Lâm Vĩnh Thái đã đi, cứ thế biến mất giữa trời đất, nhưng lưu lại rất nhiều điều đáng suy ngẫm. Ít nhất Mục Tuyết đã bắt đầu suy ngẫm, thực ra lòng đam mê dạy dỗ học sinh và dạy chúng tri thức trong sách cũng quan trọng như nhau.
Tri thức trong sách chỉ có thể giúp chúng đạt được thành tích tốt, thi đỗ một đại học tốt, tương lai tìm được công việc tốt, có thể có thu nhập ổn định.
Nhưng lòng đam mê dạy dỗ học sinh, nhất là một vài học sinh thích phát minh sáng tạo, nếu dạy dỗ nghiêm túc, ủng hộ chúng, chưa biết chừng sẽ tạo ra nhà khoa học, nhà phát minh gì kia. Bây giờ ở nước ta, không thiếu nhất chính là thành phần trí thức, cán bộ, nhưng thiếu thốn nhất chính là nhân tài phát minh sáng tạo cách tân.
Đương nhiên, cách tân nói ở đây là chỉ nghiên cứu phát triển, sáng tạo một cách tự chủ, chẳng phải giống như công ty xí nghiệp nào đó, mặt dày vô sỉ cướp đoạt tài nguyên của người khác, ngang nhiên nói thành của mình. Họ có thể phát tài đồng thời an tâm hưởng thụ tài phú, điều này phải cảm ơn chính sách tốt cùng quy định pháp luật hoàn thiện của chúng ta đó!
Song Lưu Anh Nam càng cảm thấy hứng thú vẫn là nguyên nhân cái chết của Lâm Vĩnh Thái. Nó rốt cuộc làm thế nào treo cổ tự vẫn trong căn phòng trống trơn đó chứ? Còn có lời nó nói khi nãy là gì? Nó được ma quỷ hỗ trợ?
Cho dù nó hơi có ý dẫn đường cho Lưu Anh Nam đi tìm phóng viên khi đó, song Lưu Anh Nam cảm thấy vẫn nhất thiết phải đi một chuyến.
- Lưu tiên sinh, chuyện hẳn đã giải quyết xong hết rồi chứ? Thật sự cảm ơn anh quá. –Mục Tuyết rất lâu sau mới hồi hồn, nét mặt vẫn hơi khó tin.
- Ồ, không có gì, đây đều là việc tôi nên làm. –Lưu Anh Nam cười ha ha nói, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng, đó là chấp niệm và oán niệm trong lòng hắn. Thực ra hắn và Lâm Vĩnh Thái là người giống nhau, Lâm Vĩnh Thái hy vọng có giáo viên bỏ qua thành tích học tập, thông qua phương diện khác để đánh giá trí tuệ của nó, nhận được khen ngợi. Mà Lưu Anh Nam thì hy vọng được khoe khoang mình là nhân viên thời vụ Địa Phủ trước mặt người đẹp, đồng thời được người đẹp coi trọng. Ít nhất cũng phải khiến người đẹp cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy mình khác với mọi người.
Đây chủ yếu vẫn là do đả kích của Lăng Vân với hắn quá sâu, cho nên hắn nắm chắc cơ hội, kiếm chút cân bằng tâm lý ở trước mặt Mục Tuyết:
- Thực ra thân là một vị quỷ sai của Địa Phủ, vốn dĩ nên giúp oan hồn giải oan, dẫn đường cho du hồn. Cô đừng thấy tôi trẻ, thực ra tôi đã làm việc ở Âm Tào Địa Phủ gần một năm rồi, trên có Diêm Vương, dưới có tiểu quỷ tôi từng gặp qua hết…
- Lưu tiên sinh, mong anh hãy chú ý, nơi đây dẫu sao cũng là trường học, tôi không muốn các học sinh nghe thấy những lời này của anh. Chúng bây giờ vốn đang trong tuổi thích khoe khoang, nếu chúng nghe thấy rồi học theo để khoe khoang sự khác thường của mình, vậy thì không hay lắm. –Mục Tuyết lạnh nhạt nói. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Lưu Anh Nam lại sắp phát điên. Vì sao những cô ả này ngay cả quỷ đều gặp rồi, nhưng nói thế nào cũng không tin mình là quỷ sai chứ. Nếu không phải là quỷ khí trên người hắn có thương tổn tới linh hồn, không thể sử dụng với người sống, thì hắn sớm đã không quen với họ rồi.
Hắn phát hiện oán niệm về nghề quỷ sai của mình lại nặng thêm. Thân là một đàn ông, có chút bản lãnh đặc thù, đương nhiên hy vọng phô bày ra trước mắt phụ nữ, đặc biệt là mỹ nữ, hy vọng giành được sự chú ý của họ, khơi dậy lòng hứng thú của họ, và cả cơ hội chiếm tiện nghi. Nhưng Lưu Anh Nam được xem như kẻ khá đặc biệt trên thế gian này, lại không một người đẹp nào tin tưởng, điều này thật khiến người ta phát điên lên mất.
Đây chính là oán niệm của hắn. Hắn rốt cuộc đã biết vì sao Âm Tào Địa Phủ phải chờ hắn chết mới cho hắn chuyển chính thức, bởi vì cứ tiếp tục như thế, vấn đề về quỷ sai sẽ là oán niệm lớn nhất trong lòng hắn, sau khi chết càng sẽ vượt lên đỉnh điểm. Không cần người khác giục, hắn sẽ trực tiếp hóa thành lệ quỷ.
Không ai ngờ cùng Mục Tuyết trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người vẫn không hợp gu, làm Lưu Anh Nam tạm biệt rồi rời đi luôn. Điều này khiến Mục Tuyết ngược lại cảm thấy có lỗi, cho nên cô rất trịnh trọng nói tiếng cảm ơn với Lưu Anh Nam, sau đó đóng mạnh cửa lại.
Trở về nhà tắm Lưu Anh Nam gục đầu xuống liền ngủ mất, rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Đây vẫn là một giấc mơ rất quái lạ, hắn mơ thấy rất nhiều cậu nhỏ bay giữa không trung, có đen, có trắng, có dài, có ngắn, có to, có nhỏ, cuối cùng nhìn thấy một cậu nhỏ lớn vô cùng, hệt như quét ngang trời đất bay qua, trên đó còn viết một hàng chữ "chỉ thuộc về Lưu Anh Nam". Hàng chữ này khiến Lưu Anh Nam nằm mơ đều suýt nữa cười tỉnh.
Song càng kinh ngạc chính là, lúc thần khí chỉ thuộc về Lưu Anh Nam này bay qua, bên trên không ngờ còn có một người ngồi, chính là Mục Tuyết. Khi ngồi trên cậu nhỏ khổng lồ bay qua trời, đi ngang qua nhìn thấy Lưu Anh Nam, cô vẫn không quên nói với hắn:
- Một đầu có lông một đầu nhẵn thín, ra ra vào vào trào dịch trắng, anh đoán là cái gì?
Mơ đến đây Lưu Anh Nam liền bừng tỉnh, không ngờ trong mơ vẫn là tình tiết này. Hắn chán nản ôm đầu, trong miệng càu nhàu:
- Oán niệm ơi là oán niệm, đây chính là oán niệm…
Lưu Anh Nam lật mình đứng dậy, quá nửa đêm mới trở về, đến bây giờ cũng không ngủ được mấy giờ, mắt trĩu xuống nhưng hắn không dám nhắm mắt lại, bởi vì vừa nhắm lại thì sẽ nhìn thấy Mục Tuyết cưỡi cậu nhỏ khổng lồ bay trên trời, cũng không biết đây tính là mộng xuân hay ác mộng nữa.
Hắn nhàm chán đi vào bể tắm, tắm nước lạnh một hồi. Rất nhiều ngày không kinh doanh, ngay cả kỹ thuật đốt lò đều lạ lẫm. Đã như vậy Lăng Vân không ngờ còn ép hắn mua nhà, còn bảo hắn nhượng lại nhà tắm tới tập đoàn Vân Hải làm bảo vệ. Giờ đừng nói mua nhà, chỗ ở cũng là vấn đề.
Hắn vừa mới tắm rửa xong, định đi cời than nhóm lò, mở cửa kinh doanh kiếm tiền mua nhà, thì đúng vào lúc này, điện thoại của hắn bỗng vang lên. Tưởng lại là Lăng Vân thúc ép, ai ngờ rằng gọi điện thoại lại là Hồng Hà đã lâu không gặp.
Do Hồng lão đi về cõi tiên, Hồng Hà muốn giữ hiếu, khoảng thời gian này Lưu Anh Nam cũng không dám liên lạc với cô. Nhẩm tính thời gian, bảy ngày đã qua, hơn nữa cho đến ngày nay, những nghi lễ rườm rà về hiếu hỉ cũng đã đơn giản hóa rất nhiều, nhưng dẫu sao vẫn đang trong thời hạn giữ hiếu, nếu lúc này vội vàng hẹn hò tình lang, có phải không hay lắm chăng?
Hắn tiếp điện thoại, nhưng Hồng Hà bên kia không hề dùng lời ngon tiếng ngọt, anh anh em em, thốt lời đường mật gì cả, mà là phân phó dồn dập:
- Em mặc kệ anh ở đâu, nhất định phải chạy tới đoạn trung tâm đường dành riêng cho người đi bộ ở trung tâm thành phố trong vòng hai mươi phút, mặc tùy tiện chút xíu, lộ vẻ tự nhiên chút xíu, giống như dạo phố vậy. Nhớ nhé, trong vòng hai mươi phút!
Không đợi Lưu Anh Nam hỏi thêm, đối phương đã cúp điện thoại, gọi lại thì đối phương tắt máy. Đây là tình huống gì? Lưu Anh Nam nhón cằm nghĩ, bị người ta bắt cóc? Chắc không phải đâu, nếu bị bắt cóc, thì cũng phải là bọn bắt cóc đòi tiền trước mới đúng chứ? Gây lộn với người khác? Thế vì sao phải chạy tới trong vòng hai mươi phút, nên nói tới ngay mới đúng mà? Chờ đã, là đoạn giữa con đường dành riêng đi bộ ở trung tâm thành phố, chỗ đó hình như có một phòng khám. Cho dù mở phòng khám ở đường đi bộ có chút ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, nhưng người ta chính là như thế, hơn nữa đó còn là một phòng khám phụ khoa. Đồn rằng từng có một bà bầu đang dạo phố bỗng sắp trở dạ, vị bác sĩ ấy liền đỡ đẻ cho bà bầu ở ngay trong phòng thay đồ của một tiệm quần áo bên đường. Vị bác sĩ này được đối đãi như anh hùng, từ đó về sau bà ta mở luôn một phòng khám ở ngay trung tâm. Do sự tích anh hùng của bà ta, làm cho phòng khám phụ khoa ở trung tâm thành phố này làm ăn vô cùng đắt khách, hằng ngày nữ tính tới đây khám đông như trẩy hội, đăng ký còn khó hơn cả bệnh viện lớn…
Lẽ nào Hồng Hà đang đăng ký, bảo mình chạy tới trong vòng hai mươi phút chính là vì cùng nhau đi khám với cô nàng? Lưu Anh Nam nhớ lúc hắn và Hồng Hà hôn điên cuồng ở bờ biển, có vẻ như hơi có chút xúc động nho nhỏ, giống như là ôm chặt một chỗ, nhưng Hồng Hà từng nghe chuyên gia nói, tuy cách quần áo song vẫn có nguy hiểm, lẽ nào…