Lời nói của ông chủ lập tức khiến cho mọi người rơi vào mông lung.
Đến cả Mộc Từ cũng ngây người tại chỗ một lúc lâu, có lẽ ông chủ cảm thấy mình bị đùa bỡn, cho nên sau đó bất kể có gõ cửa hỏi như thế nào đi nữa, ông ta cũng không có phản ứng.
Không thể làm gì dưới tình huống này, Mộc Từ đành quay lại sảnh chờ, ngồi ghế sofa tụ họp với mọi người.
Biết mình bị con quỷ nhìn cả đêm, tâm tình Hàn Thanh vốn đã không tốt, lúc này trực tiếp mắng thành tiếng, “Mẹ nó, ý của hắn ta rốt cuộc là gì, đoàn du lịch của chúng ta còn có mấy người mà mình không biết sao?”
Ôn Như Thủy quát gã, “Bình tĩnh chút đi.”
Hạ Hàm suy tư một hồi rồi nói: “Dựa theo kinh nghiệm từ trước, những lời này có thể hiểu theo hai hướng, thứ nhất, người con gái ở lầu bốn chính là người thuộc đoàn du lịch, có thể đã đến đây cùng ngày soát vé, chỉ là không gặp chúng ta, loại chuyện này thì rất hiếm thấy, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, giống như Mộc Từ vậy, nếu như không phải cậu ấy gọi bọn tôi lại trên đường đi thì cậu ấy vẫn sẽ tự đi vào thôn được.”
Chu Hân Vũ vội hỏi: “Vậy còn một trường hợp kia thì sao?”
“Còn một trường hợp chính là…” Hạ Hàm muốn nói lại thôi, “Cô ta ảnh hưởng đến nhận thức của ông chủ.”
“Không phải.” Tả Huyền vậy mà lắc đầu nói, “Anh đã quên mất một khả năng, Xuân Hồng là vì phát bệnh, hù dọa đoàn du lịch nên mới bị đưa đi, chứng minh khoảng thời gian này trong nhà trọ vẫn đang tồn tại một đoàn du lịch khác. Mà hiện tại chúng ta đang kẹt ở điểm thời gian này, rất có thể đã trở thành đoàn du lịch đó, vì vậy đối với ông chủ mà nói, A Chân ở lầu bốn chính là người của đoàn chúng ta.”
Nói tới đây, Tả Huyền không nhịn được cảm khái: “Cái thôn đã biến mất này thật thú vị, thôn dân thì gặp phải trưởng thôn kiểu mẫu đã mất tích từ lâu, một đám quỷ thích phân thây cùng làm người ta nghẹt thở, thôn dân nhiệt tình niềm nở tới mức khiến cho người ta khó chịu, còn có đoàn khách du lịch không biết vì sao lại bị kẹt lại, trong đám lộn xộn bất bình thường này lại tồn tại một ông chủ bình thường đến mức khiến người ta cảm động, thôn Phúc Thọ này nếu đổi thành trò trốn khỏi mật thất kinh khủng nhất định sẽ rất được hoan nghênh đấy!”
“Thì chúng ta đang đào thoát khỏi cái làng bí mật này đó thôi.” Ôn Như Thủy tháo chùm chìa khóa treo trên tường xuống, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, ở đây đoán mò cũng vô ích, chi bằng cả đoàn chúng ta cùng lên trên đó xem thử.”
Lâm Hiểu Liên hơi chần chừ: “Chúng ta cứ như vậy lên đó sao? Nhưng tình huống của người ta thế nào đâu có ai biết…”
“Tôi có một suy đoán.” Tả Huyền tăng độ kịch tính cho câu chuyện, “Như chúng ta đã biết, Ninh Ninh nói Xuân Hồng không cố tình hù dọa Mộc Từ, cũng đã nghe thôn dân nói ban đầu vì khiến cho khách du lịch sợ mà cô ta bị đưa đến bệnh viện tâm thần, hơn nữa chúng ta vừa nhận thêm thông tin A Chân có khả năng là người cùng trong đoàn du lịch của chúng ta, xin hỏi cô có thể đưa ra kết luận gì?”
“Xuân… Xuân Hồng… Là vì dọa chúng ta.” Lâm Hiểu Liên bị hắn làm cho sợ hãi, lắp bắp nói, “Mới bị đưa đến bệnh viện tâm thần sao?”
“Vỗ tay khích lệ nào!” Tiếng vỗ tay của Tả Huyền khiến cho tai mọi người mơ hồ đau, “Không sai! Ôn Như Thủy bị ném xuống nước, Mộc Từ hoảng sợ, vừa vặn tương ứng với tình huống lẫn hành động của Xuân Hồng, hay nói cách khác, mỗi lần tấn công lúc rạng sáng rất có thể là những chuyện đã từng phát sinh trong cùng một ngày.”
Mộc Từ ngơ ngác hỏi: “Vậy ngày hôm qua và hôm nay lại là chuyện gì nữa?”
“Đáng tiếc, cái này thì tôi không rõ lắm.” Tả Huyền thỏa mãn sau màn biểu diễn xong thì trở nên ôn hòa rất nhiều. “Chỉ là tôi nghĩ rằng, thân phận thật sự của A Chân có thể sẽ có đầu mối, nếu không thì cả một đoàn du lịch tại sao chỉ có cô ấy là người đặc biệt?”
Mọi người nhanh chóng kéo lên lầu bốn, lúc đi qua lầu hai lầu ba, Mộc Từ chợt nhớ ra con gấu bông, thuận đường rẽ vào lấy nó cùng với ba lô của mình đeo lên vai.
Lầu bốn chính là lầu cao nhất, nhưng không khác mấy so với các phòng bên dưới, những cánh cửa dần dần được mở ra, không ai nói chuyện, trên hành lang dường như chỉ còn lại tiếng cửa mở, tiếng bước chân và tiếng công tắc điện được bật lên.
Đến phòng 405, Tả Huyền bỗng nhiên nói: “Không biết mấy người có từng nghe qua cậu chuyện quỷ quyệt này chưa, có một người phụ nữ trên đường về nhà đã tận mắt chứng kiến hiện trường giết người đến điên cuồng, cô ta hoảng sợ chạy vào nhà vệ sinh công cộng, trốn ở phòng cuối cùng khóa chốt lại. Sau đó cô ta nghe thấy tiếng tên giết người đuổi theo vào mở cửa, một cánh, hai cánh, ba cánh rồi sẽ đến chỗ cô ta, thế nhưng âm thanh đột ngột dừng lại, người phụ nữ không dám đi ra ngoài, cứ thế ở đó cả một buổi tối. Lúc chuẩn bị đi ra thì đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn thử, hóa ra cái tên giết người kia cứ nhìn cô ta cả đêm.”
Chu Hân Vũ, Lâm Hiểu Liên, Mộc Từ: “…”
Mặc dù đang là ban ngày, nhưng tất cả mọi người đều sợ toát mồ hôi, khó có thể tưởng tượng được, nếu như ngày hôm qua bọn họ lên lầu Tả Huyền cũng đột nhiên nhắc tới đoạn truyện này thì sẽ như thế nào.
Ôn Như Thủy không nhịn được nữa: “Anh có bệnh à!”
Hàn Thanh cũng nhíu mày: “Sao mấy người chịu đựng hắn được vậy hả.”
“Đơn giản thôi mà, anh ta còn sống, chúng ta sẽ sống.” Ôn Như Thủy xoa mi tâm, “Quen thân với một người cũng không nhanh như cậu nghĩ vậy đâu.”
Những lời này có hơi nặng nề, mấy người mới nhất thời không ai nói nên lời.
Trái lại, Hạ Hàm vẫn chỉ nhẹ nhàng dò hỏi: “A Chân để cho cậu có được cảm giác đó sao?” May mà hắn có thể suy nghĩ theo một hướng tích cực như vậy.
“Ừ hứ.” Tả Huyền hờ hững tháo một chiếc chìa khóa khác đưa ra, “Lúc đó không chỉ có Mộc Từ chạy, cô ta cũng trốn đi, cho nên tôi thấy bây giờ chúng ta đối với cô ấy không khác gì kẻ giết người điên cuồng, hơn nữa nhìn vào số lượng người thì trông như cả tập đoàn giết người còn gì.”
Hạ Hàm dễ dàng bắt được ý chính, “Cậu cảm thấy A Chân là người bình thường?”
“Ngược lại cơ.” Tả Huyền thờ ơ đáp, “Người bình thường không thể làm ra biểu cảm như vậy, tôi chỉ có thể chắc chắn cô ta là người, nhưng là người không bình thường. Cho nên khiến người ta tò mò hơn hết, là hai buổi tối trôi qua, cô ta cũng là khách du lịch, vì sao lại không bị tấn công? Chọn hồng mềm mà bóp, anh nghĩ đi, lúc anh vô cùng đói khát, giữa một cái hộp đã mở và một hộp đóng kín, anh sẽ chọn ăn cái nào?”
Mộc Từ tẻ nhạt tiếp lời: “Đương nhiên là hộp đóng rồi, ai mà biết được hộp đã mở có bị hỏng rồi hay không.”
“Quỷ thì làm gì kĩ tính như người được?” Tả Huyền lo ngại, “Quỷ này thì cũng quá kén ăn rồi.”
Bỏ qua những lời không đứng đắn này, thì tát cả mọi người đều nghe hiểu ý của Tả Huyền, nếu như A Chân này thật sự là người của đoàn du lịch, thì việc cô ở lầu bốn không bị tấn công nhất định là có nguyên nhân. Chỉ cần tìm ra được nguyên nhân này, nói không chừng bọn họ có thể tránh được một kiếp.
Lúc này ai cũng trở nên kích động, dứt khoát đi thẳng đến căn phòng cuối cùng trên hành lang, rốt cuộc cũng tìm được A Chân ở lầu bốn.
“Anh đúng thật là…” Ôn Như Thủy một lời khó nói hết, “Lại còn là phòng cuối cùng nữa chứ, anh đầu thai từ cái miệng mắm muối hay sao thế?”
“Ai mà biết được.” Tả Huyền ý vị thâm sâu, “Cái này gọi là tốt không linh xấu linh đó chứ.”
Mộc Từ cạn lời: “Câu này là để dùng như thế à?”
Trước khi nhìn rõ hình dáng của A Chân, thứ thu hút mọi người trước hết chính là trong phòng đầy rẫy dấu vết bàn tay ướt nhẹp của trẻ con, trên trần nhà và tường đều có, những mảng nước vẫn còn rất mới, trông như được in lên cách đây không lâu, hình ảnh đúng là làm cho người ta có cảm giác rất khó chịu.
Lâm Hiểu Liên và Chu Hân Vũ cùng hét lên rồi núp sau lưng Hàn Thanh, sắc mặt Ôn Như Thủy cũng tệ đi, Mộc Từ thì thấy chân mình mềm nhữn.
Chỉ có Tả Huyền và Hạ Hàm đi tít đằng trước không biết phản ứng thế nào.
Hàn Thanh bình tĩnh lùi về sau một bước, nói: “Phòng này nhỏ quá, không thì bọn tôi ở bên ngoài đợi các cậu nhé.”
Lâm Hiểu Liên và Chu Hân Vũ gật đầu như mổ thóc, Lâm Hiểu Liên vội vàng đưa ra cho mình một lối thoát: “Hơn nữa, chúng ta đông người như vậy, lỡ dọa cô ấy thì sao, rồi lỡ như có chuyện gì lại không phát huy năng lực được nữa, bọn tôi cứ ra ngoài trước vậy!”
Bốn người đồng loạt lui về phía cửa, Mộc Từ quay đầu mới phát hiện ngay cả Ôn Như Thủy cũng lui theo.
Cuối cùng thì cậu cũng có thể nhìn rõ A Chân, cô đang ôm lấy đầu gối rúc vào trong góc, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, để lộ nửa khuôn mặt nhuốm đầy vẻ sợ hãi, nhưng nửa dưới lại treo một nụ cười quỷ dị, giống như trong người cô có một thế lực nào đó cưỡng ép cô cười vậy.
Mộc Từ cảm giác hai cánh tay của mình nổi đầy da gà mất rồi.