Mặt Bộ Khinh Khinh nóng lên, trong mắt xuất hiện một tia ngượng ngùng, gật gật đầu: "Ông chủ nóng lòng muốn ôm chắt trai, cho nên bảo tôi phải chú ý chuyện của cậu chủ và mợ chủ."
"Vậy nên mỗi ngày cô đều chú ý loại chuyện này?" Kiều Thừa Huân nở nụ cười trêu tức.
Bộ Khinh Khinh đảo tròng mắt, đỏ mặt nói: "Cậu chủ, anh và mợ chủ sớm sinh em bé, tôi cũng không cần phải khổ cực như vậy."
"Cô không muốn khổ cực như vậy, có thể quay về chăm sóc ông nội."
"Không không không!" Bộ Khinh Khinh lắc đầu liên tục: "Tâm nguyện của ông chủ là nhìn thấy cậu chủ hạnh phúc, tôi muốn giúp ông chủ hoàn thành tâm nguyện này, cố gắng trợ giúp cho cậu chủ và mợ chủ."
Kiều Thừa Huân cười lạnh một tiếng, muốn đứng dậy lên lầu, dư quang thoáng nhìn thấy một cái thùng chuyển phát nhanh nằm trên mặt đất.
"Thùng của ai?"
"Là của mợ chủ." Bộ Khinh Khinh nói.
Kiều Thừa Huân xích lại gần nhìn hóa đơn trên cái thùng chuyển phát nhanh, chỉ có thể nhìn thấy có tên của “Cửa hàng đồ liên minh đồ ăn ngon”.
Cô ấy mua đồ ăn?
Cô gái hết tiệt, trong nhà đồ ăn gì mà không có, cần lên mạng đi mua?
Nghĩ đến đây, Kiều Thừa Huân nhìn về phía Bộ Khinh Khinh: "Cô ấy đã mua những gì?"
"Chuyện này..." Bộ Khinh Khinh lộ vẻ do dự.
Cái này, đánh chết cũng không thể nói.
Kiều Thừa Huân sắc mặt âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói: "Nói."
Bộ Khinh Khinh rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chính là một chút đồ ăn vặt."
Chỉ là đồ ăn vặt?
Kiều Thừa Huân tuyệt đối không tin câu nói này, nếu như chỉ là đồ ăn vặt, Khinh Khinh không phải là bộ dáng này.
Muốn biết đáp án, mở thùng ra liền biết.
Không tiếp tục hỏi nữa, đem thùng để lên bàn nhỏ, tiện tay cầm lên dao nhỏ trong rổ hoa quả, chuẩn bị mở thùng.
Bộ Khinh Khinh cắn cắn môi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu chủ, đây là đồ của mợ chủ, cậu không hỏi cô ấy mà mở ra, như vậy không tốt đâu?"
"Nếu như cô ấy hỏi, cô liền nói là cô mở, đây là chức trách của người giúp việc."
"..."
Cậu chủ, không cần phải đỗ lỗi cho tôi như vậy.
Sau đó, Kiều Thừa Huân mở thùng ra.
Trong thùng làm gì có cái gọi là đồ ăn vặt, tất cả đều là mì tôm đủ loại khẩu vị.
Gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ thoáng chốc chuyển qua màu đen, đáy mắt phủ lên một tầng hàn ý lạnh lẽo.
Khó trách cô ấy phải lên mạng mua, trong nhà không thiếu đồ ăn, duy chỉ có không có đồ ăn độc hại.
Chết tiệt!
Cô chê anh đối xử với cô không tốt, hay là muốn tuyệt thực để gây nên sự chú ý của anh?
Bộ Khinh Khinh đau đầu che trán, xong rồi, cái thùng mì tôm này của mợ chủ thật sự xong rồi...
Kiều Thừa Huân đột nhiên ngẩng đầu, chất vấn: "Cô ấy mua mì tôn bao nhiêu lần rồi?"
"Không nhiều... Đây là lần thứ hai."
"Đem vứt đi."
"A?" Bộ Khinh Khinh ngây ngẩn cả người.
Là của mợ chủ, ném đi không tốt đâu?
Tuy nói đây đều là đồ ăn không có dinh dưỡng, nhưng cũng phải bỏ tiền ra mới mua được, nếu vứt đi, mợ chủ sẽ đau lòng.
Kiều Thừa Huân sắc mặt càng đen hơn: "Đem vứt đi, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba."
"Vâng, tôi lập tức vứt nó đi!"
Bộ Khinh Khinh lập tức ôm thùng mì, nhanh chóng chạy tới cửa sau ném đi.
Kiều Thừa Huân đi lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Ôn Đề Nhi.
Muốn gõ cửa, suy tư một lát sau, trực tiếp dùng tay vặn khóa cửa.
Có chút bất ngờ, cô vậy mà không có khóa trái cửa.
Thuận lợi tiến vào phòng riêng của cô gái, vừa mới vào cửa đã nhìn thấy cô ngủ say trên giường.
Rất buồn ngủ sao? Vậy mà để cô ngay cả cửa đều quên khóa trái.
Muốn tới gần cô, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng không có đi qua, quay người rời đi.
Tiến vào thư phòng, ngồi trước máy vi tính, khởi động máy.
Lúc này, anh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ một người có ghi chú là “Chiến Cơ”, nghe máy.
Chiến Cơ: "Cậu chủ Kiều, thân phận của tất cả Hacker đăng ký tôi đều tra xong, không có phát hiện Khăn Quàng Đỏ."