Để Em Ở Trong Lòng

Chương 41: Đó là cô bé của anh



Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

Beta : Matcha Machiato

Chóp mũi ngửi thấy mùi nước hoa nữ tươi mát.

Trong đầu Bạch Tranh đột nhiên xuất hiện một cái tên, nhưng cô nhanh chóng phủ nhận,"Cô là ai?"

"Tớ biết cậu không thể đoán được," Người con gái kiêu hãnh bỏ tay xuống, lùi lại hai bước rồi giơ tay di chuyển gọng kính đến sống mũi, tháo khẩu trang ra, để lộ nét mặt quen thuộc,"Sao hả, ngạc nhiên không, bất ngờ không?"

"Lận Nhiễm," Đôi mắt của Bạch Tranh đột nhiên sáng lên, có chút khó tin, "Cậu vào bằng cách nào?"

Cơ sở quay quản lý rất nghiêm ngặt, có nhân viên đứng gác trước cửa, ra vào phải có giấy.

"Vé là do anh Đàm đưa." Lận Nhiễm mỉm cười vẫy vẫy huy hiệu công tác trên ngực, "Còn cái này."

Đàm Khải Thâm? Bạch Tranh nhìn kỹ huy hiệu công tác, nó không khác gì ảnh thật của Lận Nhiễm.

"Anh ấy đã nói gì với cậu?"

"Anh ấy?" Lận Nhiễm cố ý hỏi, trên mặt mang theo vẻ trêu chọc," Ồ, trước đây cậu không phải gọi anh là chú sao?"

Vành tai Bạch Tranh đỏ bừng, tránh ánh mắt của cô ấy, thúc giục: "Nói nhanh đi."

"Nhìn cậu như thế này." Lận Nhiễm tức giận nhìn cô, lại thở dài, "Làm sao tớ có thể thấy anh Đàm? Anh ấy cử thư ký của mình đi đưa vé, lần trước anh ấy cũng không nói gì mà chỉ yêu cầu tớ đến đúng giờ."

Anh không nói gì, nhưng dường như anh đã nói tất cả.

Bạch Tranh nhìn huy hiệu công tác trong tay Lận Nhiễm, khóe môi bất giác cong lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi Lận Nhiễm, "Cậu có thể cho tớ mượn điện thoại của cậu được không?"

Lận Nhiễm đưa điện thoại cho cô với vẻ mặt "Tớ hiểu rồi" nói: "Đây."

Bạch Tranh cố tình không nhìn cô ấy, nhập một dãy số quen thuộc vào bàn phím với vẻ mặt nóng nảy, sau khi suy nghĩ, cô chuyển cuộc gọi sang tin nhắn.

[Em vừa gặp Lận Nhiễm, cảm ơn anh. ]

[Tôi nay anh rảnh không? Anh có thời gian đến xem biểu diễn em không?]

Bạch Tranh xóa đi xóa lại câu cuối cùng, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.

Thấy cô vướng bận như vậy, Lận Nhiễm đưa tay tới liếc nhìn màn hình, đọc xong lại cau mày, "Tình hình bây giờ là sao đây? Hai cậu đang ở bên nhau hay đang trong một mối quan hệ không rõ ràng?"

Bạch Tranh không có giấu diếm, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: "Chúng tớ đang cùng nhau xem xét."

"Vậy tại sao cậu lại nói như thể đang báo cáo kết quả học tập của mình với người lớn vậy?" Lận Nhiễm lấy điện thoại, nhìn vào dòng chữ trong điện thoại, "Anh ấy lịch sự nhã nhặn. Cậu có thường nói chuyện như vậy với anh ấy không?"

"Lịch sự ở đâu?" Không phải cô vừa nói cảm ơn sao?

"Quên đi, vì đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, để tớ dạy cậumột mẹo." Lận Nhiễm nói xong, nhanh chóng dùng đầu ngón tay gõ một dòng chữ trên điện thoại.

"Đây là điều những người yêu nhau nên làm, phải rút kinh nghiệm."

Bạch Tranh nghiêng người dùng thái độ học tập nhìn xem, toàn thân đột nhiên cảm thấy khó chịu, "......"

Hai câu đó được viết như thế này -

[Người yêu ơi,em nhớ anh quá.]

[ Anh phải đến xem trận đấu tối nay của em, em muốn cho anh thấy khía cạnh tốt nhất của em.]

Bạch Tranh đỏ mặt khi đọc những lời này, "Cậu quá ngấy rồi đó, thu hồi lại đi."

"Muộn rồi," Lận Nhiễm chỉ vào cô, "Nhìn kìa, bên kia đã đọc rồi."

"....." Ngay khi Bạch Tranh đang do dự giải thích với Đàm Khải Thâm như thế nào thì ở góc hành lang đột nhiên xảy ra động tĩnh, người đàn ông xuất hiện tiếp theo đã thu hút sự chú ý của mọi người trong hành lang.

Kì Tinh Diệu cao lớn, có khí chất nổi bật. Quần áo đơn giản nhưng không thể che giấu được vẻ sắc sảo.

Anh ta bước đến phòng huấn luyện dưới sự bảo vệ của hai nhân viên bảo vệ, đi đến đâu cũng sẽ gây ra sóng gió.

Lận Nhiễm kéo Bạch Tranh lại, ngay lập tức chuyển sự chú ý khi nhìn thấy thần tượng của mình, "Tớ thấy lần trước cậu đã vẽ Kì Tinh Diệu. Cậu có thể giúp tớ xin chữ ký hay gì đó không?"

Bạch Tranh vẫn còn nhớ tin nhắn.

Nghe vậy, cô lắc điện thoại đầy ẩn ý, "Ký cũng được nhưng trước tiên cậu cần làm rõ những lời này."

"...Được rồi, không phải chỉ là giải thích thôi sao?" Đối với chữ ký của thần tượng, Lận Nhiễm rất vui vẻ, thậm chí còn ân cần đưa ra lời đề nghị, "Trong trường hợp đó, tớ thừa nhận những lời này là do tớ gửi, không liên quan gì đến cậu cả."

Cô vừa sửa lại định gửi đi thì bị ai đó giật lấy điện thoại.

"Thôi đi," Bạch Tranh đột nhiên thay đổi chủ ý. Cô cũng muốn xem phản ứng của Đàm Khải Thâm, "để điện thoại của cậu ở đây trước."

Lận Nhiễm "Còn chữ ký của Tinh Diệu của chúng ta thì sao?"

"Sau khi cuộc thi kết thúc, tớ sẽ đưa cho cậu điện thoại di động và chữ ký."

—-

Nhận thấy thời gian lên sân khấu đang đến gần, các thí sinh khác cũng đã sẵn sàng.

Lão Vu tìm kiếm Bạch Tranh hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cô đang đứng ở cửa phòng huấn luyện, anh ta nhanh chóng đẩy cô vào phòng thay đồ, giục cô: "Nhanh lên, cuộc thi sẽ bắt đầu sau một giờ nữa!"

Lận Nhiễm kiễng chân ra hiệu cho cô về phía cửa sổ phía trên cửa ra vào, "Tớ sẽ đợi cậu ở bên ngoài!"

Bạch Tranh gật đầu, ngay sau đó một người trang điểm bắt đầu trang điểm cho cô.

Cô nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc, không còn suy nghĩ vẻ mặt của Đàm Khải Thâm sau khi xem tin nhắn mà dành toàn bộ sức lực cho cuộc thi.

Sau khi trang điểm xong, Bạch Tranh chủ động đi tìm Kỳ Tinh Diệu, một là để xin chữ ký, hai là để cùng anh ta xem lại bài hát một lần cuối. Vì Kỳ Tinh Diệu còn phải chơi piano, nên Bạch Tranh rất tự giác, không làm mất quá nhiều thời gian của anh ta.

Trường quay đang tiến hành điều chỉnh cuối cùng một cách có trật tự, sau khi các bộ phận hoàn tất, trận chung kết cuối cùng cũng chính thức bắt đầu vào lúc 7 giờ 30 tối. Theo truyền thống của "Âm Thanh Thiên Đường", người dẫn chương trình sẽ biểu diễn một ca khúc để khuấy động không khí trước, sau đó mới công bố quy trình thi đấu ngày hôm nay.

Trong trường quay đông đúc người, ánh sáng sân khấu và những tấm biển đủ màu sắc của khán giả phản chiếu lẫn nhau.

Lận Nhiễm được sắp xếp ngồi ở hàng thứ ba, vị trí gần lối đi. Cô ấy dùng điện thoại dự phòng chụp hai tấm ảnh sân khấu, trong lúc cúi xuống chỉnh sửa ảnh, có người đứng ở lối đi bên cạnh, "Xin làm ơn tránh đường."

Lận Nhiễm đặt điện thoại xuống, co chân cho người đi qua.

Bóng dáng người đàn ông lướt qua trước mặt cô ấy, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh cô ấy, liếc nhìn sang một bên, khi ánh mắt cô ấy chạm vào khuôn mặt quen thuộc đó, cô ấy phát ra một âm thanh kinh ngạc "Phó Minh Từ?"

Người cạnh liếc nhìn cô ấy không nói gì.

Là bạn thân nhất của Bạch Tranh, Lận Nhiễm biết mọi thứ về con người và mọi thứ xung quanh cô.

Cô ấy nhìn Phó Minh Tu với vẻ mặt không biết diễn tả thế nào, "Chẳng phải anh cũng đến đây để cổ vũ cho Bạch Tranh chứ?"

Phó Minh Tu "Không được à."

"...." Tuyệt đấy. Lận Nhiễm ngồi thẳng dậy, muốn cùng anh ta thảo luận vấn đề này trong lúc đang buồn chán trước khi buổi diễn bắt đầu, "Bạn gái của anh có biết anh ở đây để cổ vũ đối thủ của cô ấy không?"

Sau khi hỏi câu này, Phó Minh Tu hơi nhướng mày.

Lận Nhiễm nhìn thoáng qua liền biết anh ta nhất định là trốn sau lưng Trần Lạc Huỳnh đến xem cuộc thi, cô ấy vừa định nói cái gì, liền nghe thấy——"Tôi không có bạn gái."

"?" Lận Nhiễm sững sờ tại chỗ, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn lúc nhìn thấy anh ta ở đây.

Sau đó Phó Minh Tu nói,  "Lạc Huỳnh và tôi đã chia tay, hiện tại tôi không còn quan hệ gì với cô ấy nữa."

Lận Nhiễm im lặng quay đầu lại, "....."

Trời ơi, chuyến đi này thu hoạch không ít đâu!

——

Trên sân khấu, một số thí sinh và bạn nhảy đã bắt đầu vòng thi đầu tiên.

Ánh đèn mờ đi khúc dạo đầu vang lên.

Trong khi các thí sinh khác đang hát thì Bạch Tranh đã đợi ở hậu trường. Biểu diễn của cô và Kì Tinh Diệu đứng cuối cùng.

Sau khi gần như mọi người trong phòng đã rời đi, cô được đạo diễn quay phim gọi ra để chuẩn bị.

Trước khi lên sân khấu, điện thoại vẫn không có trả lời.

Cô đứng ở vị trí mở màn đã được định sẵn từ lúc tổng duyệt, không bận tâm đến những điều khác, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, chờ đợi MC nói xong lời dẫn rồi gọi tên mình. Kì Tinh Diệu và cô đứng ở hai hướng đối diện nhau khi sân khấu được kéo màn. Không gian tĩnh lặng dần được thắp sáng bởi ánh đèn.

Bạch Tranh xuất hiện trong ống kính với chiếc váy lụa màu xanh lam, làn da trắng mịn như ngọc, toát lên vẻ đẹp thoát tục.

Một luồng ánh sáng sân khấu chiếu xuống, rọi thẳng vào Kì Tinh Diệu đang chơi piano ở bên cạnh, đường viền màu xanh trên cổ áo của anh ta khéo léo hòa nhịp với màu váy của cô, tạo nên sự phối hợp đầy tinh tế.

Vì hiệu ứng của fan nên hai người ngay khi xuất hiện đã lập tức nhận được tràng pháo tay từ khán giả, độ cổ vũ cao hơn nhiều so với các nhóm khác.

Ánh đèn sân khấu quá chói khiến Bạch Tranh không thể nhìn rõ khuôn mặt khán giả nhưng cô luôn tươi cười, thể hiện hết mình.

Khúc dạo đầu đã nghe hàng nghìn lần hiện lên bên tai.

Ngay khi giọng hát ngọt ngào và trong trẻo của Bạch Tranh vang lên, khán giả đã rơi vào im lặng.

Mặc dù Kì Tinh Diệu nổi tiếng nhờ lượng fan đông đảo, anh ta cũng là ca sĩ thực lực được đào tạo bài bản và chơi piano rất điêu luyện. Bạch Tranh, dày dạn kinh nghiệm trên sân khấu, cũng không hề kém cạnh. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, kết hợp hoàn hảo với màn trình diễn xuất thần, họ đã giành được ưu thế áp đảo trong phần song ca này.

Giọng nói của Lận Nhiễm gần như khàn đi vì hét lên ở cuối sân khấu, đèn trong tay cũng không thể thay đổi được.

Nhìn thấy tay của Phó Minh Tu trống rỗng, cô ấy đưa cho anh ta tấm biển có dòng chữ  "Kì Tinh Diệu,em yêu anh!"

"...." Phó Minh Tu nhướng mày, trên gương mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn như thể đang nói: "Cô nghĩ tôi là loại người cầm thứ vô dụng này mà vẽ vời linh tinh sao?"

Tuy nhiên, Lận Nhiễm lại bận hò hét cổ vũ, giả vờ như không để ý: "Chúng ta đều là bạn bè, giúp đỡ tôi."

Rõ ràng Phó thiếu gia không phải là người hay sẵn lòng giúp đỡ. Anh ta đặt tấm biển đèn xuống bên cạnh ghế của Lận Nhiễm, mặt cau có vô cùng, "Không cầm nổi thì để đấy, chẳng lẽ làm cô mệt chết sao?"

"Một người đàn ông mà keo kiệt thế." Lận Nhiễm ôm tấm biển đèn, bực bội ra mặt, câu "Em yêu anh" vừa kịp thốt ra đã bị chặn ngang.

Chả trách lại chia tay với bạn gái.

Vừa keo kiệt vừa độc miệng, có ai thích mới là lạ.

Người hâm mộ trên khán đài được chia thành năm nhóm, lần lượt cổ vũ cho thần tượng của mình.

Chẳng mấy chốc đã đến vòng chung kết - các thí sinh hát solo.

Bạch Tranh chọn bài hát gốc 《Mặt trăng đêm nay》 do cô tự đàn và hát, đứng thứ ba trong bảng hát.

Để phù hợp với lời bài hát và bối cảnh, cô thay một chiếc váy ngắn hai dây bằng vải lụa trắng đơn giản, kết hợp với áo khoác denim và đôi bốt Martin cổ điển, tạo nên một vẻ ngoài đầy ấn tượng. Mái tóc thẳng ngang vai được uốn nhẹ vén sang bên phải, toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần tinh nghịch.

Khi đèn mờ đi, Bạch Tranh điều chỉnh vị trí của micro.

Khi một chùm ánh sáng sáng lên trên đầu cô, cô nhẹ nhàng gảy hợp âm và bắt đầu hát.

/Cây nhỏ nở hoa bên bờ sông  Trên đường đi, trẻ em đang trở về nhà /

.....

Trong lúc đó, cánh cửa bên hông của hội trường tầng hai được mở ra, có người cuối cùng bước vào và ngồi xuống.

Khác với những người hâm mộ bên cạnh đang cầm biển cổ vũ, người đàn ông mặc bộ đồ công sở nghiêm túc, nét mặt lạnh lùng, khí chất xa cách, như thể anh không thuộc về nơi này, mà lẽ ra nên có mặt ở một không gian trang trọng hơn.

Anh có một loại khí chất khác, kiên định và ôn hòa đã được tích lũy qua nhiều năm.

Vì sự khác biệt trong ánh mắt và nét mặt ấy, những người ngồi xung quanh không ngừng liếc nhìn về phía anh.

Ở giữa sân khấu, bóng dáng của Bạch Tranh dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vỡ vụn.

Cô ngồi dưới ánh đèn và hát khe khẽ:

/ Em muốn ngắm trăng tối nay cùng anhEm muốn cùng anh tìm lại thời gian đã qua /

/ Ánh trăng đang chiếu sáng rực rỡChỉ có em là niềm khao khát của anh /

Nếu bây giờ có ai nhìn qua sẽ thấy đôi mắt của người đàn ông luôn ở trung tâm sân khấu.

Đó là cô gái của anh và là điều anh khao khát.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv