Không chỉ mình Tả Huyền đã ngất xỉu, mà ngay cả tình trạng của Hạ Hàm cũng không tốt hơn là mấy.
Cửa phòng của A Chân không đóng lại nữa, nhưng bên trong lúc này đã chưa đầy bùn đất và nước, giấy dán tường cũng bị bong tróc, chỉ có những dấu tay của trẻ con là vẫn ngoan cố bám trụ ở phía trên, còn A Chân thì đờ đẫn ngồi ở trong góc.
Trải qua chuyện vừa rồi, không ai dám quay lại căn phòng đó nữa, Tạ Huyền và Hạ Hàm đều bị hạ thân nhiệt, chỉ có Mộc Từ có thể miễn cưỡng nói là khá khẩm hơn một chút, mọi người đành quay về phòng nghỉ ngơi trước rồi mới tính tiếp.
Hai người thay quần áo khô, Tả Huyền đã có những người còn lại giúp đỡ, bốn người chạy đến các phòng khác, ôm đầy chăn gối đến cuộn chặt bọn họ lại, Ôn Như Thủy còn đi nấu ấm nước cho ba người ủ ấm.
Lúc bốn người đang bận rộn, Hạ Hàm đã nhìn ra Mộc Từ đang cảnh giác bèn lại gần cậu nhỏ giọng nói: “Không phải bọn họ đâu, có Như Thủy ở đó, là do căn phòng hoặc A Chân gây ra.”
Mộc Từ bây giờ mới hiểu ra tại sao lúc đó Ôn Như Thủy lại đi theo ba người kia, rốt cuộc cũng có thể yên lòng. Bởi chẳng ai hi vọng bạn đồng hành sẽ đâm sau lưng mình cả.
Trong ba người ở lại căn phòng, chỉ có Mộc Từ là trông giống người chẳng bị sao nhất, điều này làm cho Ôn Như Thủy giật mình đánh giá cậu, ánh mắt di chuyển sang hai người kia, nhíu mày hỏi: “Các cậu đã gặp phải chuyện gì vậy?”
Nếu như chỉ có mình Tả Huyền gặp chuyện, một câu cô cũng sẽ không hỏi, nhưng Hạ Hàm thì khác, tuy tố chất thể lực của hắn không bì được với quân nhân, nhưng hơn hẳn người bình thường, dù Mộc Từ có khỏe thế nào đi nữa, thì chênh lệch giữa hai người cũng không lớn đến mức này, Mộc Từ không thể nào là siêu Saiyan biến thân được!
“Khinh địch.” Hạ Hàm cười khổ nói, “Bọn tôi còn phải nhờ Mộc Từ kéo đi, nếu không lần này sợ là xong đời mất rồi.”
Mộc Từ vội lắc đầu, “Không tới mức đó đâu, chỉ là trước kia tôi đi huấn luyện bơi có học được phương pháp nín thở, nhưng tình huống lúc đó rất kì lạ, tôi biết mình có thể nín thở ít nhất năm phút, nhưng chỉ mới tầm hơn nửa phút đã cảm thấy không thoải mái nữa rồi.”
“Nước hơi lạnh, dù vậy cơ thể không nặng nề mấy, giống như bơi lội bình thường vậy.” Mộc Từ nhìn sắc mặt của hắn, “Sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Câu trả lời của cậu khiến cho Hạ Hàm trầm mặc một lúc: “Khi nước còn chưa ngập đỉnh đầu tôi cũng nín thở rồi, nhưng cơ thể vẫn xuất hiện phản ứng như sắp chết chìm, nhiệt độ cơ thể hạ thấp xuống, người còn nặng vô cùng, sức lực bị tiêu hao quá nhiều so với bình thường, cứ như đang bị dòng nước kéo xuống vậy.”
Mộc Từ nghe mà há miệng trợn mắt, cậu cứ nghĩ tình huống của mình lúc đó đã rất cam go rồi, đâu ngờ Hạ Hàm và Tả Huyền còn trực tiếp đối mặt với lằn ranh sống chết, chẳng trách khi ấy Tả Huyền lại ngất nhanh như vậy.
Chuyện này tất nhiên vô cùng không bình thường, Mộc Từ gượng cười, “Chẳng lẽ tôi cuối cùng cũng đổi vận rồi sao?”
“Cậu khác với chúng tôi —— tôi đoán rằng có thể con gấu bông kia đã bảo vệ cậu.” Hạ Hàm nhìn chiếc ba lô ướt sũng trên sàn nhà, hắn vẫn còn nhớ ở dưới nước mình đã bám lấy cái phao cứu sinh này chặt đến mức nào, “Cũng bảo vệ bọn tôi.”
“Con bé thật sự là đứa trẻ ngoan.” Mộc Từ cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, “Bỏ qua chuyện này đi, sao trước đó đột nhiên không thấy anh vậy?”
“Tả Huyền phát hiện một chuyện.” Hạ Hàm che kín chăn, hất cằm về phía túi nhựa cô đơn ở một góc, “Cậu ta ra hiệu cho tôi, nói trên tủ đầu giường không có dấu tay, cho nên trong ngăn kéo nhất định có gì đó, tôi mới phải bơi về tìm thử.”
Mộc Từ khi ấy mới thấy rõ trong túi nhựa kia có một chiếc điện thoại và một máy chụp ảnh, cậu nghe được tiếng mồ hôi lạnh nhỏ tách bên tai một tiếng: “Nói cách khác, phàm là lúc đó một trong ba chúng ta gặp chuyện không may thì coi như xong đời.”
Ôn Như Thủy nhàn nhạt nói: “Quen dần đi.”
Miệng túi được dán kín, điện thoại và máy ảnh đều không dính nước, rắc rối duy nhất chính là chúng đều cạn pin, điện thoại thì còn dễ, nhưng máy ảnh thì sạc làm sao.
“Tôi có bộ sạc đa năng.” Ôn Như Thủy nói, “Chỉ không chắc nó có làm hỏng pin hay không, ý mọi người thế nào?”
Lúc này rồi, cũng chỉ có thể hóa ngựa chết thành ngựa sống thôi, không ai có ý kiến gì khác.
Bởi vì đầu bếp ở hai nhóm nhỏ đều có thương tích, cho nên đổi thành Lâm Hiểu Liên và Chu Hân Vũ xuống bếp. Ôn Như Thủy ở bên cạnh tra công thức rồi hướng dẫn cho bọn họ, Hạ Hàm lo muốn chết, hắn lo mình sắp sửa được ăn một bàn đồ ăn bóng đêm.
Cũng may mấy người đó không có thiên phú phá hỏng nhà bếp, kết quả lần đầu tiên xuống bếp của Lâm Hiểu Liên và Chu Hân Vũ vẫn rất đáng mừng, thậm chí nấu được một nồi súp củ dền, còn vì ba người bọn họ mà cố ý dọn lên lầu ăn chung.
“Không ngờ tôi chỉ cố gắng một chút là làm được!” Lâm Hiểu Liên bưng chén súp còn tỏa hơi nóng, nở một nụ cười nói, “Nếu như cha mẹ tôi mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ.”
Tiếng nói vừa dứt, nước mắt tích thành giọt rơi lộp độp xuống, “Tôi… Tôi nhớ bọn họ lắm.”
Chu Hân Vũ và Hàn Thanh cũng lập tức ngẩn người, Ôn Như Thủy thì lập tức ôm lấy cô.
“Tôi sợ lắm.” Lâm Hiểu Liên vùi mặt vào lòng Ôn Như Thủy nức nở nói, cuối cùng cũng không nhịn được nữa khóc lớn lên, nước mắt rơi lã chã, “Tôi muốn sống! Tôi vẫn còn rất nhiều điều chưa được trải nghiệm, chưa được nhìn ngắm rất nhiều thứ, tôi không muốn chết ở đây!”
Sự sụp đổ đột ngột của Lâm Hiểu Liên đã khơi dậy cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay của mọi người, không ai còn đủ sức nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng ăn cho xong bữa cơm trưa.
Lúc này Mộc Từ lại nhớ đến Tả Huyền, sự có mặt của đối phương lúc nào cũng để cho người ta cảm thấy tức giận, hoặc có hứng thú với hắn, chứ không phải là bất lực và bi thương như thế này.
Đáng lẽ manh mối sẽ tiếp tục được tìm kiếm vào buổi chiều, nhưng Hạ Hàm và Tả Huyền vẫn còn đang nghỉ ngơi, hai nhóm trưởng đã gặp chuyện, một mình Ôn Như Thủy sẽ rất khó khăn, hơn nữa không ai đảm bảo bọn họ sẽ không gặp lại căn phòng giống như phòng của A Chân, cuối cùng quyết định sẽ ở chung một chỗ chờ đợi.
Hai giờ chiều, điện thoại đã được sạc đầy, Tả Huyền cũng tỉnh lại, hắn quấn mình trong chăn đánh vỡ yên tĩnh: “Cho tôi đồ ăn với, đói quá.”
Mọi người còn chưa phản ứng, hắn đã nhô đầu ra khỏi chăn, đánh giá biểu cảm của từng người, quái gở hỏi: “Mấy người ở đây khóc tang cho tôi đấy à? Sao không ai đập chậu (*) vậy?”
(*) Đập chậu
Hàn Thanh bẻ khớp tay kêu răng rắc đáng sợ, mặt không đổi sắc nói: “Tôi cảm thấy cái người này không có nhận thức được tình hình, cô thấy sao hả, Ôn Như Thủy?”
“Xin cứ tự nhiên.” Ôn Như Thủy nghiêng người sang, “Tôi không nhìn thấy gì hết.”
“Đừng manh động.” Tả Huyền gào lên, “Muốn đánh muốn giết thì để cho tôi ăn no bụng đã chứ, không là tôi tố cáo mấy người ngược đãi tù binh!”
Lâm Hiểu Liên nhanh chân đi hâm nóng cơm, Tả Huyền đói bụng nên ăn rất nhanh, khôi phục chút sức xong thì nhảy xuống giường ngay, chạy đến mở túi nhựa ra nhìn rồi híp mắt: “Tôi nhớ trước lúc mình bất tỉnh, trong này còn có đồ mà.”
Hóa ra, không phải hắn xác nhận an nguy của Hạ Hàm… Mà là nhìn cái túi này.
“Nó ở đây.” Lâm Hiểu Liên vội đưa điện thoại qua, “Vừa đúng lúc đầy pin, còn một cái máy chụp hình nữa, nhưng vẫn còn đang để sạc.”
Tả Huyền cầm điện thoại quan sát một hồi, vẻ mặt rất thận trọng.
“Sao rồi?” Ôn Như Thủy dựa tường, không khỏi gấp gáp, “Vấn đề ở chỗ nào?”
“Thì ra có người thật sự sẽ mua điện thoại màu hồng.” Tả Huyền hơi trợn mắt, “Màu này xấu quá.”
Mọi người: “…”
Sắc mặt Mộc Từ khá tệ, nhìn về phía Hàn Thanh: “Cậu cần giúp không?”
Hàn Thanh: “Mặc dù muốn nói là cần, nhưng tôi có thể tự lực cánh sinh.”
“Trước mặt người bị hại quang minh chính đại đàm luận hợp tác mưu sát hình như không tốt lắm đâu.” Tả Huyền bi thương ôm ngực, “Rõ ràng mấy người chỉ tỏ ra dễ thương trước khi bị tôi ghẹo thôi à.”
Người đàn ông này có thể sống đến bây giờ quả là một kì tích.