Ôn Đề Nhi chưa hạ sốt, đầu vừa khó chịu vừa đau, trong cưng chiều của người đàn ông, hoàn toàn biến thành con sơn dương đợi làm thịt.
Không được, mệt mỏi quá… Mí mắt càng ngày càng nặng.
Thật sự mệt mỏi quá… Muốn đi ngủ…
Cuối cùng thiếu nữ ngủ say ở trong lòng người đàn ông, bất tỉnh nhân sự.
Kiều Thừa Huân đau lòng hôn trán cô một cái, nói nhỏ vào tai cô: “Ngủ đi.”
Tất nhiên là cô gái không có nghe thấy.
Nhẹ nhàng kéo quần lót của cô gái lên, sau đó kéo váy xuống, cuối cùng mới rời khỏi giường, làm như không có việc gì chỉnh quần áo của mình.
Ngồi trở lại giường, nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của cô gái.
Trong lòng có chút nghi ngờ, đang êm đẹp sao đột nhiên cô lại sốt đến 40 độ?
Đột nhiên di động vang lên, anh lấy ra nhìn, là ông nội gọi đến.
Kiều Thừa Huân không chút hoang mang nhận điện thoại, “Ông nội.”
“Thằng nhóc xấu xa, Đề Nhi thế nào?”
“Còn đang truyền ạ, vừa mới nằm ngủ.”
“Sao cháu lại như vậy? Vợ mình sốt 40 độ cháu cũng không phát hiện ra, nếu Đề Nhi không đột nhiên té xỉu, có phả cả đời cháu sẽ không chú ý đến hay không?”
Nghe ông nội khiển trách, trong lòng Kiều Thừa Huân lại dấy lên buồn bực.
Giống như là… Tự trách?
Đáng chết, cô bị sốt cũng không phải do anh gây ra, vì sao phải tự trách.
Áp chế cảm xúc bực bội xuống, trầm giọng nói: “Lần sau cháu sẽ chú ý, ông nội, ông không cần lo lắng, Đề Nhi hạ sốt cháu sẽ gọi điện thoại cho ông.”
Tắt điện thoại, đôi mắt âm u lại nhìn gương mặt thiếu nữ, bực bội lại trào ra.
Đột nhiên anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, không muốn đối mặt với người phụ nữ làm anh không khống chế được.
… …
Khi tỉnh lại lần nữa, cuối cùng Ôn Đề Nhi cũng hạ sốt.
Làm cho cô bất ngờ chính là, Kiều Diêm Vương vẫn ở trong phòng bệnh, đứng cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh.
Nghĩ lại lúc cô yếu ớt bị anh cướp đi nụ hôn, lại tức giận, cầm lấy gối đầu ném về phía lưng người đàn ông.
Kiều Thừa Huân y như người máy, thong thả xoay người, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không nhìn thấu bất luận biểu tình gì, cất bước đi tới.
Người Ôn Đề Nhi cứng đờ, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế nảy sinh ác độc nói, “Họ Kiều, anh có một chút lương tâm hay không, tôi bị sốt cao anh còn ăn đậu hủ của tôi!”
Kiều Thừa Huân làm như không có việc gì ngồi ở mép giường, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm gương mặt cô, “Cô cố ý sinh bệnh, chẳng lẽ không phải vì tranh thủ sự quan tâm của tôi sao?”
Ôn Đề Nhi mở to mắt ra, cười ha ha ở trong lòng, xoay người xuống giường từ phía bên kia.
“Tôi có một cái đầu thông minh, khỏi cần dùng thân thể của mình để bị coi thường, nghĩ tôi ngu ngốc sao? Bệnh thần kinh…”
Mắng xong cũng đi dép xong, chuẩn bị rời đi.
Còn chưa đi tới cửa, đột nhiên Kiều Thừa Huân chặn cô lại, “Vì sao đột nhiên lại sốt?”
Ôn Đề Nhi nghe không ra anh là quan tâm hay trách móc, cực kỳ khó chịu với ngữ khí của anh, “Hôm qua ngủ muộn bật điều hòa quá thấp quên không ấn tăng nhiệt độ lên không được sao? Tôi lại không phải cố ý, anh cho rằng bị sốt không khó chịu, ừm…”
Nụ hôn trừng phạt của người đàn ông rơi xuống, dùng lực cắn môi cô, ngăn cản ngữ khí không tốt của cô.
“Tôi không có nhiều tinh lực chăm sóc người bệnh như vậy, ông nội cũng không hy vọng cô bị bệnh, sau này đừng phạm phải loại sai sót cấp thấp này, gây thêm phiền phức cho tôi.”
Nói xong câu đó, anh xoay người rời đi.
Ôn Đề Nhi thất thần tại chỗ, sau đó mới phản ứng kịp, giậm chân nói: “Họ Kiều, anh là tên khốn nạn!”
Nghe thiếu nữ hổn hển chửi rủa, môi mỏng của Kiều Thừa Huân cong lên độ cong đẹp mắt.
Người phụ nữ ngu ngốc, ngu ngốc một cách đáng yêu.