Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
- Quế quản sự, kẻ tìm phiền toái trong thiên hạ này không nhiều nhưng cũng không phải không có. Xui xẻo thay, Tiểu Hắc ta lại là môt người không ngại phiền toái.
Giọng điệu của Tiểu Hắc vừa ung dung lại mang theo ý tứ tự tin mãnh liệt. Lão giả ngồi đối diện cũng phải giảm đi sợ cao ngạo của mình. Mấy lời thăm dò chẳng những không không có nhiều tác dụng, nhìn thần thái thong dong của tiểu tử kia thì mấy lời có chút ngông cuồng đó không phải chỉ thốt ra để lấy oai.
Tiếp theo, hai bên chỉ trò chuyện thêm một tuần trà về các vấn đề hợp tác rồi kết thúc. Trước khi rời đi, Tiểu Hắc lại dừng lại một khắc nhìn vào một góc phòng rồi mỉm cười nhạt sau đó rời đi.
Tiễn Tiểu Hắc xong, vị Quế quản sự liền trở vào bên trong phòng khách quý. Lúc này, một trung niên nhân dáng vẻ thư sinh chỉ khoảng bốn mươi mấy người đã ngồi sẵn, trên tay đang cầm một chén trà nóng vừa mới pha xong. Có một bàn cờ tướng được tạo tác từ pha lê rất đẹp đang đánh dang dở trên bàn gỗ.
- Đổng quân sư, tiểu tử kia thật là mạnh miệng. Hắn không biết được Ngạ Quỷ kia có nội tình sâu đến bao nhiêu.
Lão giả cung kính đứng bên cạnh bàn mà không hề ngồi xuống nói chuyện vị trung niên nhân kia. Nếu người khác nhìn thấy sẽ phải sợ chết khiếp, một địa cấp trung kỳ ở bất kỳ thế lực dù là đại môn phái cũng chưa bao giờ phải dùng tư thái cúi mình như thế với bất kỳ ai.
- Ta thấy việc đó cũng chưa hẳn.
Trung niên nhân nhấp một ngụm trà, nhắm mắt thưởng thức một lúc rồi mới lên tiếng.
- Chưa hẳn? Ý của quân sư là...?
Lão giả nhíu mày, khuôn mặt có vẻ hơi khó hiểu. Dù tình báo của Vạn Kim thương hội thuộc vào hàng lợi hại nhất thế giới nhưng vị quản sự này cũng không đánh giá Tiểu Hắc quá cao khi đem so sánh với Ngạ Quỷ. Đơn giản với lão, Tiểu Hắc là một khách hàng xịn, một "con gà đẻ trứng vàng" mà thôi.
- Khi nãy tiểu tử đó đã nhận ra sự hiện diện của ta
Trung niên nhân nhàn nhạt trả lời. Qué quản sự thần sắc khó tin thốt lên:
- Không thể nào, cơ quan bên trong phòng được đại sư thiết kế rất cao minh, ngay cả địa cấp cao thủ cũng không thể nhìn ra được gì. Huống chi ngài....
- Ngươi nói đúng, ta đã rất cẩn thận. Không nghĩ tới vẫn bị phát hiện. Tiểu tử kia kia quả nhiên thú vị.
Không hề có cảm giác thất bại, vị trung niên lại rót một chén trà, mỉm cười nói tiếp:
- Mấy kẻ các ngươi đã bị hào quang của thương hội bao lấy, luôn cho rằng bản thân đã rất lợi hại rồi. Cứ mang cái suy nghĩ đó thì sớm muộn cũng sẽ phải hối hận. Ngươi cho rằng tên nhóc đó mua lấy thông tin chỉ để trả thù đám Ngạ Quỷ kia sao?
Mang theo giọng điệu có phần trách cứ, trung niên nhân lại đi một nước cờ, tiếp tục suy ngẫm thế cục phải đi thế nào cho bên đối thủ.
- Quân sư dạy chí phải, là chúng ta đã làm cho ngài và đại tổng quản thất vọng.
Quế quản sự có chút sợ hãi, cúi người thật sâu chắp tay một cái. Vị Đổng quân sư dường như không quan tâm, nhàn nhạt nói:
- Nếu một người muốn tiêu diệt một thế lực thì sẽ dùng thế như sét đánh, một lần đánh cho kẻ địch không thể trở tay. Đằng này, phía tiểu tử kia chỉ đi chém giết vài tên địa cấp. Đấy chẳng phải là đang đánh rắn động cỏ, cố tình khiêu khích cho phía Ngạ Quỷ phản ứng lại ư?
- Quân sư phân tích vô cùng hợp lý, đúng là không gì qua được pháp nhãn của ngài.
Vị Quế quản sự trổ tài vuốt đuôi ngựa, có điều vị trung niên nhân lại tiếp tục nói:
- Táo tợn, một khi Ngạ Quỷ nổi điên lên thì Triệu quốc sẽ nổi bão. Theo tin tức thì ngay cả Hắc Long Bang cũng bị kéo vào. Tiểu tử kia tốn nhiều công sức và tiền tài, mục đích thật sự đằng sau là gì?
- Quân sư, ngài có phải đề cao tên nhóc kia quá rồi không? Có thể là bọn chúng hành động lỗ mãng nên không nghĩ đến hậu quả.
Lão già quản sự góp lời vào. Lão ta là một cường giả địa cấp, ưa thích gì dùng sức mạnh để trấn áp địch nhân. Đối với vị quân sư này chẳng qua cũng chỉ cúi đầu trước tu vi của đối phương, còn cái gì trí giả thì lão căn bản không hề coi trọng.
- Đề cao? Không. Không hề
Trung niên nhân nở một nụ cười khinh thường rồi lại đi một quân cờ, lại nói:
- Trong mắt thường nhân thì chỉ có hai loại người mạnh và yếu. Còn với ta, thế gian này vốn chỉ có kẻ đánh cờ và quân cờ. Tuyệt thế cao thủ cũng có thể chỉ là quân cờ bị người khác sai khiến, một thư sinh yếu đuối có thể khống chế đại cục của thiên hạ.
Lời nói của vị Đổng quân sư này không khác một nhân vật cực kỳ mưu trí là Hồ Bính. Có lẽ bọn họ là một loại người.
Tình cờ thay, Tiểu Hắc của chúng ta cũng là một kẻ thích bố cục chơi cờ. Có điều, phàm nhân và tu tiên giả là trời với đất, người phàm có thông minh đến mấy cũng khó lòng mà đem một tu tiên giả làm quân cờ được.
Trong tu tiên giới, trí tuệ thôi là chưa đủ, phải biết rằng đâu đâu cũng có thể là lão quái vật sống trăm năm, thậm chí là ngàn năm, vạn năm. Với lịch thiệp dài đằng đặc đó, làm sao mà có thể thiểu năng để người khác dễ dàng bài bố mình cơ chứ.
- Được rồi, chuyện của tiểu tử kia chúng ta cũng không ảnh hưởng gì, cứ ngồi xem kịch vui là được. Ngươi có thể lui rồi.
Phất phất tay, trung niên nhân có vẻ không muốn bị làm phiền khi nghiên cứu cờ nên lão giả quản sự cung kính vâng dạ rồi cũng lui ra.
- Hừ, không phục sao? Ngu ngốc
Trong lòng lão quản sự nghĩ gì, trung niên nhân đã sớm nhìn thấu. Nói với kẻ ngốc chỉ tốn hơi sức của mình, trung niên nhân còn rất nhiều việc phải lo nghĩ.
- Nơi đó cũng sắp mở ra, đám người Chân Võ Điện và các thế lực khác đang ra sức chuẩn bị. Một hồi huyết vũ tinh phong sắp diễn ra, phía thương hội cũng phải hết sức cẩn thận mới được. Không biết phía đại tổng quản thế nào rồi.
Khi bước ra khỏi Vạn Kim thương hội, Tiểu Hắc vẫn giữ vẻ mặt khá bình tĩnh. Nó tiện thể lại ghé vào một tiệm bánh rán, tiện tay mua vài cái rồi ngồi thưởng thức một mình.
- Ngon thật, không biết Khiết An đang làm gì nữa?
Do đã giao kèo nên khi không có nguồi ngoài, Tiểu Hắc sẽ chỉ gọi Hạ Khiết An là Khiết An, bỏ đi cái chữ tỷ kia đi. Hiện tại, Hạ Khiết An và khuê mật Uyển Tuyết nghe nói đang đi du lịch, Tiểu Hắc cũng không muốn làm phiền đến bọn họ.
- Thật không nghĩ tới, Vạn Kim thương hội cũng có thiên cấp. Nếu ta không có thần thức thì e là cũng không dễ gì phát hiện ra được.
- Quả nhiên, bề ngoài thì giang hồ đồn đại địa cấp là cường giả lợi hại nhất. Thế nhưng đó chỉ là những kẻ đó chưa từng tiếp xúc đến thôi. thực lực của các đại thế lực không hề tầm thường. Ta cần phải tăng cường sức mạnh của bản thân cùng với người của mình mới được.
Đã từng tập luyện cùng thiên cấp là Khương Đào Tiên, Tiểu Hắc đại khái đánh giá được chính mình nếu gặp thiên cấp sẽ có kết quả thế nào. Cho nên khi nãy cho dù kẻ giấu mặt của Vạn Kim thương hội có ra tay nó vẫn không có chút e dè nào cả.
- Thật sự không biết tiên thiên cao thủ rốt cuộc lợi hại ra sao? Sư phụ từng nói, tiên thiên chính là bán tu tiên giả, dưới tu tiên giả chính là vô địch, ta cũng muốn kiến thức một phen.
- Thôi, mua một ly đá bào cái đã, chuyện khác tính sau.
Các món ăn vặt ở Triệu quốc rất phong phú, được đánh giá là thiên đường ẩm thực của thế giới. Nếu không phải thể chất của tu tiên giả, với việc ăn uống liên tục của mình thì Tiểu Hắc đã sớm béo phì rồi.
- Hử, nữ tử kia nhìn khá quen mắt.
Khi bước vào bên trong quán đá bào, có rất nhiều người trẻ tuổi đang xếp hàng. Trong đó có một cặp đôi trong có vẻ rất tình tứ, nam tử nhìn đã biết là một đại thiếu giàu có, mà người con gái kia lại thu hút chú ý của Tiểu Hắc.
- Ta nhớ ra rồi. Chính là cô gái từng đi chung với Chí Viễn, tên là Cầm Vân. Cô ta cũng là người đã thảm sát cả gia đình của anh ta.
Hồi tưởng lại, Tiểu Hắc cảm thấy mình khá là may mắn khi đã sớm né tránh tiếp xúc với cô ta. Phải biết rằng với khả năng của Tiểu Hắc và Mộc Bình lúc đó thì nử tử họ Cầm này chỉ cần động tay đã đủ sức tiễn họ qua thế giới bên kia rồi.
- Tiểu Ái, tối nay cha mẹ ta muốn ta mời nàng về nhà dùng cơm. Chúng ta sau khi đi mua sắm xong thì cũng đến giờ hẹn đấy.
Nam tử trong một vẻ cưng chiều nử nhân kia hết mực, bộ dáng si mê như bỏ bùa mê vậy. Thấy cảnh này, Tiểu Hắc cảm thấy cô nàng Cầm Vân, à không bây giờ phải gọi là Tiểu Ái, rất lợi hại trong việc câu dẫn nam nhân nha.
- Tu vi huyền cấp, chỉ vài năm không gặp mà lại đột phá nhanh vậy. Xem ra bí mật trên người cô ta không ít.
Trừ khi là thiên tài của các đại thế lực thì ở độ tuổi của nữ nhân kia muốn đạt đến huyền cấp là chuyện cực kỳ khó khăn. Cơ mà huyền cấp trong mắt Tiểu Hắc đã không có chút uy hiếp gì cả, cái mà nữ nhân này khiến cho Tiểu Hắc quan tâm lại là âm khí nhàn nhạt trên người cô ta.
Muốn theo dõi một huyền cấp thì quá dễ dàng, Tiểu Hắc bỏ cả một buổi theo chân cặp đôi đi dạo qua các cửa hàng thời trang lớn nhỏ. Sau khi tiêu một số tiền không ít, cô nàng Tiểu Ái kia mới vui vẻ cùng với nam tử lên chiếc xe hơi sang trọng hướng về nhà của cha mẹ của anh ta.
- Quả nhiên là biết hưởng thụ.
Nhìn vào cả tòa biệt phủ được thiết kế xa hoa, Tiểu Hắc không khỏi chắc lưỡi đánh giá. Nói về độ giàu có thì Tiểu Hắc có thể xem tiền tiêu mãi không hết. Đáng tiếc, tiểu tử này vẫn giữ lối sống đơn giản tiết kiệm, tiền bạc đều dành để thu mua tài liệu cho việc tu luyện. Phần còn dư Tiểu Hắc lại đem giúp đỡ không ít người nghèo khổ, coi như đồng cảm với cuộc sống trước kia của mình.
Dạo một vòng quanh biệt phủ, Tiểu Hắc tìm thấy không ít thứ kỳ lạ được bài bố bí mật. Dựa vào kiến thức trận pháp của mình, Tiểu Hắc không khó để nhận ra được đây là cái gì.
- Thật không nghĩ tới, cô ta lại còn tinh thông cả trận pháp. Theo như cách bố trận thì đây là một tà trận, những thứ để dẫn xuất đều là vật mang theo oán khí nồng đậm. Quả nhiên, vị Cầm Vân này có liên quan đến lũ pháp sư Tấn quốc.
Tính khí thích tìm tòi của Tiểu Hắc lại nổi lên, nó tự ý quan sát rồi làm một số thay đổi. Về cơ bản, trận pháp này rất đơn giản, hiệu quả cũng không có gì ghê gớm. Dù gì thì thế giới này so với tu tiên giới không thể nào so sánh được.
- Với cấp độ trận pháp này chỉ có tác dụng với huyền cấp trở xuống, dùng để ám toán cũng không tệ.
Giải mã hết mọi thứ, Tiểu Hắc mỉm cười hài lòng. Đúng lúc này, trận pháp đột nhiên bắt đầu khởi động, cả biệt phủ liền giống như bị một màn sương đen ác độc bao phủ nhanh chóng.
- Trò vui bắt đầu rồi. Ta cũng nên xem thử cô ta lại vì thứ gì mà lại xuất hiện ở nơi này.
Trong phòng ăn rộng lớn, một ông lão dáng người tráng kiện đang cầm một thanh kiếm dài giao đấu với nữ tử hiện đang mang tên Tiểu Ái kia.
- Bá Kiện, mau dắt mẹ con tránh đi, gọi thêm người tới trợ giúp.
- Haha, cả biệt phủ đã bị ta cách ly, các người muốn sống thì khôn hồn giao ra "Quỷ thảo". Nếu còn ngoan cố thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của Lâm gia các ngươi.
Nữ tử cầm một dây roi dài đen kịt, mang theo hắc khí vờn quanh, trông rất nguy hiểm. Tu vi cô ta là huyền cấp sơ kỳ, thua lão già tráng kiện một tiểu cấp độ. Dựa vào trận pháp của mình, nữ tử ngược lại đang giành thế thượng phong.
"Quỷ thảo"? Nghe tên có vẻ là một thứ không tốt lành gì. Thôi thì Tiểu Hắc không phải là người khó tính, chỉ cần hữu dụng thì cứ "trộm" đi là được.
Dùng thần thức của mình để tìm tòi, Tiểu Hắc nhanh chóng phát hiện ra một căn phòng bí mật. Với tu tiên giả, cái gì gọi là bí mật thì chẳng còn là bí mật nữa. Mặc kệ hai người kia đánh nhau kịch liệt thì Tiểu Hắc nhanh chóng chạy vào trong căn phòng kia.
- Trong này chứa không ít thứ giá trị nhỉ.
Quét qua một lượt trong căn phòng nhỏ xíu, Tiểu Hắc có thể nhận biết gần như mọi vật được cất giấu. Chọn những gì có tác dụng với mình, Tiểu Hắc cuối cùng cầm trên tay một chiếc hộp được khóa cẩn thận.