Ôn Đề Nhi bị động tác của anh làm cho giật mình, hai tay không tự chủ được ôm lấy cổ anh, sợ bản thân mình không cẩn thận ngã xuống, vội la lên: "Anh muốn làm gì?"
"Đừng nói chuyện." Kiều Thừa Huân nhếch môi, bước nhanh đến bên giường, ném cô lên chiếc giường mềm mại của thiếu nữ.
Trong nháy mắt Ôn Đề Nhi lấy lại tự do, cô đã nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Người đàn ông nhanh hơn cô một bước đè cô xuống, hai tay chế trụ được vai cô.
Trong khoảnh khắc ấy, thiếu nữ đã bị anh tóm được, cho dù hai chân có thể cử động thì cơ thể cũng không thể bật dậy được.
"Khốn khiếp! Mau buôn tôi ra, nếu không tôi sẽ mách ông nội, ừm..."
Người đàn ông chuẩn xác chặn lại cái miệng nhỏ của cô, rất nhanh liền khiến thiếu nữ thuần phục.
Ôn Đề Nhi căng thẳng nhíu chặt lông mày, đầu hoàn toàn tê dại, lý trí từ từ tan rã.
Không thể...
Cô không muốn như vậy... Trong lúc cô và anh còn chưa rõ loại tình cảm này là gì thì làm sao có thể làm chuyện này?
Tay nhỏ ra sức đẩy lồng ngực anh nhưng lại chẳng khiến anh nhúc nhích lấy nửa phân.
Kiều Diêm Vương đáng chết lại dùng chiêu này...
Cô xong đời rồi...
Thấy vẻ mặt thiếu nữ thấy chết không sờn lại không có cách nào thoát ra được, ánh mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân nhiễm một tầng ánh sáng của sự thắng lợi, đấu với anh, cô vẫn còn non lắm.
Hơn nữa cái non này lại vừa đủ, xốp giòn ngon miệng.
Ôn Đề Nhi không cam lòng xoay mặt, cắn răng nhìn vầng trăng từ từ nhô lên.
Đột nhiên, chỗ kia có chút kỳ lạ.
Ông trời tựa như nghe thấy lời cầu nguyện của cô, đúng lúc phái dì cả tới?!
Ha ha... Thật tốt quá!
Thiếu nữ hưng phấn ôm miệng, xoay người một cái, đẩy anh sang bên, vui vẻ nói: "Dì cả của tôi đến!"
Kiều Thừa Huân cúi người, dời ánh mắt đến nơi nào đó.
Bỗng chốc Ôn Đề Nhi liền trợn tròn mắt... Hiện tại là tình huống gì???
Kiều Diêm Vương chết tiệt!!!
Chúc anh mỗi ngày đều phải ăn mì ăn liền tăng ca đến bình minh!!!
Nửa ngày sau, vẻ mặt âm trầm của Kiều Thừa Huân mới dịu đi.
"Dì cả của cô màu trắng?"
"..."
Ôn Đề Nhi giống như đánh đòn cảnh cáo, ngồi phịch xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy.
Kiều Thừa Huân lại nhanh chóng đè cô về trên giường, giọng nói từ tính vang lên bên tai cô, "Thứ cho tôi nói thẳng, phản ứng sinh lý của cô như vậy là bình thường, nếu như kìm nén không làm sẽ dẫn đến kinh nguyệt không đều, cơ thể mệt mỏi, phiền lòng dễ giận mất ngủ hay gặp mộng, nghiêm trọng mà nói có thể dẫn đến vô sinh."
Ôn Đề Nhi nghe xong trong đầu liền lơ mơ, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, những dấu hiệu mà anh nói hình như cô đều có, ôi chao...
Dì cả đã muộn một tuần vẫn chưa tới, cơ thể cũng thường xuyên không có sức, còn luôn phiền lòng dễ giận, buổi tối cũng hay mất ngủ, gặp ác mộng.
Cho nên, những dấu hiệu bệnh này sẽ dẫn đến vô sinh???
Không cần...
Cô muốn có con!
Những đứa bé đáng yêu, nếu cả đời này cô cũng không mang thai...
Thật không dám nghĩ tới!
Từ từ, Kiều Diêm Vương làm sao có thể biết những thứ này?
Không phải là dọa cô chứ? Cô nghi ngờ nói: "Anh nói thật?"
Kiều Thừa Huân cười lạnh, "Không tin cô có thể lên mạng tra."
Người phụ nữ ngu ngốc, anh chẳng qua là góp nhặt những chứng bệnh gần đây của cô rồi nói ra, vậy mà cô lại tin thật.
Hay phải nói là sợ rồi?
Anh thật thông minh, suy nghĩ một chút là có thể lừa cô, mà cô thì vẫn ngốc nghếch rơi vào bẫy, điều này cho thấy trong đầu cô đang rối loạn.
Ôn Đề Nhi vẫn nửa tin nửa ngờ, "Trên mạng đa phần đều là lừa người."
Kiều Thừa Huân có lòng nói: "Tôi có thể giúp cô hẹn trước với chuyên gia để truyền đạt cho cô những tri thức về vấn đề này."
Ôn Đề Nhi: "..."