Lưu Anh Nam ngồi trên chiếc xe sang trọng của Lăng Vân, nhìn hơn chục địa chỉ mà nhức cả đầu. Hắn tò mò nói:
- Anh không hiểu, ông ta cần nhiều bất động sản như thế làm gì? Sau khi chết có thể đổi thành phần mộ sao?
- Trong này rất nhiều mảnh đều không phải chính ông ta mua. Anh không phát hiện ra à, trong này có rất nhiều đều là nhà cao tầng mới xây sao? Em nghĩ đều là những nhà đầu tư kia tìm ông ta vay tiền, coi như tiền trích phần trăm hoặc tiền hoa hồng biếu ông ta. –Lăng Vân bình tĩnh phân tích.
Lưu Anh Nam cảm thấy rất có đạo lý. Người bây giờ đều chen nhau chui vào trong đội ngũ lãnh đạo, chỉ cần trong tay có quyền thế thì có thể biến thành lợi ích cực lớn, còn đừng nói những ngành nắm thực quyền kia, ngay cả thôn trưởng đều trở thành tầng lớp quý tộc mới phát.
- Nhưng nhiều bất động sản như vậy, chúng ta đi đâu tìm ông ta đây? –Lưu Anh Nam rầu rĩ nói.
Lúc này, Lăng Vân bộc lộ ra trí tuệ phi phàm của người phụ nữ mạnh mẽ. Cô nàng bình tĩnh nói:
- Ban nãy anh không nghe thấy những nhân viên kia nói sao? Sau khi ông ta đi kiểm tra sức khỏe thì không đi làm nữa, rất có khả năng mắc bệnh nan y, ý chí suy sụp. Mà vào lúc này, người bình thường đều sẽ lựa chọn ở cùng người nhà thân nhất của mình, tìm sự an ủi và che chở. Cho nên em cảm thấy, ông ta hẳn đang ở nhà mình, ở bên cạnh con cái và vợ cả của mình.
Lưu Anh Nam nhìn địa chỉ ghi lại ở trên tay, có một căn nhà được xây lên từ ba mươi năm trước, ở thành phố xem như là căn nhà cũ nhất rồi. Lần này không cần Lăng Vân phân tích, Lưu Anh Nam cũng có thể khẳng định đây chắc chắn là nơi vợ cả và con cái ông ta đang sống. Bởi vì càng là người như thế, bề ngoài càng phải thanh liêm, khiêm tốn tiết kiệm. Hơn nữa, ông ta chắc chắn cũng không muốn khiến việc của mình liên lụy tới người nhà.
Đương nhiên cũng có khả năng chỉ là căn nhà cũ kỹ nhưng bên trong nhà đều lát gạch bằng vàng, giấy dán tường đều dán bằng thẻ gửi tiền của ngân hàng.
Song Lăng Vân và Lưu Anh Nam vẫn lựa chọn nơi này. Họ tin rằng, con người ta vào lúc yếu ớt nhất luôn hy vọng có người nhà làm bạn ở bên. Đương nhiên, là người nhà thật sự.
Đây là khu thành cũ còn lại duy nhất ở thành phố. Có điều vào ba mươi năm trước, quả thật là dãy nhà đầu tiên sớm nhất ở thành phố, trong nhà có nhà vệ sinh và phòng bếp riêng biệt, lúc ấy được mọi người gọi thành "nhà cán bộ". Có thể được thân phận và địa vị của người sống ở đây, hơn nữa, người sống ở đây vào năm đó, bất kể bây giờ làm gì, địa vị cao thế nào, họ vẫn đều sống ở đây. Đương nhiên có người là thanh liêm thật sự, có người thì ngoài mặt thanh liêm, hơn nữa người sau chiếm đa số.
Hai người Lưu Anh Nam thuận lợi tìm thấy chỗ ở của giám đốc ngân hàng. Còn chưa gõ cửa đã ngửi thấy mùi dược thảo gắt mũi, bên trong còn có từng trận ho khan không thể ức chế, thoáng nghe như có cảm giác xé gan xé phổi, Lưu Anh Nam đều cảm thấy đau đau.
Nhưng vì càng nhiều người có thể thoát khỏi bệnh tật, Lăng Vân vẫn gõ cửa phòng. Mở cửa là một người phụ nữ trung niên, sắc mặt vàng vọt, đầu tóc bù xù, ăn mặc rất giản dị, váy còn dính đầy vết dầu mỡ. Bà nhìn hai người mà sửng sốt, Lăng Vân cầm giấy tờ của nhà nước nói:
- Xin hỏi đây là nhà của giám đốc Vương phải không? Tôi có việc khẩn cấp tìm ông ấy.
Cô nàng cầm giấy tờ, người phụ nữ trung niên gật đầu rất tự nhiên. Từ trong mắt bà có thể nhìn ra, bà hoàn toàn không hay biết về thứ này, chỉ cho là công việc của chồng mà thôi. Vừa vào cửa có một giá giày, bên trên đặt ảnh chụp, trong có có một tấm ảnh chụp chung của hai vợ chồng họ. Song nhiều nhất vẫn là ảnh chụp của một cậu con trai tầm mười tám mười chín tuổi, khung cảnh của bức ảnh toàn bộ đều là danh lam thắng cảnh ở nước ngoài.
Đây là một ngôi nhà rất nhỏ hẹp, chỉ có một phòng một sảnh, song lại được bài trí rất ấm áp, cũng không có cảnh lát gạch bằng vàng, giấy dán xếp từ thẻ ngân hàng như Lưu Anh Nam tưởng tượng. Có điều hắn phát hiện ra rằng, trên đất để giày da nam, trên bàn trà để đồng hồ nam, cùng cặp xách nam vứt bừa bộn trên ghế sô pha, những thứ này cộng lại đã đủ mua một căn nhà hai phòng một sảnh rồi.
Lưu Anh Nam dường như nhìn thấy cả một xã hội từ trong này, dưới sự khiêm tốn giản dị là vàng son lẫn lộn, chênh lệch giàu nghèo cực lớn dâng lên như sóng cuộn biển gầm.
Mà Lăng Vân thì không rảnh xem những thứ này, cô nàng đỏ mắt xách giấy tờ đi thẳng về phía gã đàn ông trung niên trên ghế sô pha. Khó khăn lắm mới có Lưu Anh Nam cổ vũ lòng tin cho cô nàng, cô nàng mới có dũng khí không sợ cường quyền như vậy, phải nhân cơ hội bá khí còn ở trong lòng mau chóng giải quyết.
Mà người đàn ông vẻ mặt uể oải, thân thể suy sụp, dựa nghiêng trên sô pha kia vừa uống xong một chén thuốc, trên kính mắt đầy hơi nước, hoàn toàn không thấy rõ hai người Lưu Anh Nam. Y lạnh lùng hỏi:
- Hai vị là ai? Tới đây làm gì?
Lưu Anh Nam rất muốn nói họ là thanh tra kỷ luật. Song người này đã suy sụp như thế, chỉ e nói ra sẽ phát bệnh ngay tắt lự. Lăng Vân đập giấy tờ lên bàn trà nói:
- Giám đốc Vương, tôi là tổng giám đốc Lăng Vân của tập đoàn Vân Hải, chúng tôi và chính phủ đã ký kết hiệp nghị hợp tác xây dựng bệnh viện công lập khu Nam nội thành. Bây giờ công ty chúng tôi đã thi hành hiệp nghị, một nửa vốn đầu tư công trình còn lại hẳn có chính phủ chi trả, hơn nữa Trương bí thư cũng đã ký giấy tờ, yêu cầu ngân hàng các ông phải trích cấp đưa tiền. Đồng sự của tôi đã liên hệ với ông vài lần nhưng mỗi lần ông đều nói có việc chưa kịp xử lý. Hôm nay tôi nghĩ nếu ông tiện, xin hãy ký giấy tờ cấp ngân sách này đi.
Người đàn ông trung niên yếu ớt gỡ kính mắt xuống, lau sạch hơi nước trên kính, nhìn kỹ càng Lăng Vân và Lưu Anh Nam, rất tức giận nói:
- Các người nhìn thấy rồi đấy. Nơi đây là nhà riêng của tôi, tôi ở trong này chứng tỏ bây giờ là thời gian riêng tư của tôi, việc công xin mời đến phòng làm việc của tôi vào giờ làm.
- Nhưng giờ làm ông cũng không ở trong văn phòng. –Lăng Vân cười lạnh nói.
- Vậy biết làm sao được, tôi vì nhà nước, vì chính phủ đã dốc hết tâm huyết ba mươi năm, luôn dốc sức dốc lòng vì ngân hàng, tận tâm tận lực vì đóng góp tài chính cho nhà nước và chính phủ. Nhưng hai người xem xem, tôi nhận được những gì, căn nhà 40m2, tôi lại vừa kiểm tra ra bệnh nan y. Lẽ nào hai người không thể thông cảm cho tôi, để tôi nghỉ ngơi một chút sao? –Giám đốc Vương vô cùng đau đớn nói, trên mặt giăng đầy vẻ đau thương, hệt như khuôn mặt ông ta chính là bằng khen công thần trong suốt cuộc đời ông ta vậy. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Lưu Anh Nam thực sự không nhìn nổi nữa, cười lạnh nói:
- Đúng, ngài mệt lắm rồi, vì đất nước vì thiên hạ vất vả nửa cuộc đời, ngài là đại công thần của nhân dân, cuộc đời ngài cần cù tận tụy, đúng giờ giống như chiếc đồng hồ vàng Omega kia, vì công việc chưa bao giờ đi muộn về sớm. Cuộc đời ngài long đong khổ sở, vì sự nghiệp đi đôi giày da Berluti đáng giá hàng vạn đi vạn dặm đường. Ngài lòng mang thiên hạ, trong lòng chứa đầy nhân dân, giống như chiếc túi xách Hermes chưa đầy giấy tờ quan trọng kia vậy…
-Anh, anh có ý gì? –Giám đốc Vương tức giận.
Lưu Anh Nam nhún vai:
- Không có ý gì, tôi là nói cả đời ngài vì gia đình vì sự nghiệp quá khổ cực quá vất vả. Nhân phẩm của ngài lấp lánh ánh sáng như chiếc đồng hồ vàng Omega, tác phong cần cù tận tụy của ngài kiên cố dài lâu giống như đôi giày da Berluti, tinh thần lòng mang vạn dân thiên hạ của ngài mênh mông bao la giống như chiếc túi xách Hermes!