Lời của Mộc Từ làm cho mọi người đồng loạt nhìn sang.
Mộc Từ hỏi: “Buổi trưa hôm trước, chính là ngày chúng ta gặp mặt, không phải mấy cậu đã đi nghỉ sao? Cậu ngủ thẳng tới mấy giờ.”
Chu Hân Vũ không nghĩ chuyện này quan trọng, nhưng vẫn lắp ba lắp bắp trả lời: “Chắc là khoảng mười một giờ trưa, bởi vì ở trên xe tôi đã ngủ rồi, cho nên chỉ ở trong phòng chờ anh Hạ tới gọi thôi, sau đó tôi có nghe mấy người trò chuyện với ông chủ ở dưới lầu, lúc này mới biết mọi người đều ra ngoài hết rồi. Là do trước đó tôi không có lòng cảnh giác mấy.”
Bây giờ hắn nói tới chuyện ở lại nhà trọ không còn hừng hực khí thế nữa, trái lại tỏ ra ngại ngừng.
Tả Huyền đã nhận ra: “Buổi trưa ngày 26, A Chân ngủ quên, gọi ông chủ đưa mì lên lầu. Thời gian trong nhà trọ bị lặp lặp, Xuân Hồng cầm con gấu bông rồi bị đưa đi, cũng là ngày giỗ của con gái cô ta, buổi tối ngày 27 A Chân xuống lầu hỏi mọi người có ăn hay không, vừa vặn ứng với ngày hôm qua chúng ta gặp cô ấy, nhưng không chủ không có đi đưa mì.”
“Không sai.” Mộc Từ gật đầu nói, “Giống như Tả Huyền nói, khả năng ông chủ không biết gì hết là nhỏ vô cùng, hơn nữa trong tình huống này, anh ta bình thường tất nhiên là không bình thường chút nào hết. Mặc dù tôi không đồng ý với phỏng đoán ông chủ coi Ninh Ninh như một vật tế, nhưng Quý Chu Hoa từng bị phân thây trong nhà trọ, tôi cũng cho rằng tiếp tục ở đây sẽ càng không an toàn.”
Lúc này, Tả Huyền đột nhiên cười khẽ một tiếng, Mộc Từ hết sức cảnh giác, lập tức nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh cười cái gì?”
“Chỉ là tôi cảm thấy,” Tả Huyền chầm chậm nói, “Cậu có thể tìm thấy sức mạnh trong nỗi sợ hãi đấy, điểm này rất lợi hại.”
Mộc Từ không ngờ mình sẽ được nhận xét như vậy, cậu ngượng ngừng sờ mũi rồi nói: “Cũng may Chu Hân Vũ không ngủ như chết, nếu không chuyện này cũng chẳng dễ gì đoán ra được.”
Chu Hân Vũ đến giờ mới chậm chạp nhận ra: “Chờ đã, tôi… Vậy là tôi đã giúp một tay rồi sao?”
Hạ Hàm vỗ vỗ lên vai gã, gật đầu một cái như tán thưởng.
“Tôi hiểu rồi, ông chủ không có làm việc anh ta nên làm trong cùng một ngày.” Hàn Thanh siết chặt nắm đấm, cau mày nói: “Chẳng trách Quý Chu Hoa chết trong nhà trọ, hóa ra ông chủ ở chính giữa làm người mách lẻo, sớm biết tôi đã đánh anh ta một trận rồi.”
Hạ Hàm bật cười: “Chưa chắc là người mách lẻo, nói không chừng anh ta chẳng qua là không có ý muốn giúp chúng ta, chỉ là cũng không có ý định làm hại chúng ta.”
Lâm Hiểu Liên lại bị mơ hồ bao vây: “Có ý gì?”
“Đơn giản mà nói thì không phải nhân vật nào cũng muốn hại chúng ta, lấy ví dụ như Ninh Ninh đã đưa gấu bông cho Mộc Từ đế cứu bọn tôi vậy.” Hạ Hàm cười lớn, “Nhưng mà dù là xấu hay tốt đi nữa, thì hơn hết không nên dính dáng với bọn họ quá nhiều.”
“Tại sao?” Lâm Hiểu Liên càng không hiểu, “Nếu như đối phương không ác ý, tại sao không tranh thủ một chút, nói không chừng bọn họ còn sẽ giúp chúng ta nữa.”
Hạ Hàm nhìn Tả Huyền thở dài: “Chuyện này, cậu ta mới là người có thể giải thích.”
“Mộc Từ gặp được một cô bé tặng cho cậu ấy con gấu bông mà con bé yêu thích nhất.” Tả Huyền mỉm cười, chỉ bả vai mình, dùng giọng bình thản nói, “Tôi cũng gặp được một cô gái, là một người mù, cô ấy vì cảm ơn tôi mà đã đưa cho tôi thứ quý giá nhất mà cô ấy có được.”
Lâm Hiểu Liên thắc mắc: “Là cái gì?”
“Cảm giác, để bù đắp cho chướng ngại thị giác, những giác quan khác của người mù sẽ được tăng cường, nói đơn giản thì chính là thần kinh thị giác không làm việc, các dây thần kinh phụ sẽ được phân phối đến các hệ thống khác.” Tả Huyền nghiêng đầu, “Cho nên bây giờ tôi luôn gặp phải tình trạng giác quan mất cân đối.”
Chu Hân Vũ ngơ ngác hỏi: “Chẳng khác nào nói anh vẫn luôn trong trạng thái tiêu cực.”
“Ừm, nói vậy cũng không sai,” Tả Huyền gật đầu một cái, “Sẵn tiện nhắc tới thì nói luôn, nếu như chỉ đơn giản là bị thương, sau khi lên tàu lại là có thể chữa, nhưng trường hợp của tôi thì phải xem nó như một vật phẩm đặc biệt, cho nên có thể mang đi bất cứ đâu. Giống Mộc Từ nhận được con gấu bông vậy, chỉ cần cậu ấy không ngại thì vẫn có thể giữ nó ở bên cạnh mình.”
Mộc Từ nghe mà sợ run người: “Sao mấy anh không nói trước hả?”
“Cậu cũng cầm rồi còn đâu, nói có ý nghĩa gì nữa.” Tả Huyền cười thành tiếng, “Mà cái này nghe cứ như là cố ý đe dọa ấy nhỉ.”
Từ chỗ A Chân, bọn họ đã gom góp được bảy tám phần sự thật, bảy người đau đầu không biết nên chuyển đi đâu, bởi không thể tiếp tục ở lại nhà trọ nữa. Chưa kể đến việc ba người Mộc Từ suýt chút nữa là chết trong phòng A Chân, từ những lần chạm trán trước đó thôi cũng đủ thấy ở lại nhà trọ chính là phải chống đối với hai tầng nguy cơ.
Cuối cùng, Ôn Như Thủy nói ra một địa điểm thích hợp nhất: “Nhà của Xuân Hồng.”
Trong đoạn thời gian này Xuân Hồng đã chết, nhà của cô ta không có người ở, trong ấn tượng của thôn dân chắc nó cũng là một căn nhà vô dụng, vừa hay có thể để cho bọn họ trốn.
Bảy người sắp xếp chỗ trống trong ba lô của mình xong thì lấy trộm gần hết đồ ăn chín của nhà trọ, sau đó hỏi ông chủ đường đến nhà của Xuân Hồng, trước khi lên đường, Mộc Từ và Tả Huyền hiển nhiên không quên làm trò quỷ.
Đầu tiên, Mộc Từ gõ cửa một cái, “Ông chủ, ông chủ anh có ở đó không? Chúng tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Nhưng ngày mai xe mới đến mà?” Ông chủ nghi ngờ nhưng vẫn tiếp tục hỏi, “Vậy các vị khách quan định đi đâu à?”
Bởi vì đã suy đoán ông chủ rất có thể đang ở cùng tuyến thời gian với dân làng, cho nên thái độ bình thường này khiến cho người ta rợn hết tóc gáy, Mộc Từ mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, ba người ngày hôm qua đánh anh đã chạy đi nhà thôn dân khác ở rồi, chúng tôi muốn đi tìm trưởng thôn nói chuyện, xin hỏi khoảng mấy giờ thì ông ấy sẽ đến phòng làm việc? Hoặc chúng tôi có thể đi đâu tìm ông ấy?”
Lần này ông chủ phản ứng vô cùng lạnh lùng, thậm chí lời nói rất gượng gạo: “Không giúp được, tôi không qua lại với ông ta từ lâu rồi.”
Mọi người nghe vậy không kìm được kinh ngạc, Tả Huyền đột nhiên ra hiệu cho mọi người tới gần cửa, sau đó bản thân cũng lui lại mấy bước, lớn tiếng hỏi: “Ông chủ, ở thôn các người có quy tắc nào là phải cung cấp vật tế khi đi qua cầu không?”
Lời hắn nói như đạp trúng bãi mìn, trong phòng vang vọng tiếng va chạm cực lớn, ông chủ ở bên kia gào lên: “Mày cũng vậy… Mày cũng vậy…!”
Âm thanh kia vốn không phải là thứ âm thanh con người có thể phát ra, càng giống như dã thú bị giam giữ trong lồng sắt.
Tiếng động vừa dứt, cả căn nhà bỗng nhiên cũng chấn động theo, cầu thang và sàn nhà tựa như gợn sóng dập dền, tường giấy bung tróc, kim loại bị ăn mòn gỉ rét, bụi bặm trên trần nhà rì rào rớt xuống tung bay đầy trong không trung, toàn bộ phòng khách trong khoảnh khắc lún xuống giống như có một cái miệng rộng đang há ra chờ đợi bữa ăn.
Mộc Từ xoay người chạy, tâm trí cậu trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được cơn gió lướt qua bên gò má.
Đến khi phục hồi tinh thần lại xung quanh đã là đường vắng, Hạ Hàm vừa chạy vừa quay đầu, phát hiện cửa nhà đã đóng liền lập tức dừng bước, gọi với mấy người bọn họ lại.
Cả căn nhà trọ được trả lại sự yên tĩnh, cửa kéo khép chặt hoàn toàn chặn bọn họ lại ở bên ngoài.
“Tin tốt đây.” Tả Huyền không sợ chết quay trở lại kéo cánh cửa ra xem, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, “Sửa chữa được lỗi lầm, ông chủ cải tà quy chính rồi.”
Ôn Như Thủy miệng lưỡi khô khốc, cô vừa mới bị một màn kia dọa sợ, tức giận nói: “Anh có thể nào nhắc khéo bọn này trước được không?”
“Dù sao cũng trốn ra được rồi.” Tả Huyền vui vẻ vỗ tay, ánh mắt sáng lấp lánh trông như chẳng có nửa phần kinh sợ, “Suy đoán của Mộc Từ là đúng.”
Mộc Từ một lời khó nói hết: “Cảm ơn anh đã giúp tôi kiểm chứng.”
“Tôi sẽ không oán hận gì đâu, nhưng mà cậu đó, quý trọng cái mạng của mình chút được không.” Hạ Hàm chống tay xuống đầu gối hít thở rồi kéo tay Tả Huyền, “Đi thôi, đến nhà của Xuân Hồng.”