó, một luồng hào quang màu máu hệt như ráng lành rực rỡ bao phủ cả căn phòng, chói lòa đôi mắt.
Hào quang màu máu là đặc biệt như vậy, vừa rực rỡ như ánh bình minh, vừa chói lòa như ráng chiều, đỏ như máu, nóng như lửa, đẹp khó có thể hình dung, tràn ngập khắp căn phòng, không hề có dấu hiệu tiêu tán. Nếu có người từ tầng dưới nhìn thấy, còn tưởng nơi này là cửa hàng đồ chơi trong khu đèn đỏ nữa đó!
Ngoài hào quang màu máu đang tràn ngập, hết thảy những thứ hư ảo khác đều biến mất không thấy đâu. Đám chấp niệm oán niệm của mọi người cùng hư ảnh Bán Quỷ Thể của Lưu Anh Nam, hết thảy những thứ này đều quá hư ảo, ngay cả Lưu Anh Nam cũng không dám tin, ngoài sức mạnh của tình yêu thì không còn sự giải thích nào khác.
Rất lâu sau Hồng Hà mới từ từ mở mắt ra, liếc một cái liền nhìn thấy hào quang màu máu tràn ngập trong căn phòng. Cô rất ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy Lưu Anh Nam, khuôn mặt cô còn đỏ rực hơn cả hào quang đó, từng câu Lưu Anh Nam em yêu anh là thiết tha thắm thiết như vậy. Nhưng cô dẫu sao vẫn là phụ nữ, điều này khiến cô ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Mà gã đàn ông khờ khạo không chút kinh nghiệm như Lưu Anh Nam cũng không biết tiếp bước giai đoạn tiếp đoạn, chỉ cười ngây ngô về phía Hồng Hà. Hồng Hà mất đi một phần Dương khí vẫn hơi suy yếu, nhưng cô lại hoàn toàn giành được quyền chủ động với thân thể và cảm xúc của mình, song lúc này cô càng sẵn lòng giả ngốc để hóa giải sự xấu hổ, thông minh như cô cũng càng sẵn sàng giúp Lưu Anh Nam bước vào giai đoạn tiếp theo.
Cho nên, Hồng Hà vừa mở mắt bỗng rên yêu kiều một tiếng, mềm nhũn ngã lên sô pha, thuận thế kéo tay Lưu Anh Nam nói:
- A, em nghĩ trong cơ thể em còn có quỷ khí chưa tiêu tan, thật khó chịu quá đi, anh còn không mau giúp em phá giải…