Đếm ngược: 04 ngày 16 giờ 38 phút 23 giây.
Mộc Từ vẫn còn buồn ngủ, cậu lim dim thức dậy đánh răng, đầu óc mơ mơ màng màng, cho đến khi tiếng gõ cửa dồn dập khiến cho cậu hoàn toàn tình lại, giọng nói lạnh lùng của Tả Huyền vang lên bên ngoài cửa: “Dậy chưa, xảy ra chuyện rồi.”
“Dậy rồi!” Mộc Từ thậm chí không kịp rửa mặt đã bưng nguyên khuôn mặt với cái miệng đầy bọt kem đánh răng đi mở cửa.
Tả Huyền đang tựa vào bên tường, thấy người đi ra thì ngoái đầu nhìn cậu: “Đi cầu hả?”
“… Hỏi cái này chi vậy?” Mộc Từ vội cầm khăn lông lau sạch bọt kem, mùi kem đánh răng vừa tiêu tan, mùi máu tanh nồng trên hành lang trong nháy mắt xộc vào mũi cậu. Mộc Từ xanh mặt, dạ dày trống rỗng mơ hồ cuộn trào dịch chưa, kí ức đêm qua ùa về như cơn sóng lớn, “Có chuyện gì?”
“Sợ lát nữa cậu sẽ sợ mất mật đấy.” Tả Huyền nhàn nhạt nói, “Diệp Liên Liên và Quý Chu Hoa đều chết rồi, chết ở trong phòng, trông rất khó coi.”
Cửa đối diện không khóa mà chỉ khép hờ, nhìn qua khe hở có thể thấy màu máu đỏ tươi chói mắt, đọng lại thành vũng trên sàn nhà.
Mộc Từ há miệng: “Anh vào xem rồi à?”
“Ừ.” Tả Huyền đáp một tiếng, cũng không biết hắn làm sao mà có thể bình tĩnh được như vậy.
Mộc Từ nhớ lại âm thanh mà mình nghe được tối hôm qua, cậu lẩm bẩm: “Là Quý Chu Hoa tự mở cửa.”
“Nói cái gì mà chúng ta không biết đi.”
Sau cửa có tủ quần áo chặn lại, cho nên không có cách nào mở ra hoàn toàn, Tả Huyền cố tình để lại hiện trường, Mộc Từ chen vào khe hở xong mới nhìn được bao quát tình trạng thê thảm của căn phòng này.
Diệp Liên Liên bị treo lên quạt trần bằng một sợi dây thừng, thi thể đối diện với cửa sổ, mặt sưng lên, lưỡi bị kéo ra ngoài, đôi mắt đỏ ngầu nhìn bọn họ như đang oán hận.
Còn Quý Chu Hoa thì hai mắt trợn tròn, thần thái dữ tợn, hắn bị cắt thành bảy phần, tay và chân xếp cạnh bên người, nội tạng từ phần bụng bị cắt chảy xuống giường, toàn thân bị máu đẫm ướt, nhìn giống như bị lột da vậy. Ga trải giường tráng phau lúc này đã nhuốm một màu đỏ sậm khiến người ta ghét bỏ, trên vách tường, khắp sàn nhà đâu đâu cũng tung tóe vết máu.
Cảnh tượng này làm cho Mộc Từ phải vọt ngay vào phòng vệ sinh, giọng Tả Huyền từ bên ngoài vọng vào: “Ra thì lấy cho tôi một cái khăn ẩm.”
Mộc Từ nôn xong thì rửa mặt, sau đó mới nhúng nước một chiếc khăn, vắt khô nước rồi ra ngoài, không đành lòng nhìn lần thứ hai.
Tả Huyền vậy mà lại chu đáo lau máu trên gương mặt đã sớm lạnh như băng của Quý Chu Hoa, Mộc Từ nhìn hành động của hắn, lòng cậu tràn ra một loại cảm động chua xót, vậy nên cậu lấy hết can đảm vào phòng vệ sinh lấy thêm một chiếc khăn nữa: “Tôi cũng giúp anh.”
“Cảm ơn, tôi đang cần dùng.” Tả Huyền nhận khăn lông mới giặt để lau tay rồi lấy điện thoại ra nhắn tin, cũng không ngẩng đầu lên gọi Mộc Từ đang định đi giặt khăn lần nữa, “Không nói rõ thì cậu cũng không hiểu được hả? Không cần phải làm chuyện dư thừa.”
Mộc Từ ngơ ngác nhìn hắn, giống như vẫn còn chưa tỉnh ngủ lắm: “… Vậy hồi nãy anh làm gì?”
“Tôi đang xác định nguyên nhân cái chết.” Tả Huyền thờ ơ, “Cậu cho rằng tôi đang làm gì?”
Mộc Từ gượng gạo: “Có hai người chết ở đây, không còn chút tôn nghiêm nào, không có nguyên nhân, trong đó còn có một thành viên nhóm nhỏ của chúng ta, anh chỉ muốn nói với tôi bọn họ đã chết, không có gì quan trọng sao? Đây là hai người đó! Bọn họ cứ… Cứ như vậy chết ở chỗ này!”
Tả Huyền lộ rõ vẻ mặt: “Yên tâm đi, tôi sẽ không hi vọng cậu giống như vậy đâu.”
Cho nên cậu cũng không được mong đợi điều tương tự đó ở tôi.
Nghi thức xã giao này, Mộc Từ rốt cuộc cũng hiểu kịp rồi.
Trên người Tả Huyền có một loại lạnh lùng rất tách biệt với xã hội, ngày thường bị che giấu bằng những lời nói và hành động quái gở, nhưng thời khắc này được hắn phô bày ra không bỏ sót chút gì, Mộc Từ đã thoáng nhận ra khi ở trên bàn ăn, nhưng đến giờ cậu mới ý thức được nó căn bản không phải là ảo giác, phát hiện này khiến cho cậu hơi buồn nôn.
Cũng may những người khác rất nhanh đã tập trung lại, bọn họ hợp sức kéo tủ quần áo ra, không có mấy ai dám vào phòng mà đứng ngoài cửa run lẩy bẩy, chỉ nhìn thấy Diệp Liên Liên bị treo trên quạt gió thôi là họ đã đánh mất lá gan rồi.
Hạ Hàm nhìn thi thể mà không nỡ, quay đầu hỏi Tả Huyền, “Thế nào?”
“Không biết có phải trùng hợp hay không, xương xổ của Quý Chu Hoa đã vỡ nát hoàn toàn, là do ngoại lực bóp chết, nếu căn cứ cả tình huống của Ôn Như Thủy và Mộc Từ nữa thì đều là do ngạt thở mà chết.” Tả Huyền chậm rãi nói, “Còn vì sao lại bị phân thây thì vẫn chưa tìm ra manh mối.”
Hắn lại không nhịn được nhìn Mộc Từ một cái, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Mộc Từ rợn hết tóc gáy: “Anh nhìn gì!”
“Không có gì.” Tả Huyền thu hồi ánh mắt, “Thôi cứ yên tâm đi, tối qua không nghe quá nhiều âm thanh, hẳn là sau khi hắn chết rồi mới bị mổ bụng.”
Không một ai cảm thấy dễ chịu.
Ôn Như Thủy quan sát căn phòng một vòng, cô nhíu mày: “Tại sao lại treo cổ?”
“Quỷ nghĩ thế nào thì giết thế đó thôi.” Gã bật lửa hừ một tiếng nói.
“Không phải, nếu thật sự như vậy, thì tại sao ngày hôm qua tôi lại ra bờ sông tự sát, ở trong phòng trực tiếp mở nước chết chìm không đơn giản hơn hay sao?” Ôn Như Thủy nhắc tới mình mà mặt không đổi sắc, “Nhìn hướng xoay của đồ dùng trong phòng xem, chắc là Quý Chu Hoa vừa mở cửa đã bị tấn công, không giống như Mộc Từ có thể cầm chân một khoảng thời gian, còn Liên Liên bị nhập hồn lẽ ra phải có nhiều thời gian hơn, hơn nữa dưới chân cô ấy không có vật đỡ, so với treo cổ tự sát thì càng giống như bị người khác treo lên hơn.”
“Đúng rồi.” Tả Huyền đáp, “Ngày hôm qua không nghe thấy tiếng của Ninh Ninh.”
Sắc mặt của Ôn Như Thủy nhất thời cứng ngắc.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, thấy không có ai nói tiếp, Tả Huyền cuối cùng cũng nhớ ra mình cũng là một còn người có máu thịt: “Tiếp theo mấy người tự xem đi, để tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành tí, đợi chút nữa tôi nôn ra hết mất thôi.”
Mọi người kéo nhau đi ra ngoài, chỉ có Hạ Hàm trước khi rời đi quay đầu nhìn Mộc Từ nhận ra được cậu sắp làm gì thì tới giúp cậu một tay, hai người giúp Diệp Liên Liên thoát khỏi sợi dây thừng, để cho đôi tình nhân nằm chung một chỗ.”
Mộc Từ lau vết máu trên mặt cho bọn họ, tìm một căn phòng không khóa cửa lấy chăn mới trùm lên hai người, ngoại trừ việc này ra, cậu không biết mình còn có thể làm gì nữa.
“Anh sẽ không cho rằng tôi làm như vậy rất buồn cười chứ?” Mộc Từ dùng chăn phủ lên khuôn mặt của thi thể, bỗng nhiên cảm giác có một nỗi bi thương khó nói nên lời ập tới, “… Người cũng đã chết, làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa, nhưng mà tôi cảm thấy… Bọn họ không nên đến nỗi này…”
Hạ Hàm không nhận xét gì mà chỉ ôn nhu nói: “Không sao, chúng ta không cần phải vội.”
Hai người cũng không ở lâu trong phòng, Mộc Từ đi ra sau cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cái chết lại ở một nơi khác.
Tình trạng của mọi người cũng không khá hơn là bao, suy sụp thường không xuất hiện ngay lúc ta gặp phải khó khăn, mà là sau khi vượt qua trăm ngàn đắng cay của khốn cảnh mới biết rằng mình vô dụng.
Hơn nữa có lẽ là vì cứu được Ôn Như Thủy, cũng như đầy tràn hy vọng khi thấy Mộc Từ may mắn sống sờ sờ, để cho hôm nay tiếp nhận cái chết của Quý Chu Hoa và Diệp Liên Liên chỉ mang lại tuyệt vọng càng nặng nề hơn.
Đây không phải là một trò chơi, cũng không phải một bộ phim, không có bất kì gợi ý nào, bọn họ phải hoàn toàn dựa vào chính mình để tìm ra chân tướng, cái chết giống như mây đen bao phủ trên đầu tất cả mọi người. Mặt em bé và hai thanh niên đã ôm mặt khóc không thành tiếng, gã Âu phục dường như đã sụp đổ, gã cứ đi tới đi lui như một tên thần kinh, cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Đừng mở cửa, đừng mở cửa…”
Tả Huyền nhìn Hạ Hàm và Mộc Từ, hơi nghiêng đầu, “Ăn sáng thôi.”