Dịch: Duật Vân Ngữ Yên
Beta : Matcha Machiato
4-11-2024
Mặt Bạch Tranh chợt nóng bừng.
Làm gì có ai đi hỏi chuyện đó?
Cô nên nói gì?
Nói "muốn" thì e rằng sẽ khiến cô ấy trông có vẻ rất nóng vội, nhưng nói "không muốn" thì rõ ràng không phải là lời thật lòng.
Trong hai giây ngắn ngủi, biểu cảm trên gương mặt Bạch Tranh có thể nói là vô cùng phong phú. Khi cô còn đang do dự, Đàm Khải Thâm đã nghiêng người tiến lại gần, hơi thở càng lúc càng gần kề, ánh mắt lại thêm phần quyến rũ.
Thấy người kia vẫn còn ngẩn ngơ, anh khẽ cười, dịu dàng cho cô một lối thoát: "Nếu muốn, thì nhắm mắt lại."
Bạch Tranh chưa kịp hiểu lời đó có nghĩa là gì, đã cảm thấy sau gáy mình được ai đó nâng lên. Cô khẽ mở to mắt, tim đập nhanh hơn. Động tác của anh dịu dàng nhưng lại đầy tính xâm lược, trong khoảnh khắc hơi thở giao hòa, anh nhẹ nhàng khơi mở đôi môi, từng chút chiếm lấy vị ngọt trên đầu lưỡi của cô, không vội vàng mà thưởng thức từng chút một.
Hơi ấm lan tỏa, cảm giác mềm mại và ẩm ướt từ môi lưỡi khơi gợi những xúc cảm tê dại, làm lòng người mê mẩn, lại khiến cô không thể không tiếp tục chìm đắm.
Cô nhắm mắt lại, đầu ngón tay bám chặt lấy mép ghế, cẩn thận cảm nhận sự gần gũi của anh. Mãi đến khi người đàn ông hơi lùi lại, lực trên tay mới từ từ thả lỏng.
Không khí đầy mơ hồ vẫn ngập tràn trong khoang xe chật chội. Bạch Tranh không khỏi dịch người về phía sau, đôi môi hơi ánh lên tia nước, hai má ửng đỏ, dáng vẻ đó khiến tim Đàm Khải Thâm khẽ rung động. Đang định nói gì đó, thì chiếc điện thoại đặt trên bảng điều khiển bỗng sáng lên.
Anh có chút bất lực, kiềm chế bản thân nhìn đi nơi khác, cầm lấy điện thoại ấn nút trả lời.
—— "Trò chuyện đủ rồi à? Tôi chịu không nổi nữa, bảo cháu gái của cậu về nhanh đi. Phóng viên đang đợi đấy!"
Giọng Cố Cận rất ồn ào, sau khi nói xong liền cúp điện thoại.
Bạch Tranh như vừa tỉnh mộng, vội vàng ngồi dậy, trả lại áo khoác cho hắn, "Vậy...em sẽ tới đó trước."
Đàm Khải Thâm đặt điện thoại sang một bên, quay lại thì thấy cô đỏ bừng từ cổ đến mang tai, váy bị đẩy lên đến đùi, mái tóc tết được anh nới lỏng.
"Bộ dạng này làm sao mà đi được."
Anh trầm ngâm một lát, "anh sẽ gọi người mang cho em bộ đồ khác, thay ra rồi hãy đi."
Bạch Tranh không hề nhận ra tình trạng của mình lúc này, nhưng nghĩ đến việc có thể thay chiếc váy đuôi cá gò bó này, cô không từ chối, "Vậy có thể lấy cho em một đôi giày bệt không?"
"Được." Đàm Khải Thâm đáp lại, khẽ dùng ngón tay chạm vào dái tai cô.
Bạch Tranh mỉm cười, yên tâm ngồi trong xe chờ người mang đồ đến.
Khoảng mười phút sau, cô nhanh chóng thay trang phục mới, mở cửa bước xuống xe.
Đàm Khải Thâm đứng đợi ngay ngoài cửa, nhìn thấy cô trong đôi giày bệt, trông Bạch Tranh nhẹ nhàng và vui tươi hơn nhiều, nụ cười cũng rạng rỡ hơn, "Vậy em đi nhé."
Anh vén một lọn tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai, ánh mắt dịu dàng, "Đi đi."
"Anh đợi một lát thôi nhé, em sẽ xong nhanh thôi." Bạch Tranh vừa bước đi vừa quay lại vẫy tay chào anh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, gió thổi vi vu.
Đàm Khải Thâm dựa vào cửa xe, dõi theo bóng dáng ấy bước lên bậc thềm, rồi khuất dần.
Anh châm một điếu thuốc, đứng đó hơn mười phút, đợi hơi nóng trong người dần tiêu tán rồi mới quay lại xe.
"Gọi tất cả người xung quanh rút lui." Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên từ ghế sau.
Ngồi lại ghế phụ, Vu Tín khẽ gật đầu, lập tức truyền đạt mệnh lệnh.
Không lâu sau, các vệ sĩ mặc đồ đen canh gác quanh căn cứ số 3 lần lượt rời đi, biến mất không dấu vết.
Tấm kính cửa xe màu tối hạ xuống một nửa, ánh mắt của người đàn ông từ bên ngoài chuyển về, gương mặt ẩn trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm khó dò, "hơn nữa, dạo này chú ý động tĩnh của Minh Tu, báo cáo ngay khi có tin tức."
Vu Tín đáp: "Vâng, Đàm tổng."
——
Lúc Bạch Tranh rời đi, cô không biết thời gian cô vừa nói thực ra đã là ba tiếng đồng hồ.
Dù buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc nhưng sự sôi động của trận đấu vẫn chưa hề giảm bớt.
Là đối tượng phỏng vấn chính của giới truyền thông, cô cần phải tham dự buổi họp báo cùng hai á quân, sau đó sẽ có hai cuộc phỏng vấn riêng cho báo chí địa phương và truyền thông.
Quá trình này vừa khô khan vừa dài dòng, hầu hết các câu hỏi đều lặp đi lặp lại, và cô phải kiên nhẫn đối diện với ống kính, trả lời nhiều lần.
Bạch Tranh sợ Đàm Khải Thâm đợi quá lâu nên cô nhắn tin nói công ty sẽ sắp xếp người đưa cô đi sau cuộc phỏng vấn, muốn anh về nghỉ ngơi trước.
Trong lúc tranh thủ nghỉ giữa các buổi phỏng vấn, cô lên mạng xem qua, thấy hashtag #ThiênLaiChiÂmChungKết vẫn đang đứng đầu trang chủ Weibo, tên của cô và Kỳ Tinh Diệu liên tục xuất hiện, độ hot không ngừng tăng cao.
Nhờ vậy, chủ đề về việc Trần Lạc Huỳnh phải rút khỏi cuộc thi dần phai mờ khỏi tầm mắt công chúng, ít người còn nhắc tới.
Khi phỏng vấn kết thúc, Bạch Tranh trở về khách sạn thì đã là ba giờ sáng. Tưởng mọi việc đến đây là xong, nhưng thực ra, đây chỉ mới là khởi đầu.
Ngày hôm sau cuộc thi, Bạch Tranh ký hợp đồng chính thức với Nhạc Âm.
Sau khi trở về Bắc Thành, cô bắt đầu tham gia hàng loạt hoạt động quảng bá và phỏng vấn trực tiếp. Thời gian được sắp xếp chật kín, mỗi ngày cô chỉ di chuyển qua lại giữa khách sạn và công ty, chỉ có lúc ăn mới tranh thủ được chút thời gian nghỉ ngơi.
Để tăng độ nhận diện cho Bạch Tranh, Nhạc Âm quyết định tận dụng sức nóng hiện tại, cho cô ra mắt một album cá nhân, bài hát chủ đề do chính cô sáng tác và viết lời. Dựa trên phản hồi sôi nổi từ người hâm mộ trong đêm chung kết, công ty còn đầu tư lớn, mời Kỳ Tinh Diệu cùng cô song ca một ca khúc hợp tác.
Là một trong những ngôi sao đình đám nhất hiện nay, lịch trình của Kỳ Tinh Diệu bận rộn gấp nhiều lần so với cô, mỗi lần thu âm đều phải điều chỉnh thời gian, mà phần lớn là vào buổi tối.
Ngày đêm đảo lộn, lịch trình rối loạn, quay cuồng liên tục suốt vài tuần như vậy, Bạch Tranh cuối cùng cũng chịu không nổi, xin công ty nghỉ một ngày.
Sáu giờ rưỡi chiều, cô hoàn thành bài hát cần thu trong hôm nay, chuẩn bị thu dọn về nhà. Vừa ra tới cửa, cô đã bị bảo vệ trực ca gọi lại, ngay sau đó, một bó hoa hồng lớn gần bằng nửa người được đặt trước mặt cô.
"..." Bạch Tranh nhìn thấy màu sắc rực rỡ ấy là cảm thấy đau đầu.
Anh bảo vệ không rõ tình hình, cười tươi rói, đưa bó hoa vào tay cô, "Cô gái, lại là bạn trai tặng phải không?"
Bó hoa hồng đỏ kiêu sa, nổi bật, giữa dòng người qua lại, nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về phía cô.
Bạch Tranh muốn chạy, nhưng cô biết rằng anh bảo vệ này chắc chắn sẽ như lần trước, bám theo cô đến tận lúc cô lên xe. Rút kinh nghiệm lần trước, cô chỉ gật đầu cho qua, cảm ơn rồi khẽ khàng mang bó hoa lên xe, cố gắng làm mọi thứ một cách nhẹ nhàng nhất.
Để tiện cho việc ra vào, công ty đã bố trí xe và tài xế riêng cho cô. Bạch Tranh không quen gọi điện thoại trước mặt người ngoài, đặt bó hoa ngay ngắn rồi tìm một góc mát gọi điện.
Tiếng chuông vừa reo hai giây đã có người bắt máy. Chưa đợi đối phương lên tiếng, Bạch Tranh liền nói thẳng, không vòng vo:
"Anh có thể ngừng gửi hoa cho tôi được không?"
"Không thích loại này à?" Giọng Phó Minh Tu có vẻ rất vui, còn pha chút ý cười, "Vậy lần tới tôi sẽ nhờ tiệm hoa đổi kiểu khác, bó hình trái tim được không?"
"..." Trái tim cái đầu anh.
Bạch Tranh nghiêm túc nghi ngờ có lẽ cái tát lần trước đã khiến anh ta bị chấn động thần kinh.
Từ sau khi bị cô từ chối tại tòa nhà văn phòng, Phó Minh Tu như bị bùa mê, ngày nào cũng gửi hoa hồng đến chỗ làm của cô, mỗi lần đều là 520 hay 999 bông. Nếu cô từ chối nhận thì anh ta lì lợm không chịu đi, còn nếu trốn không gặp thì lại ồn ào đến mức ai cũng biết.
Dạo này, anh ta thậm chí còn cho người chuyển hoa thẳng đến dưới tòa nhà công ty. Chú bảo vệ ở cửa như thể thông đồng với anh ta vậy, lần nào cũng nhận hoa đúng giờ như chuông báo thức, khiến cả công ty ai cũng biết có người đang theo đuổi cô.
Bạch Tranh nghĩ đến chuyện này là lại bực mình, nhưng mỗi lần nói chuyện với anh ta, cứ như đấm vào bông, hoàn toàn không có tác dụng gì.
"Phó Minh Tu, anh tỉnh táo lại đi." Cô bất lực, "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, giữa tôi và anh là không thể nào."
"Chuyện đó em không cần lo." Phó Minh Tu rõ ràng không để tâm đến câu nói của cô, vẫn kiên trì như cũ, "Tôi sẽ làm cho em thích tôi. Trước khi điều đó xảy ra, em chỉ cần tận hưởng quá trình theo đuổi thôi."
Nói xong, anh ta liền cúp máy.
"..." Bạch Tranh thật sự muốn chửi người.
—-
"Cậu nói xem anh ta có phải có vấn đề không?"Bạch Tranh đang đi siêu thị mua đồ, nhắc đến chuyện này là lại thấy tức.
"Vấn đề gì? Tương tư chăng?" Lâm Nhiễm trêu ghẹo ở đầu dây bên kia.
"..." Bạch Tranh lấy hai gói thịt bò bỏ vào xe đẩy, mặt xị lại, "Cậu cứ đùa thế nữa là tớ cúp máy đó."
"Đừng mà, tớ nói linh tinh thôi." Lâm Nhiễm giải thích, "Không phải là anh ta vừa chia tay Trần Lạc Huỳnh sao? Người mới thất tình thường có giai đoạn chuyển tiếp, hai người quen nhau bao nhiêu năm rồi, tình nghĩa cũng không ít, thông cảm chút đi."
Bạch Tranh kẹp điện thoại giữa vai và đầu, vừa so sánh nguyên liệu của hai gói gia vị lẩu, không tán thành, "Tớ chưa từng thấy kiểu chuyển tiếp nào thế này."
"Nói đi cũng phải nói lại, anh ta tốn bao công sức theo đuổi cậu như vậy, chẳng lẽ... là vì cậu mà chia tay với Trần Lạc Huỳnh?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Bạch Tranh thản nhiên đáp, "Tính anh ta như thế, chia tay rồi lại quay lại là chuyện bình thường, không chia tay mới lạ."
Lâm Nhiễm cười, rồi hỏi thêm: "Vậy chuyện này cậu có nói cho Đàm tổng chưa?"
"Chưa, chuyện này không cần thiết phải nhắc đến." Bạch Tranh mua xong đồ lẩu, đi đến khu thực phẩm tươi sống, chọn một hộp cua rồi tiến về quầy thanh toán, "Với lại, anh ấy cũng biết thái độ của tớ đối với Phó Minh Tu, chắc không hiểu lầm đâu."
"Cái đó chưa chắc, đừng coi thường lòng ghen của đàn ông. Biết thì là một chuyện, có để bụng hay không lại là chuyện khác đấy."
Lâm Nhiễm nhắc nhở cô, "Tớ khuyên cậu nên nói trước với anh ấy, kiểu gì tự cậu nói ra cũng hơn là để anh ấy sau này tự biết."
"Để tớ nghĩ đã." Bạch Tranh đẩy xe đến quầy thanh toán, không ngờ hàng xếp dài.
Nhanh chóng tìm hàng có ít người hơn, nhưng tiếng nói chuyện xung quanh ồn ào không ngớt, cô đành che micro nói với đầu dây bên kia: "Thôi nhé, tớ không nói nữa."
Sau khi thanh toán hóa đơn, Bạch Tranh ra khỏi siêu thị mang theo hai túi mua sắm lớn, đặt đồ ở ghế sau và gửi tin nhắn cho Đàm Khải Thâm.
[ Em sẽ đến trong khoảng hai mươi phút nữa.]
Hôm nay sau giờ làm việc, cô hẹn anh đi ăn tối cùng nhau.
Ăn ở nơi công cộng không tiện nên Bạch Tranh đề nghị ăn ở nhà, thứ nhất là để có thời gian ở một mình, thứ hai là vì muốn khoe khoang trước mặt Đàm Khải Thâm rồi nhờ anh một việc nhỏ.
gửi tin nhắn nhưng đã lâu không nhận được tin nhắn trả lời.
Xe bảo mẫu dừng trước cửa biệt thự, Bạch Tranh đành phải cất điện thoại, một mình xách nguyên liệu lên lầu.
Cửa vẫn dùng mật mã cô đã cài khi còn ở đây nhiều năm trước, mãi đến giờ vẫn chưa đổi. Bạch Tranh đặt túi xuống, cúi đầu nhập ngày sinh của mình, tiếng "tít tít" vang lên, cửa liền mở. Cô mỉm cười, bước vào sảnh.
"...Ơ?" Theo lý thì Đàm Khải Thâm phải ở nhà, nhưng sao chẳng thấy đâu. Bạch Tranh thắc mắc, thay dép ở sảnh. Ngay sau đó, tiếng bước chân từ trong nhà hướng về phía cô.
Bóng dáng người đàn ông dần đến gần. Đàm Khải Thâm mặc đồ ở nhà đơn giản, khí chất điềm đạm thường ngày dường như giảm đi nhiều, ánh sáng ấm áp trong phòng khiến đường nét của anh trở nên dịu dàng.
Bạch Tranh nghiêng đầu, vừa thấy anh, bao cảm xúc trong lòng không kìm được nữa, cô bật dậy lao vào vòng tay anh, giọng nói có chút ấm ức: "Nói là xuống đón em, em nhắn tin cho anh cũng không trả lời, đồ lừa đảo."
Đàm Khải Thâm hơi khựng lại, khẽ cười bất lực, vòng tay ôm eo cô, dịu dàng dỗ dành: "Xin lỗi, có chút việc nên bị chậm trễ."
Đôi tai hơi ửng đỏ, cô rúc đầu vào hõm vai anh, dần quen thuộc nên cũng bạo dạn hơn, đôi mắt cong cong nhìn anh lấp lánh, "Nhớ em không?"
Anh mỉm cười gật đầu nhưng không đáp, dường như có điều muốn nói trước. Bạch Tranh còn đang ngạc nhiên, vừa định hỏi thì từ phía phòng khách phía sau vang lên giọng nữ rất quen thuộc: "Khải Thâm, ai đến vậy ——"
Nhìn thấy đôi nam nữ ôm nhau ở cửa, Đàm Ngữ Lâm lập tức sững sờ, không nói nên lời.
Khóe miệng Bạch Tranh cứng đờ: "..."
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Bắt gian tại trận, may mà chưa làm gì.