Trong khoa những người mưu cầu danh lợi tự thiết kế con chip cũng không phỉ ít, thật vất vả mới tới một cao thủ, không thể nhanh chóng bỏ qua cơ hội tốt này được. Vì vậy, vấn đề tiếp theo là hướng về phía tiến sĩ, đầu năm nay rùa biển đã sớm không còn ngậm tiền vàng, ai ngờ đến, trước mắt này lại có độ tinh khiết cao như vậy, tuyệt đối 99. 999999999%. Tóm lại, những vấn đề kia phải hỏi vị tiến sĩ này, căn bản cũng không đưa ra câu hỏi, đây chính là sự khác biệt giữa người và người nha. Mà người đó chính là đại thần Tiêu Hạo.
Lần đó, Lăng Nhuế nhất thời vô ý đâm gãy chân trái người lạ mà bỏ chạy; không phải người qua đường này vừa vặn là Tiêu Hạo đứng trên bục kia; mà là, sau khi hắn nhìn xung quanh phòng học, chợt đem ánh mắt dừng lại chỗ mình, khóe miệng còn nở ra nụ cười yếu ớt. Kể từ đó, trong nháy mắt trong lòng Lăng Nhuế mọc đầy rêu xanh. Nữa đêm nửa tỉnh nửa mơ, Lăng Nhuế chợt nghĩ đến: Truy Nguyên, Truy Nguyên. . . Truy Nguyên, Truy Nguyên, không phải là giết người không cần hỏi tội sao!
Một khi cầm thú đánh lừa biết bao nhiêu người? Chỉ cười châm biếm mà thôi. Lăng Nhuế khóc, thì ra phá đoán của người già hoàn toàn sai! ! ! Nhưng vì sao cô lại phải dùng máu và nước mắt của mình để chứng minh? Mà không dùng lời nói? Mời các bạn theo dõi sẽ rõ…
Bình luận truyện