Mộc Từ đoán chắc rằng mình xuống nhầm ga rồi.
Ánh đèn trên sân ga chập chà chập chờn như đang vùng vẫy trước tuổi về hưu, tiếc là chỉ chớp tắt được mấy giây rồi hoàn toàn đình công tại chỗ. Mộc Từ đơn độc bước trong bóng tối, cậu chỉ cảm thấy gió đêm đang thổi sau gáy mình vô cùng lạnh lẽo.
Và khi cậu xoay người nhìn lại, xe lửa đã không còn thấy bóng dáng, để lại đường sắt um tùm cỏ dại ẩn mình trong màn đêm.
“…Không phải chứ.” Tình thế mạnh hơn người, Mộc Từ không còn cách nào khác ngoài việc cam chịu số phận men theo sân ga đi ra ngoài, cậu lấy điện thoại vừa chiếu đèn pin vừa mở định vị để biết chính xác rốt cuộc mình đang ở đâu.
Không có tín hiệu ——
Đúng là không khác gì mở đầu của mấy câu chuyện ma quỷ, Mộc Từ cạn lời, cậu đành lờ đi nỗi bất an trong lòng mình, đi thẳng ra ngoài.
Có mùi ẩm mốc tản ra trong không khí, sảnh chờ đầy bụi bặm tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân của Mộc Từ là đang vang vọng, ga tàu này rõ ràng đã bị bỏ hoang nhiều năm. Mà trước cửa chính của ga cũng không phải là quốc lộ và lối kiến trúc mà Mộc Từ quen thuộc mà là một nơi thiên nhiên non xanh nước biếc tĩnh mịch.
Màn đêm đã buông xuống, từng cơn gió lạnh xào xạc ập tới từ trong bóng tối thổi cho lòng cậu lạnh băng.
Lạc đường trong núi còn chẳng phải chuyện nhỏ, Mộc Từ lập tức nghĩ đến việc nhờ các chú cảnh sát nhân dân nhiệt tình cứu giúp, thế nhưng điện thoại vẫn như cũ không thể liên lạc được, nhà điều hành còn không thèm xây trạm ở đây, đủ thấy cái nơi này hoang vắng điêu tàn tới cỡ nào rồi.
Giọng Mộc Từ trở nên run rẩy, cậu tự trấn an mình: “Xem ra hôm nay chỉ có thể ở lại ga tàu này nghỉ ngơi một đêm thôi…”
Chỉ trong một giây ngay tại lúc cậu quay lại, âm thanh liền nghẹn ứ trong cổ họng —— ga tàu lửa cũng biến mất giống hệt như chiếc tàu lúc nãy cứ như nó chưa từng xuất hiện vậy, thay vào đó là một con đường mòn vốn không tồn tại.
Mộc Từ dụi mắt rồi ra sức nhéo mình một cái, lúc này mới khẳng định đây không phải là mơ, cậu do dự chốc lát rồi quyết định gom hết dũng khí đi theo đường mòn đó.
Dù gì đi nữa thì có đường là có người, rời đi vẫn tốt hơn so với ngu ngốc đứng yên một chỗ. Có lẽ là đi được vài phút, cây cỏ thưa thớt ban nãy dần trở nên rậm rạp, vô vàn loại thực vật mọc um tùm hoàn toàn che lấp ánh trăng, ánh sáng đèn pin của điện thoại chiếu không được xa, con đường mờ tối phía trước giống như vẫn luôn dài ra theo từng bước dân của cậu.
Ngọn núi lớn này vô cùng yên tĩnh, hình như bọn côn trùng rắn rết đều đã biến mất không còn tăm hơi, trời đất dường cũng đang bị thu nhỏ dần, bóng tối và tịch mịch đan chặt vào nhau tạo thành một cái lồng giam chật hẹp khiến người ta hít thở khó khăn.
Mộc Từ không biết mình cần phải đi bao lâu nữa hay điểm đến sẽ ở phương nào, may mà âm thanh thông báo sắp “hy sinh” của điện thoại kích thích đại não đã gần như chết lặng của cậu. Ngay lúc cậu chuẩn bị lấy sạc dự phòng từ trong ba lô ra sử dụng sẵn tiện nghỉ ngơi một lát, đột nhiên thấy phía bên trái rừng cây phát ra ánh sáng mạnh.
“Có người!” Mộc Từ Mừng rỡ đuổi theo, to giọng quát lên, “Này! Ở đây! Bên phải! Bên phải!”
Âm thanh phá vỡ sự yên ắng của con đường mòn, Mộc Từ từ khe hở giữa cây cối mới phát hiện đó là hai chiếc xe đạp địa hình, bởi vì đường núi dốc, bọn họ chạy xe không quá nhanh nên chỉ một chút đã bị cậu đuổi kịp.
Ở khúc quanh, xe đạp địa hình cuối cùng cũng chuyển hướng, ánh sáng trực diện đâm vào mắt đau nhức, Mộc Tử vô thức đưa tay lên ngăn lại, nghe đầu bên kia ánh sáng truyền tới một giọng nói: “Không sao chứ?”
Đèn xe lập tức được hạ xuống, lúc này Mộc từ mới thấy rõ hai người du lịch, một nam một nữ đều đang nội mũ bảo hiểm thể thao, người phụ nữ đẩy hai chiếc xe đạp địa hình, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ không nói lời nào.
“Rốt cuộc cũng thấy được người.” Mộc Từ gần như muốn rơi nước mắt, cậu xông tới chụp lấy tay đối phương, “Người anh em, tôi bị lạc đường, muốn hỏi đây là nơi nào, làm sao mới xuống núi được vậy?”
Cậu vô thức giấu nhẹm chuyện ga tàu đột nhiên biến mất, vì cậu không chắc có người sẽ tin mình cho nên chuyện bất hợp lí này cũng chưa thể nói ra. Hiện tại đang đứng giữa rừng núi hoang vu, lại là lúc đêm khuya thanh vắng, hai người kia có khả năng vì vậy mà sinh lòng phản cảm.
Người đàn ông bình tĩnh đánh giá cậu: “Đây là núi Thanh Tuyền, cậu ở đâu bản thân mình còn không biết, làm sao lại tới đây?”
“Núi Thanh Tuyền là núi gì, tôi chưa từng nghe nói tới.” Vẻ mặt Mộc Từ như đưa đám, “Tôi chỉ đang… Ngồi tàu về nhà, kết quả xuống ga đã ở chỗ này rồi.”
“Tám giờ rồi, sương mù sắp xuống đấy.” Người phụ nữ đẩy xe đột nhiên cắt đứt cuộc trò chuyện, cô chỉ tay vào đồng hồ nhắc nhở bạn đồng hành trước rồi xoay đầu lại nhìn Mộc Từ, “Bọn tôi không còn nhiều thời gian đâu, phải có mặt ở chỗ hẹn trước mười giờ. Cậu tính sao, có muốn cùng đi không?”
Mộc Từ đương nhiên là chọn đi cùng bọn họ, người phụ nữ lạnh lùng: “Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, vừa đi vừa nói nhé.”
Giọng nói của cô khiến cho Mộc Từ nhớ về người huấn luyện viên cũ của cậu.
Hai người đó tới đây bằng xe đạp địa hình, nhưng chỉ có xe của nữ du khách là có thêm yên sau, vì vậy họ quyết định đổi xe, Mộc Từ đứng một bên không có chuyện gì làm đành chờ bọn họ sắp xếp ổn thỏa: “Phải rồi, tôi là Mộc Từ, hai người tên là gì?”
Nữ du khách lên giọng: “Lên xe đi, trên đường có thời gian thì giới thiệu sau.”
“Đừng để bụng, cô ấy chính là người như vậy.” Người đàn ông dùng chân chống xe đạp, đợi cho Mộc Từ ngồi vững, sắc mặt ôn hòa: “Tôi là Hạ Hàm, cô ấy là Ôn Như Thủy, chúng tôi đang trên đường đến thôn Phúc Thọ trong núi Thanh Tuyền để gặp mặt với đoàn du lịch.”
Mộc Từ ngồi phía sau nở nụ cười khô khốc, nghĩ thầm: “Hình như “ấm như nước” (1) không hợp với cô ấy lắm, phải là “lạnh như băng” mới đúng.”
(1) Ôn Như Thủy: Vì tính cách của bạn Thủy lạnh lùng quá nên Mộc Từ mới thắc mắc sao bạn í không tên “lạnh như băng” mà lại là “ấm như nước” ấy =)))))
Sau khi nghe giải thích đơn giản tình hình xong, Mộc Từ dò hỏi: “Sao hai người lại chọn đến nơi này du lịch?”
Tình trạng đường núi rất tệ, ngồi xe đạp địa hình mà cứ như đang trên tàu lượn siêu tốc vậy, Hạ Hàm chở thêm một người coi bộ hơi vất vả, nhưng nghe thấy câu hỏi này liền vui vẻ, suýt là không thèm đạp xe nữa luôn, “Đến gặp đoàn du lịch thì nhất định phải đi du lịch à?”
“Này!” Ôn Như Thủy ở phía sau hô to, “Chú ý dùm đi.”
Nói gì vậy trời. Mộc Từ không hiểu lắm: “Chẳng lẽ hai người tới đưa đồ ăn ngoài hay gì?”
Hạ Hàm cười ha ha: “Cảm thụ thiên nhiên một cách chân thật nhất, hưởng thụ phong cảnh núi sông rực rỡ. Nếu cậu chỉ đơn thuần muốn hỏi chúng tôi đến đây du lịch là vì mục đích gì, thế thì cậu cứ tùy ý chọn một đáp án mà mình thích nhất đi.”
Mộc Từ nghĩ thầm: “Còn có không đơn thuần nữa hả?”
Đường núi gập ghềnh, cũng may đường mòn này còn có vài bảng chỉ dẫn. Không lâu sau đó, trên đường bắt đầu xuất hiện sương mù như lời Ôn Như Thủy nói, chầm chậm nuốt chửng đường đi của bọn họ. Cũng may, thôn Phúc Thọ mà hai người nhắc đến rất nhanh đã ở trước mắt, đèn đuốc chập chờn trong màn sương trở thành nguồn sáng duy nhất soi rọi con đường phía trước.
Chín giờ rưỡi, ba người cuối cùng cũng tới nơi.
Non xanh nước biếc nơi đây được tô điểm bởi một thôn nhỏ u tĩnh, trước cửa thôn có một con sông nhỏ nước chảy xiết, tiếng nước vang lên ào ạt, đúng là một nơi rất tốt để tịnh dưỡng tinh thần.
Để vào được thôn phải đi qua một cây cầu đá, ngồi xe lâu như vậy, mông ai cũng đã tê rần, Hạ Hàm còn mệt hơn, cho nên ba người quyết định đi bộ từ từ, dắt xe vào thôn.
Mộc Từ nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong thôn có mấy căn nhà mới xây, thoạt nhìn cũng không lạc hậu mấy, cậu không nghĩ ra vì sao lại không xây dựng trạm cơ sở (2), lại nhớ đến chuyến tàu hỏa và sân ga biến mất, Mộc Từ không khỏi chà xát lên cánh tay đã nổi đầy da gà của mình.
(2) Trạm cơ sở: Trạm cơ sở theo Quy định vô tuyến của Liên minh Viễn thông Quốc tế là một “trạm mặt đất trong dịch vụ di động mặt đất”. Thuật ngữ này được sử dụng trong bối cảnh điện thoại di động, mạng máy tính không dây và các thông tin liên lạc không dây khác và trong khảo sát đất đai. (Wikipedia)
Nhưng mà hai người còn lại thì làm như không để ý đến sự kì lạ ở nơi này, chỉ móc bản đồ từ trong ba lô ra đi theo hướng dẫn tìm được nhà trọ. Ôn Như Thủy nhìn đường xá vắng tanh, bỗng nhiên nói: “Bọn họ vẫn chưa tới.”
Hạ Hàm không nói gì, chỉ lấy chứng minh thư đi làm thủ tục, Mộc Từ ngượng ngùng nói: “Tôi không mang tiền mặt, phiền mọi người ứng trước giúp một khoảng, không thì chúng ta trao đổi số điện thoại đi? Chờ xuống núi tôi sẽ trả lại cho hai người ngay.”
“Không cần đâu.” Ôn Như Thủy cởi nón bảo hiểm ra đặt lên yên xe rồi búi lại tóc, “Tối nay nhất định dư rất nhiều phòng, dù sao tiền phòng cũng đã được trả trước rồi, cậu cứ yên tâm ở đi.”
Đoàn du lịch còn chưa đến, nhưng không phải lát nữa bọn họ sẽ đến hay sao? Vì sao lại còn nhiều phòng? Mộc Từ không hiểu được logic này, cảm giác bất an trong lòng cậu lại lần nữa sôi sục, chỉ là cậu không kịp suy nghĩ gì nữa mà đi theo hai người kia vào trong nhà trọ.
Chỉ cần một người đi làm thủ tục, Mộc Từ ngồi đợi trên ghế sofa, trong phòng khách còn có một cô bé tầm sáu, bảy tuổi, tầm cỡ này thì chắc là con gái của ông chủ trọ rồi. Cô bé mặc một chiếc váy mới rất đẹp, thế nhưng hai bím tóc lại xiêu xiêu vạo vẹo nằm nghiêng trên đôi vai, bé quay đầu nhìn ba người bọn họ một cái rồi lại tiếp tục xem phim hoạt hình, thoạt trông giống hệt như một con rối không có cảm xúc.
Không lâu sau, Hạ Hàm trở lại trả chứng minh thư cho bọn họ sẵn gọi thêm mấy đĩa đồ xào, cả đêm vượt đường núi, cả ba đều đói lả người, trước một bàn thức ăn bọn họ đều vùi đầu vào ăn đến ngon lành.
Cơm nước xong là đã hơn mười giờ, dù không còn sớm nữa, thế nhưng Hạ Hàm lẫn Ôn Như Thủy đều không có ý định lên phòng mà cứ ngồi trên ghế sofa, câu được câu chăng rỗi rãi nói chuyện với ông chủ.
Ba chiếc chìa khóa đều đang được Hạ Hàm giữ, nếu anh ta không lên tiếng trước thì dĩ nhiên một mình Mộc Từ cũng không tiện mở miệng yêu cầu. Cậu còn đang nghĩ không biết ở đây có gì để giải trí giết thời gian hay không bởi nơi này không có internet, cuối cùng chỉ đành xem lại mấy bộ phim mà cậu từng lưu lại trên điện thoại, vốn tải về là để xem trên tàu cho bớt chán, nào ngờ chỉ mới lên tàu không lâu mà cậu đã ngủ queo mất rồi.
Mấy người bên kia trò chuyện say sưa quên trời đất, tuy đề tài chủ yếu là mấy chuyện thường thường, nhưng Mộc Từ vẫn luôn cảm thấy ai cũng nói đến hăng say, ngay cả Ôn Như Thủy cũng đang từ lạnh lùng như băng trở thành nhiệt huyết như lửa. Lúc này chủ đề câu chuyện đã chuyển tới cô bé kia: “Ông chủ đúng là có phúc, con gái nhỏ xinh xắn như vậy, chắc bà chủ đây cũng là một mỹ nữ.”
“Đúng vậy, may mà con bé giống mẹ nó, không giống tôi. Nhìn tướng mạo tôi xem, nó mà giống tôi chắc không tên nào thèm lấy luôn.”
Ôn Như Thủy nhắc tới mới nhớ mà thắc mắc: “À đúng rồi, sao không thấy bà chủ đâu vậy?”
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh, ông chủ miễng cưỡng nặn ra một nụ cười, “Thật ra thì nửa năm trước cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã qua đời rồi.”
Cô bé vẫn luôn chăm chú xem phim hoạt hình từ nãy đến giờ đột ngột quay đầu lại, giọng nói bé non nớt mà lạnh lẽo cùng cực.
“Ba, bé ngoan không được nói dối.”
***
Lời tác giả:
Giả sử bạn là người dùng mạng điện thoại di động China Mobile (hoặc Telecom / China Unicom), dù cho không có tín hiệu ở một nơi nhất định, (ví dụ nơi đó không có tín hiệu China Mobile, thì không có nghĩa là ở đó không có Telecom hay China Unicom hoặc ngược lại), thì các cuộc gọi khẩn cấp vẫn sẽ được ưu tiên, miễn là có thể tiếp cận được với tín hiệu di động, bạn luôn có thể sử dụng mạng điện thoại của các nhà khai thác khác để liên lạc báo tình hình.
Vì thế nên ở nơi không có tín hiệu mạng mà mình sử dụng, Mộc Từ vẫn có thể gọi điện báo cảnh sát được.