Dịch: Duật Vân Ngữ Yên
Beta: Matcha Machiato
Với nền tảng trước đó, màn trình diễn của Bạch Tranh trong trận đấu này rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
So với sự nhiệt tình của các thí sinh khác, sân khấu trình diễn của cô mang một khí chất trầm lặng khác hẳn. Cùng với giọng hát thanh tao độc đáo và tinh tế, cô hát từng câu, chạm đến trái tim mọi người.
Bài hát vừa kết thúc, khán giả đã vỗ tay vang dội.
Khi phần thi cuối cùng của 5 thí sinh đã kết thúc, chương trình bước vào giai đoạn công bố điểm số hấp dẫn nhất.
Để đảm bảo tính công bằng, rating của chương trình được đánh giá bởi các nhạc sĩ, nhà sản xuất tiền bối. Sau mỗi tiết mục, kênh bình chọn sẽ được mở và mỗi giám khảo sẽ có 20 giây để đưa ra quyết định.
Mỗi lần đến phần chấm điểm của ban giám khảo, Lận Nhiễm lại vô cùng căng thẳng.
Điều này đặc biệt đúng khi đến lượt Bạch Tranh, cô ấy nhìn chăm chú vào những con số trên màn hình lớn, hy vọng số phiếu bầu sẽ tăng cao hơn.
Phó Minh Tu thực sự không thể hiểu được hành vi của cô ấy, "tiết kiệm năng lượng của cô. Các phiếu bầu đã được xác định sẵn rồi, ngay cả khi cô đếm cũng vô ích."
"Im lặng." Lận Nhiễm trừng mắt nhìn anh ta.
Lúc này, tỷ số trên màn hình lớn bỗng dừng lại.
Điểm của Bạch Tranh ở vòng chung kết ngang bằng với "Hot girl eo thon" của Tạ Tư Vũ.
MC tính tổng điểm của hai ván đấu, tổng điểm cuối cùng của Bạch Tranh là cao nhất trong số tất cả người chơi.
Bằng cách này, tình hình chung đã được quyết định.
"Chúng ta hãy chúc mừng Bạch Tranh đã trở thành nhà vô địch quốc gia của "Âm Thanh Thiên Đường" mùa này!"
Khi người dẫn chương trình công bố người chiến thắng, toàn bộ khán giả đều trong trạng thái phấn khích.
"Ahhhhhh!" Lận Nhiễm cầm bảng đèn nhảy lên khỏi ghế, giọng khàn khàn, "Hạng nhất, hạng nhất!!"
Ngay cả Phó Minh Tu cũng bị cô ấy kéo mấy lần, mặc dù không biết anh ta hưng phấn đến mức nào, nhưng cuối cùng anh ta cũng không chịu nổi nữa, liền kéo quần áo bỏ chạy.
Bầu không khí trong hội trường đã đạt đến đỉnh điểm.
Sau khi chức vô địch được công bố, Bạch Tranh đã bị mọi người vây quanh và đẩy lên bục trước khi kịp phục hồi sau tình huống trước mắt.
Cô đứng ở vị trí cao nhất của mình, nhận được vô số tràng pháo tay và tiếng reo hò.
Những ánh sao lấp lánh và dải ruy băng bay lượn từ đỉnh sân khấu rơi xuống, nhìn lại hai tháng qua, bỗng chốc dài như một giấc mơ.
-22h45, trận chung kết kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ đã kết thúc.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc mùa thứ ba của 《Âm Thanh Thiên Đường》 sẽ kết thúc thành công vào tối nay.
Mọi người đều có ước mơ để theo đuổi, đã làm việc chăm chỉ, trên sân khấu có tiếng cười và sự tiếc nuối. Số phận sẽ luôn ưu ái những ai làm việc đủ chăm chỉ thì sẽ có hy vọng? ngày nào đó sẽ được nhìn thấy.
Mục đích ban đầu của Bạch Tranh khi tham gia chương trình không phải để đạt được danh tiếng, nhưng cô cũng cảm nhận được ý nghĩa của "giấc mơ" trong suốt hai mươi ngày này. Đây là một bước đi nhỏ trong cuộc đời cô, nhưng ý nghĩa mà nó mang lại lại vô cùng sâu sắc. .
Ngoài những điều đó, Bạch Tranh còn nhận được phần thưởng vô địch từ chương trình và lời mời hợp tác sau chương trình.
Nửa giờ sau khi buổi biểu diễn kết thúc, sân khấu vẫn chật kín phóng viên, đủ loại câu hỏi tiếp theo tràn vào. Cô đứng cầm hoa đến tê dại, may mắn thay, có nhân viên bảo vệ đã có mặt trên sân khấu để giữ trật tự, đã trốn thoát được.
Bạch Tranh bị đẩy sang một bên sân khấu được bao quanh bởi người hâm mộ và nhân viên bảo vệ.
Giữa tiếng ồn ào của mọi người, cô chợt ngước lên như cảm nhận được điều gì đó.
Không may, khoảng trống trong cầu thang lại bị ai đó che khuất.
Khi cô nhìn lại lần nữa, cô thấy bóng lưng của người đàn ông bước lên bậc thang, đi vòng ra sau cánh cửa và biến mất khỏi tầm mắt.
Bạch Tranh có chút sốt ruột, cô vội vàng bước nhanh, vượt qua đám đông để chạy ra ngoài.
Các phóng viên đang chờ phỏng vấn sau đó bị người mà Cố Cận dẫn đến chặn lại: "Đừng vội, chúng ta sẽ đến từng người một..."
Lận Nhiên và Phú Minh Tu đều đứng chờ ở sảnh, chưa kịp nói gì thì đã bị hai bó hoa ném tới che miệng.
"Này - cậu đi đâu vậy?" Lận Nhiễm hét lên phía sau cô.
Chỉ thấy người chạy qua trước mặt cô ấy vẫy tay, vừa vén váy vừa bước xuống cầu thang.
Phó Minh Tu vừa mở miệng, nhưng anh ta chưa kịp nói gì đã bị cắt ngang.
Anh ta nhìn theo bóng lưng của Bạch Tranh đột nhiên dừng lại.
Bầu trời ngoài trời trong xanh nhưng có phần tối tăm, người đó đứng dưới bậc thang cửa, tựa vào cánh cửa xe, bóng dáng gần như hòa vào màn đêm. Chỉ có ánh mắt ấm áp và bình lặng ấy, vẫn dõi theo một hướng, như đang chờ ai.
Trước khi anh ta kịp nghĩ ra gì khác, Phó Minh Tu đã ném bó hoa trong tay cho Lận Nhiễm rồi lập tức đi theo.
"Ê!"Tầm nhìn của Lận Nhiễm bị hoa che khuất, cô ấy không thể chờ đợi cũng không thể rời đi, với vẻ mặt buồn bã, "đi đâu mà vội thế?"
—Bạch Tranh một hơi đi tới cửa.
Người đàn ông đang cụp mắt châm một điếu thuốc, ánh lửa từ đầu ngón tay tỏa ra khiến khuôn mặt của anh ta càng rõ ràng hơn.
Đàm Khải Thâm kẹp điếu thuốc giữa hai tay định đưa lên môi, nhưng đột nhiên anh ngước mắt lên liếc nhìn về phía đối diện.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau.
Trong mắt anh dường như có sự ngạc nhiên, sau đó nụ cười lan rộng ra. Anh quay đầu dập điếu thuốc vừa châm rồi đi về phía cô.
Bạch Tranh trợn mắt, trong lòng ấm áp, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ còn có hai bước, nàng vén váy nhảy xuống, trực tiếp ôm lấy hắn không chịu buông ra. .
"Em tưởng anh sẽ không đến." Giọng cô thật tinh tế.
Đàm Khải Thâm: "anh đương nhiên sẽ tới."
"Anh đến khi nào?" Bạch Tranh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, "anh có nghe em hát không?"
"Ừ." Anh mỉm cười nói, "Làm sao có thể bỏ lỡ buổi diễn của em được."
Nghe vậy, Bạch Tranh buông tay ra lùi lại, "Vậy tại sao anh không trả lời tin nhắn em gửi cho anh?"
Đàm Khải Thâm khẽ nhướng mày, vòng một tay quanh eo cô, lấy điện thoại di động từ túi quần bật máy lên, "em đang nói về cái này?"
"...." Cô hoàn toàn quên mất chuyện đó, nhìn những câu nói kinh tởm trên màn hình điện thoại, mặt cô lập tức đỏ bừng, cô lấy điện thoại ném lại vào túi anh," Hai câu cuối không phải do em gửi."
Người đàn ông mỉm cười nhưng không nói gì.
"Đừng cười." Bạch Tranh giả vờ tức giận nói.
Phó Minh Tu bước ra đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Người phụ nữ dựa vào vòng tay của người đàn ông, cố gắng bịt miệng anh như đang giận dỗi, người đàn ông cau mày cúi xuống với ý cười. Anh ghé đầu vào tai cô nói gì đó, rồi nắm lấy tay cô vào lòng bàn tay mình.
Đã nhiều năm như vậy, trong trí nhớ của anh ta Bạch Tranh dường như chưa bao giờ cười rạng rỡ như vậy, nhưng những nụ cười đó không hướng về phía anh ta. Phó Minh Tu không phân biệt được trong lòng đang hối hận hay ghen tị.
Anh ta chỉ cảm thấy muốn dừng lại tất cả những chuyện này nên nói: "Bạch Tranh. "
Khi đêm xuống, gió thổi mạnh, gọi vài tiếng, người đứng dưới bậc thang mới ngập ngừng quay lại.
Nụ cười trên mặt Bạch Tranh nhạt dần, đúng như dự đoán.
Ánh mắt Phó Minh Tu lướt qua bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, lông mày khẽ cau lại.
"Tôi đã xem buổi biểu diễn, em diễn rất tuyệt vời." Anh ta bước đến gần hai người, nói với cô.
"Cám ơn." Bạch Tranh nhếch lên khóe môi, lộ ra thân thiện mà xa cách. Gió thổi tung vạt váy của cô, cô vô thức xoa xoa cánh tay của mình.
Phó Minh Tu do dự một chút, muốn đưa chiếc áo khoác trong tay cho cô, nhưng có người đã ngăn cản lại.
Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy Bạch Tranh. Đàm Khải Thâm nhẹ nhàng nâng cổ áo vest lên để che chắn cho cô khỏi cái lạnh khắp cơ thể. Phó Minh Tu nhìn thấy, tay vô thức nắm chặt, anh ta hỏi Bạch Tranh "Em còn nhớ lần trước tôi nói gì ở bệnh viện không?"
Anh ta đang nói chuyện tỏ tình.
"Không thể nhớ được." Bạch Tranh thở dài trong lòng, "Tôi mong anh có thể quên những lời đó càng sớm càng tốt"
Phó Minh Tu trước khi tới đã có ảo tưởng, anh ta cho rằng lâu như vậy, Bạch Tranh có thể sẽ suy nghĩ kỹ càng cho anh ta một câu trả lời, nhưng anh ta không ngờ cô sẽ trả lời dứt khoát như vậy, thậm chí không muốn nhớ lại những lời đó.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên anh ta chủ động bày tỏ tình cảm nhưng lại bị từ chối, hoặc có thể vì Đàm Khải Thâm ở đó không muốn mất mặt nên cứng đầu nhìn cô, "Vì em không nhớ nên tôi sẽ nói lại"
"Tôi không muốn nghe." Bạch Tranh xoay người rời đi.
Người đàn ông phía sau gần như đồng thời nói: "Anh thích em."
"...." Bạch Tranh vô thức nhìn Đàm Khải Thâm.
Người sau rõ ràng đã nghe thấy những lời đó, nhưng lông mày vẫn bình tĩnh,"Cần tôi rời đi không?"
Vẻ mặt Phó Minh Tu dịu đi một chút.
Bạch Tranh không muốn Đàm Khải Thâm cứ như vậy rời đi, nhưng cô cũng không muốn anh đứng đây nghe những chuyện rắc rối này, sau khi do dự, cô mới buông tay.
Khi nhiệt độ dần biến mất, Đàm Khải Thâm nhẹ nhàng vặn đầu ngón tay rồi nhét vào túi quần,"Hai người nói chuyện đi."
Nhìn bóng người rời đi, Bạch Tranh đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
"Vốn tưởng lần trước ở bệnh viện đã nói rất rõ ràng, bây giờ xem ra anh không hiểu," Cô kéo áo khoác lại bình tĩnh nhìn anh ta, "Trong trường hợp này, tôi sẽ không ngại làm rõ ràng."
Phó Minh Tu mở miệng, đang định phản bác thì nghe thấy Bạch Tranh khẳng định --
"Tôi không thích anh nên việc anh thích tôi chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả."
Cảm giác bị từ chối không hề dễ chịu chút nào, chứ đừng nói đến việc bị từ chối hai lần cùng một lúc.
Phú Minh Tu chưa bao giờ phải chịu đựng cú sốc như thế, anh ta liếc nhìn người đàn ông trước xe, nói: "Chỉ vì chú ấy đẹp trai hơn và giàu có hơn tôi sao?"
"...." Bạch Tranh cảm thấy những gì trước đó cô nói hết thảy đều là vô ích,cô cũng không muốn đứng trong gió lạnh cùng tranh cãi về chuyện này, "Tuỳ anh muốn nghĩ sao cũng được."
Những lời này tạo cơ hội cho Phó Minh Tu lợi dụng. Anh ta dường như đã quyết định như vậy l đột nhiên trở nên tức giận, "Tại sao em lại hời hợt như vậy? Em không biết cậu ấy hơn em bao nhiêu tuổi sao?"
Giọng anh ta cao lên, như thể anh ta đang cố tình muốn ai nghe thấy.
Ở phía xa, Đàm tổng, người đích thân bị tấn công, tỏ ra bình tĩnh, nếu nhìn kỹ khóe mắt như nhếch lên nhưng lại không hề có ý cười.
"Phó Minh Tu!" Bạch Tranh mất kiên nhẫn," anh có thể lịch sự được không? Cậu ấy là cậu của anh."
"Cậu?" Phó Minh Tu tỏ vẻ khinh thường như thể vừa nghe thấy điều gì buồn cười, "Tôi không có ông cậu nào sẽ đi cướp vợ sắp cưới của cháu mình hết."
Anh ta tức giận đến mức dường như đã tìm ra lý do cho suy đoán của mình,b"Ồ, hóa ra là em cố ý tìm cậu ấy vì muốn trở thành dì của tôi để làm tôi ghê tởm phải không?"
"Chat——"Lời nói của Phó Minh Tu đột ngột dừng lại sau khi bị tát vào má.
Anh ta vẫn đang nghiêng đầu, chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy một giọng nữ rất trầm và lạnh lùng.
"Anh đúng là vô phương cứu chữa."
Bạch Tranh thu thập áo khoác, trực tiếp lên xe.
Phó Minh Tu muốn đuổi theo nhưng bị ai đó chặn lại.
Đàm Khải Thâm ánh mắt lạnh lùng, "Cậu mắng đủ chưa?"
Hai người địa vị chênh lệch rất lớn, hơn nữa lại có thâm niên, cho nên khi Phó Minh Tu một mình đối mặt với anh, anh ta khó có thể nói thêm một lời nào.
"Trở về." Giọng người đàn ông bình tĩnh.
Nghe như Phó Minh Tu là một tiểu bối không nghe lời, cứ để anh ta trút giận mắng chửi vài câu, không cần để ý lời nói của anh ta làm gì.
Phó Minh Tu nhận ra điều này càng tức giận hơn, giả vờ bình tĩnh, cho rằng mình đã bắn trúng mục tiêu, "Đừng quên, hôn ước của cháu với cô ấy vẫn chưa bị hủy bỏ, Bạch Tranh vẫn là hôn thê của cháu."
Đàm Khải Thâm dường như đã đoán được anh ta sẽ nói điều này. Anh mỉm cười khi nghe những lời đó, giọng trầm và kiên quyết "Chẳng bao lâu nữa sẽ không còn như vậy. "
Giọng điệu tự tin đó khiến cổ họng Phó Minh Tu nghẹn ngào, bàn tay anh ta từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Gió thu thổi qua, khiến người ta lạnh thấu xương.
—
Khi Đàm Khải Thâm lên xe, Bạch Tranh đã ngủ quên trên ghế.
Cô mặc áo khoác của anh, khiến dáng người cô trở nên thon gọn hơn. Cô còn chưa kịp tẩy đi lớp trang điểm đậm trên mặt, trên lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi. Cô chắp hai tay lại, đặt ngay ngắn lên đùi, anh đưa tay thăm dò, nhưng nhiệt độ có chút lạnh.
Dường như nhận ra gì đó, Bạch Tranh thu tay lại, từ từ mở mắt.
Lúc này cô mới nhận ra khoảng cách giữa họ đã trở nên vô cùng gần gũi.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông lúc này lộ rõ, đó là sự yêu thương và quan tâm trắng trợn.
Cô không chịu được ánh mắt như vậy, nhưng cũng không nỡ rời khỏi, đắn đo một chút, cuối cùng đành tìm cách nói khác để cải thiện không khí: "À, em có thể sẽ còn vài cuộc phỏng vấn nữa, anh có thể chờ em một chút không? Em sợ lúc về sẽ không gọi được taxi."
Đàm Khởi Thâm im lặng, Bạch Tranh do dự tiếp lời: "...Nếu anh không bận."
Ánh mắt anh sâu thẳm, vẫn không nói gì.
Cô không đoán được ý nghĩ của anh, ánh mắt cúi xuống, nghĩ một lúc, cảm thấy chắc chắn là vì chuyện vừa rồi khiến anh không vui. "Anh đừng để lời nói của Phú Minh Tu trong lòng, những gì anh ta nói—"
"Tiểu Bạch." Giọng nói bị cắt ngang.
Bạch Tranh dừng lại, chớp mắt, "...Vâng."
"Có muốn hôn không?"
Anh bỗng nhiên hỏi.
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Hỏi tức là muốn.