Bầu không khí lập tức trở nên quái dị.
Tất nhiên ông chủ không ngờ con gái mình sẽ lại nói ra một câu như thế: “Ninh Ninh! Con nói cái gì vậy?” Nhìn ông chủ kinh ngạc đến bi thương như vậy, không hề giống đang giả vờ.
Mà Ninh Ninh chỉ nhảy xuống khỏi ghế sofa, để lộ sợi dây chuyền màu đỏ đã cũ nằm trên cổ, bàn tay bé nhỏ siết chặt đồ vật treo ở đầu dây, an tĩnh rời khỏi phòng khách.
Ông chủ ngây người đứng một hồi mới xoay đầu lại, sắc mặt hơi tái đi trông như bị dọa mất hồn vía, “Xin lỗi mọi người, trẻ con không biết kiêng kị nên nói bậy nói bạ, từ sau khi mẹ con bé đi, cũng tại tôi không thể quan tâm nó nhiều hơn…”
“Không sao.” Hạ Hàm hết sức quan tâm lắc dầu, “Ông chủ đi an ủi con gái đi. Chúng tôi còn phải ở đây chờ mọi người trong đoàn nữa, dù sao cũng đã muộn lắm rồi, không phiền anh phải đón tiếp nữa.”
Ông chủ tỏ ra bối rối: “Vậy… Vậy tôi xin cảm ơn.” Sau khi bóng dáng của ông ta biến mất, không khí náo nhiệt chợt tan thành mây khói.
Mộc Từ nóng lòng muốn bàn luận về cặp cha con kì lạ này, nhưng Hạ Hàm và Ôn Như Thủy cũng đang rơi vào trầm mặc dị thường, giống như năng lượng trong cơ thể đã bị tiêu hao hoàn toàn vậy, thế là cậu đành ngậm miệng luôn.
Mười giờ rưỡi, Ôn Như Thủy lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc trên đường đi hồi nãy cũng vậy, dường như cô rất để ý đến thời gian, vẫn luôn không ngừng xem đồng hồ để xác nhận: “Đã không còn sớm nữa.”
Hạ Hàm thở dài: “Vốn định chờ mọi người tới rồi nói một lần luôn, không còn cách nào khác nữa rồi, lên lầu đi.”
Sau khi lên tầng hai, Hạ Hàm mở cửa phòng mình trước rồi đi vào trong. Căn phòng cũng không lớn lắm, Mộc Từ nhìn lướt qua, phát hiện nội thất mặc dù khá cũ kĩ nhưng không thiếu thứ gì, một chiếc giường đôi gọn gàng, bàn trà nhỏ, ghế tựa, tivi, thậm chí có cả tủ quần áo bằng sắt, chăn đệm được gấp rất chỉnh tề, còn có một nhà vệ sinh riêng.
Ôn Như Thủy gọi cậu: “Mộc Từ.”
“Tôi đây!” Mộc Từ vừa ngồi xuống đã lập tức đứng dậy, “Có việc gì cần tôi giúp hả?”
“… Ngồi xuống đi.” Ôn Như Thủy thờ ơ từ chối ý tốt của cậu, “Mong cậu nghe cho rõ những lời tiếp theo chúng tôi nói đây, có thể cậu sẽ thấy khó có thể tiếp nhận, nhưng chúng tôi hiểu được mà, dù sao thì sau khi trải qua đêm nay cậu tự khắc sẽ rõ thôi.”
Mộc Từ nhanh chóng phản ứng: “Cái gì tôi cũng tiếp nhận được hết! Chỉ cần không phạm pháp thôi.”
Ôn Như Thủy: “…”
Hạ Hàm bật cười một tiếng: “Dù sao cũng còn chút thời gian, thoải mái chút đi, Mộc Từ, cậu có bao giờ nghĩ rằng trên đời này có khả năng tồn tại những chuyện không thể nào xảy ra hay không?”
“Ờm, ý anh là trúng số đó hả?” Mộc Từ vẫn không nghĩ ra.
“Ha ha ha, không khác lắm, nhưng ví dụ đang ở ngay trước mắt cậu đấy còn gì, cậu mua một tấm vé xe trở về nhà, nhưng lại bị chở tới một nơi chưa từng nghe nói tới, đây cũng có thể tính là chuyện không thể xảy ra mà đúng chứ?”
Mộc Từ: “Cứ xem là vậy đi.”
Ôn Như Thủy nhàn nhạt nói: “Cậu xem, câu nói của cậu bản thân nó cũng đã là một suy luận sai lầm rồi. Chuyện không thể xảy ra có nghĩa là nó chưa từng phát sinh. Nhưng chuyện chưa phát sinh thì vẫn tồn tại tỉ lệ chuyện đó có thể phát sinh. Cậu có trúng số hay không cậu đâu thể đoán trước, bởi cờ bạc là thứ không bao giờ có thể tính toán ra xác suất được.”
Nếu như chỉ là xuống nhầm ga tài, Mộc Từ sẽ đổ lỗi cho bản thân mình không cẩn thận, nhưng nghĩ tới sân ga biến mất, cậu bỗng nhiên nhạy bén nhìn hai người kia: “Ý hai người là, nơi này là nơi có thể xảy ra những chuyện mà trong hiện thực chưa từng xảy ra sao?”
“Không sai.” Hạ Hàm tán thưởng vỗ tay bộp một cái, sau đó rút bộ bài dưới bàn ra xào lên, “Kiến thức phòng ngừa vậy là đủ rồi, tiếp theo vào chuyện chính, cậu đã từng chơi bài xì tố (1) chưa?”
(1) Xì tố hay xì phé (tiếng Anh: poker) là một trò chơi bài trong đó một phần (ví dụ Texas Hold ’em) hoặc tất cả các con bài (ví dụ Draw) không được mở và người chơi có thể tố (raise/lên giá) vào gà (pot). Vì thế xì phé kiểu Hồng Kông trong ngôn ngữ miền Nam cũng gọi là bài tố và thấy hay gọi “cây bài” là “phé bài” Ai có liên kết bài tốt nhất sẽ được ăn gà, trường hợp khác là người tố được ăn nếu mọi người chơi khác không theo (call). (WIkipedia)
Mộc Từ hoang mang tột độ: “Chẳng lẽ chỗ này thật ra là sòng bạc bất hợp pháp đấy hở?”
“Tất nhiên không phải.” Hạ Hàm cười to, rút ra ba lá bài, sau khi đặt thêm một lá bài xuống nữa thì dừng lại, những lá còn lại đều đặt sang bên cạnh, “K, Q, J tượng trưng cho một người trong ba chúng ta, sau đó là… Joker.”
Trên lá bài Joker màu xám, nụ cười của tên hề khiến cho người ta không rét mà run.
“Nói đơn giản, tối nay sợ rằng sẽ diễn ra một “trận đấu bài” đấy”. Hạ Hàm vẫy lá bài Joker, “Cậu có thể may mắn tránh được một kiếp nếu như con quỷ này lười biếng không xuất hiện, nhưng cũng có thể một trong chúng ta sẽ không còn thấy được ánh mặt trời vào ngày mai nữa.”
Ôn Như Thủy ở bên cạnh bổ sung: “Hoặc là sát hại lẫn nhau, tất cả đều chết hết.”
Mộc Từ không ôm hy vọng mấy: “Hai người đang nói về bài xì tố à?”
“Cậu đoán xem?”
Mộc Từ ngồi yên chốc lát, có hơi không nói nên lời, Hạ Hàm hỏi cậu: “Cậu ổn không?”
“Vẫn ổn.” Thật sự thì Mộc Tự tiếp nhận chuyện này nhanh chóng hơn nhiều so với suy nghĩ của cậu, cậu vẫn nghĩ ngợi một chút rồi kể lại chuyện ga tàu biến mất, cậu thật thà nói, “Ít nhất thì tôi cũng đã lí giải được lí do nó tự dưng biến mất như vậy.”
Ôn Như Thủy tỏ ra kinh ngạc vô cùng với sự bình tĩnh của cậu: “Cậu thật sự ổn chứ hả?”
“Ổn thật mà, dù sao tôi cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.” Mộc Từ gật đầu, bổ sung thêm một câu, “Suy cho cùng thì việc không ai có thể rời khỏi nơi này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Hạ Hàm không nhịn được cười lớn: “Trái lại đây là sự thật đó…”
Mộc Từ lại hỏi: “Tôi đã từng xem một quyển tiểu thuyết kinh dị giống vậy rồi, cũng biết tám phần lý do hai người đến đây, chỉ là tôi hơi thắc mắc, làm sao hai người chắc chắn chúng ta cùng một phe?”
Ôn Như Thủy quan sát cậu một lúc, giọng nói bình tĩnh gần như tàn nhẫn: “Ý cậu muốn hỏi vì sao bọn tôi lại đưa cậu tới cái thôn đầy rẫy nguy hiểm này ấy hả, ở lại trên núi cũng y như vậy, cậu nghĩ thử coi vì sao mà đoàn du lịch kia tới bây giờ vẫn còn chưa đến nơi?”
Thật ra thì Mộc Từ cũng không có nghĩ gì kì lạ, cậu chỉ không muốn giải thích thôi, bởi vì Ôn Như Thủy đã nhanh chóng tiếp lời: “Nếu như cậu thật lòng muốn biết bọn tôi làm cách nào để phân biệt được đồng minh, tôi chỉ có thể nói cho cậu thế này, thực tế không có cách nào chắc chắn cả, nói không chừng cậu chính là thẻ bài Joker kia đấy.”
“Vậy mà mấy người còn đưa tôi theo…”
“Dù gì thì cũng có năm mươi phần trăm tỷ lệ cậu là người cùng phe hoặc ngược lại cơ mà.” Hạ Hàm mềm mỏng cười, chậm rãi nói, “Không nói cho cậu biết chuyện mới thật sự là tổn thất lớn. Huống gì đã là tai vạ khó tránh, bất kể kết cục có như thế nào đi nữa, thì ít nhất chúng ta cũng đã có được một cái chết minh bạch không thẹn với lòng.”
Sau khi giải thích mọi sự tình, Hạ Hàm mới vui vẻ giao chìa khóa.
Trước khi hai người rời đi, Hạ Hàm lấy ra từ ba lô của mình một bộ quần áo thể thao và chiếc quần lót dùng một lần đưa cho Mộc Từ, cố tình dặn dò cậu: “Nghe được bất kì âm thanh gì cũng đừng đáp lại, trước khi đi ngủ nhớ kiểm tra cửa nẻo kĩ càng.”
Mộc Từ có hơi căng thẳng, cậu hỏi: “Nếu như thứ đó phá cửa vào thì sao?”
“Nhảy cửa sổ.”
“Vậy nếu nó nhảy vào từ cửa sổ?”
Hạ Hàm hòa nhã nhìn cậu, lời nói ra hơi tàn nhẫn: “Thì hãy trốn đi, hoặc là chờ chết.”
Trong ba người, chỉ có một mình Hạ Hàm ở tầng hai, Ôn Như Thủy và Mộc Từ ở tầng ba, trước khi trở về phòng mình, Ôn Như Thủy dùng chìa khóa mở cửa phòng Mộc Từ, cửa “cạch” một tiếng mở ra, sắc mặt cô liền trở nên cực kì khó coi: “Quả nhiên.”
Mộc Từ sững người: “Chìa khóa của chúng ta bị lấy nhầm sao?”
“Không phải, anh theo tôi tới đây.” Ôn Như Thủy lại dùng chìa khóa đó mở thêm vài căn phòng khác nữa, có ba phòng không mở được, hai phòng mở được, “Chậc, loại nhà trọ này ổ khóa đều là kiểu cũ, đến người già cũng có thể dùng kẹp tăm để nạy ra, một chiếc chìa mở được nhiều phòng như vậy không biết là do vô tình hay cố ý nữa, tóm lại tối nay lúc đóng cửa cậu nhớ chèn thêm vật gì nằng nặng vào, tránh cho đám quỷ ma còn chưa tới mà cậu đã ngủm trước bàn tay con người rồi.”
“Còn có thể chết vì con người sao?” Mộc Từ ngẩn ngơ, “Vậy cần tôi đi nói với anh Hạ một tiếng không?”
“Phần lớn ma quỷ đều là do con người dẫn tới mà.” Đáng ra Ôn Như Thủy sẽ tặng cho cậu một cái lườm sắc bén, nhưng bởi vì nửa câu sau của Mộc Từ mà nhẫn nhịn, “Cậu có lòng rồi, tôi sẽ đi, cậu rửa mặt rồi nhớ đi ngủ sớm đấy, tốt nhất là thật sự đi ngủ.”
“Ngủ rồi sẽ không có chuyện gì nữa à?”
Ôn Như Thủy nhìn cậu đầy thương cảm, “Nếu như cậu ngủ say, thì dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cậu cũng chẳng cảm giác được.”
“… Sao tôi lại cảm giác như lời cô nói chẳng giống như là phải ngủ, mà là phải chết vậy.”