10-1-2024
Edit: Matcha Machiato
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, màn rèm đóng kín đã che đi tất cả ánh sáng trong phòng.
Ánh đèn từ màn hình rọi lên gương mặt cô, làm lộ rõ sự thẫn thờ trên gương mặt đó, trái tim cô lúc này cảm giác như đang bị ai đó bóp nghẹt lại, chà xát thật mạnh.
"......Chú nói gì?"Bạch Tranh cứ tưởng là do mình nghe nhầm.
Cô không hề phát hiện ra khi cô cất giọng nói ra câu hỏi, giọng nói của cô đã vô cùng run rẩy.
Vào lúc cô vừa nói xong câu nói đó, chính vào thời khắc khó xử ấy, điện thoại cô bỗng nhiên im lặng.
Tim cô đập lên một nhịp, cô lấy xuống xem, thì phát hiện điện thoại đã rơi vào trạng thài sập nguồn.
"......" Sao lại hết pin vào lúc này chứ.
Chán nản vô cùng, Bạch Tranh lập tức xuống giường lấy sạc điện thoại, nhưng tìm cả nửa ngày cùng không tìm thấy liền nhớ ra, lúc này đi ăn cơm thì điện thoại của Nguyễn Đào hết pin, nên đã mượn dây sạc của cô để dùng.
Nhận ra bản thân nãy giờ chỉ đang làm chuyện vô ích, cô đứng dậy khỏi vali, mệt mỏi ngồi lên giường.
Sau khi ngồi yên trên giường, bên tai cô lại vang lên câu nói lúc nãy của Đàm Khải Thâm.
Cô chỉ thấy mặt nóng ran lên, liên vội che lại đi đến chỗ tấm gương kịch trần xem thử, thì phát hiện hai má và cổ của mình đều đã đỏ bừng hết lên.
May mà không phải là nói trực tiếp.
Cô bỗng có chút vui mừng.
Cô vội vàng thay đồ ngủ ra rồi chạy xuống dưới lầu tìm lễ tân mượn dây sạc, lúc trở về cũng không còn tâm trí bào để ngủ nữa, cô ngồi xổm trước kệ tủ đầu giường, đợi điện thoại mở nguồn, gần như ngay khi màn hình điện thoại sáng lên, cô lập tức mở ra nhật kí cuộc gọi để tìm lại số điện thoại khi nãy rồi gọi lại.
Tiếng bíp nhẹ nhàng liên tục vang lên vào lúc này vô cùng khó nghe, đợi mấy chục giây vẫn không thấy đầu dây bên kia trả lời. Cô không cam tâm, gọi hết lần này đến lần khác, nhưng kết quả vẫn như vậy.
"Bíp Bíp"
Cửa phòng dường như bị ai đó mở ra, Nguyễn Đào vừa gọi điện thoại cho người khác vừa đi vào.
Giống như thế giới riêng của bản thân bị phá vỡ vậy, Bạch Tranh ngồi dậy, vén tóc ra sau ta, giả vờ như bản thân đang lướt điện thoại vậy.
"Chị chưa ngủ sao?" Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Nguyễn Đào Đặt điện thoại lên bàn, thuận tay mở rèm cửa ra để ánh sáng truyền vào phòng.
Người đang ngồi trên giường vô thức sờ tay lên cổ, cũng không nhìn lên, "Ừm."
Nguyễn Đào không chú ý đến hành động của Bạch Tranh, điện thoại trong tay cô vẫn không ngừng gọi đi.
Tâm trạng của Bạch Tranh bây giờ cũng không thể bình tĩnh được, cô tuỳ tiện đối đáp với Nguyễn Đào vài câu, mặt khác lấy ra bộ đồ khác để thay và đi về phía phòng tắm.
Vừa định thở một hơi nhẹ nhõm, Nguyễn Đào bỗng nhiên thò đầu vào cửa phòng tắm nói: "Phải rồi chị à, vừa nãy em gặp được Tạ Tư Vũ ở cửa, cô ta bảo em nói với chị thời gian của bữa tiệc tối nay đổi thành 7 giờ rồi, chị mau đi chuẩn bị đi."
"Ừ, chị biết rồi." Bạch Tranh đờ đẫn đáp lại.
Nguyễn Đào chớp mắt vài cái, rồi nhìn về phía cô, "Ấy, sao mặt chị đỏ thế?"
"......" Cô quay mặt đi, lại ngồi xuống vali lục tìm quần áo, "Không có, do em nhìn nhầm thôi."
Nhìn thấy sự trốn tránh của cô, Nguyễn Đào nghi ngờ thu cổ lại.
Một lúc sau, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
-
Trong phòng đang có người khách, Bạch Tranh cũng không tiện công khai gọi điện thoại.
Gần đến giờ đi tiệc, cô chọn một bộ váy sang trọng thay vào, vừa trang điểm xong thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Tạ Tư Vũ hạ kính đen xuống liếc nhìn cô vài cái, gần như không dám tin vào mắt mình: "Cô định mặc thế này đi dự tiệc sao?"
"Không được sao?" Bạch Tranh cảm thấy không có vấn đề gì cả.
Chỉ là so với giao diện tựa như minh tinh này của Tạ Tư Vũ thì chiếc váy dài đơn giản này của cô có phần hơi đơn điệu thôi.
Bình thường hai người họ cũng không thân nhau, Tạ Tư Vũ cảm thấy phong cách ăn mặc có thể nói nên nội tâm của một con người, nên nghĩ rằng Bạch Tranh ăn mặc như vậy là do không để tâm mấy đến bữa tiệc này, cũng biết cảnh giác hơn với cô, "Bỏ đi, đến lúc đó đừng nói tại sao tôi không nhắc nhở cô, đi thôi."
Bạch Tranh quay vào phòng nói với Nguyễn Đào một tiếng rồi cùng Tạ Tư Vũ xuống lầu, đi đến bãi đậu xe và ngồi lên chiếc xe đã được chuẩn bị trước cho họ.
Cùng lúc đó, trong xe đã có người đang đợi họ rồi, là hạng 3 của lần thi trước, Bạch Tranh nhớ rằng cô ấy hình như tên là Ngu Thấm.
So với sự khoa trương và kiêu ngạo của Tạ Tư Vũ, Ngu Thấm có phần hướng nội và trầm tính hơn nhiều.
Thật ra top 3 vốn dĩ có 4 người, Bạch Tranh và Trần Lạc Huỳnh cùng xếp thứ nhất.
Lúc Tạ Tư Vũ hỏi đến chuyện này, Lão Du có chút do dự, hồi sau mới nói:"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, đại khái là lịch trình của cô ấy không điều chỉnh được, cô ấy lúc trước đã sắp xếp rằng có lẽ sớm nhất cũng là ngày mai mới có thể đến Lâu Thị, có lẽ là đến không kịp rồi."
Nhắc đến Trần Lạc Huỳnh, Bạch Tranh bất giác nghĩ đến Phó Minh Tu và lễ đính hôn mà cô đã bỏ trốn.
Không biết có phải ông nội đã biết chuyện này rồi không, liệu ông ấy có tức giận không...
Nếu đã phát hiện cô đã rời đi rồi thì lễ đính hôn ngày mai liệu có bị huỷ bỏ không?
Còn nữa...cô bây giờ nếu không phải đang nghĩ đến chuyện khác thì câu nói "Anh sẽ thích em" lại lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Những suy nghĩ chồng chất lên nhau như một cuộn dây vậy, càng quấn càng chặt
-
Bữa tiệc đã được định sẵn là sẽ diễn ra vào 7 giờ tối nay.
Lúc Bạch Tranh và các cô gái đến đó, vẫn chưa có ai đến, mãi đến 7 giờ 30 mới đến được một hai người. Lão Du đưa họ đến chào hỏi từng người một, những người đến đây có vài người Bạch Tranh dường như đã quen mặt, cũng có những nhạc sĩ đầy quyền lực rất khó gặp được ở Lạc Âm.
Thật ra không chỉ có Lạc Âm, tham gia bữa cơm này con có các cấp quản lí của công nghiệp điện ảnh Tụng Tinh.
Theo lí mà nói cũng không có gì lạ, dù gì "Thiên Lãn Chi Âm" cũng là do Lạc Âm và Tụng Tinh hợp tác sản xuất, người của hai bên gặp nhau cũng rất bình thường.
Chỉ là, bữa cơm này nói trắng ra chỉ là một bữa ăn nhỏ, một vấn đề tầm thường như vậy, lại khiến hai công ty giải trí hàng đầu cả nước ra quân đông đảo như vậy có cần thiết không?
Bạch Tranh trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt lại không để lộ bất cứ biểu cảm gì, cùng Lão Du đi mời rượu toàn bộ khách mời rồi mới về chỗ ngồi.
Bàn tiệc lớn có sức chứa khoảng 20 người đã gần như kín chỗ, nhưng ở chính giữa vẫn còn chừa lại ba ghế trống, dường như vẫn còn nhân vật quan trọng nào đó chưa đến.
Đang trong lúc giao lưu cùng nhau, cánh cửa phòng ăn lại lần nữa mở ra.
Phụ vụ sau khi mở cửa thì đứng sang hai bên, người còn chưa xuất hiện thì bên cạnh Bạch Tranh đã vang lên tiếng gọi: "Chị Tình!"
Người đó cao giọng chào hỏi, và hầu hết những người có mặt đều đã đứng dậy.
Thấy cô vẫn còn ngơ ngác, Tạ Tư Vũ kéo tay cô đứng dậy cùng với mọi người.
Có rất nhiều người phía trước, Bạch Tranh thông qua khoảnh trống giữ họ dần nhìn thấy rõ gương mặt của người đó.
Lúc nhỏ luôn có người nói cô giống mẹ của mình nhiều hơn.
Bạch Tranh cảm thấy câu nói này trước đây luôn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc khi nghe thấy.
Mỗi khi có ai đó nhắc đến, cô sẽ mỉm cười và nhìn vào khuôn mặt của Trần Tình, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng sau năm cô năm tuổi, thì câu nói này đã ít khi xuất hiện hơn.
Sau rất nhiều năm kể từ khi khi Trần Tình bỏ đi, cô luôn tìm cách trốn tránh khi nói về "mẹ", thậm chí có một khoản thời gian rất dài, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của mình trước gương, thì ý nghĩ phá hủy đi gương mặt của mình lại xuất hiện trong đầu cô.
Bạch Hướng Vũ phát hiện ra chuyện này liền giúp cô tìm bác sĩ tâm lí.
Lúc đó cô mới hiểu ra, thật ra thứ cô muốn phá huỷ không phải là gương mặt đó, mà cô chỉ muốn lừa dối bản thân thoát khỏi sự thật rằng mình đã bị vứt bỏ mà thôi.
Năm tháng dần trôi, ngoại hình của cô cũng thay đổi, những dấu tích di truyền của Trần Tình cũng gần như biến mất.
Nếu không đứng cạnh nhau, người ngoài thật sự rất khó để nhận ra.
Dù gì, thân phận của họ cũng khác nhau.
Sau khi Bạch chỉ huy hi sinh được hai năm, Trần Tình kết hôn với con trai của một gia đình nổi tiếng ở Bắc Thành, dựa vào quyền lực của gia tộc đó trong ngành giải trí, chưa đến hai năm đã trở thành đã trở thành một trong những ca sĩ hot nhất làng ca nhạc lúc bấy giờ.
Trong thời điểm ngành công nghiệp giải trí đã trở nên vô cùng khánh kiệt, Trần Tình dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp cùng những bài hát trong trẻo đã chiếm được trái tim của đa số người hâm mộ là nam, nhiều ca khúc đã lan truyền rộng rãi, có những bài đã trở thành một làn sóng lớn, áp phích của cô ấy được treo khắp các con đường và ngõ hẻm, và đĩa của album thì bán ở khắp mọi nơi.
Những năm đó, tên tuổi của Trần Tình nổi tiếng khắp cả vùng trời Nam Bắc.
Cho đến bây giờ, bà ta vẫn có vị trí của mình trong nền âm nhạc ngày nay.
Bạch Tranh bây giờ là một thiên tài của làng ca hát, có thể nói rằng một nữa là do Trần Tình di truyền cho cô, bản thân cô cũng không phủ nhận điều này.
Giới giải trí trong nước nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lúc đến tham gia thi đấu Bạch Tranh cũng đã có nghĩ đến điều này, nếu có một ngày nào đó hai người đối diện với nhau, liệu cô sẽ đối mặt với Trần Tình bằng tâm trạng như thế nào đây.
Trần Tình bị đám đông vây quanh đi về phía ghế chính.
Bạch Tranh chưa kịp hoàn hồn lại, nhưng Tạ Tư Vũ đã phát hiện ra đi cùng Trần Tình còn có một người nữa, "Đó là Trần Lạc Huỳnh? Cô ấy không phải đã nói là không đến sao? Sao lại đến cùng cô Trần vậy."
Lão Du ngồi bên cạnh né tránh ánh mắt của cô, uống rượu nói chuyện cùng những người khác.
Không bao lâu sau, Trần Lạc Huỳnh lại đứng bên cạnh Trần Tình, tự mình giới thiệu: "Xin chào các bậc trưởng bối, tôi là Trần Lạc Huỳnh."
Vừa dứt câu, mọi người xung quanh liền bắt đầu nghi ngờ, nhưng điều đó không ngăn họ gật đầu liên tục chào đón, cho đến khi một người không thể nhịn được mà hỏi Trần Tình: "Chị Tình à, vị này là...?"
Câu hỏi này nhanh chóng được Trần Tình đích thân trả lời.
Bà ta vừa cưới vừa kéo Trần Lạc Huỳnh về phía mình, Trần Lạc Huỳnh khoác lấy tay Trần Tình đầy thân mật, nghe bà giới thiệu với mọi người: "Đây là con gái tôi, con nhóc này không biết chừng mực, giấu tôi đến tham gia chương trình này, không ngờ thành tích cũng không tệ, trong vòng loại lần này đã dành được hạng nhất, phiền các vị sau này chiếu cố thêm cho nó."
Sau đó mọi người mới hiểu ra, có người liên tục bàn tán, có người khiêm tốn chào hỏi, Trần Lạc Huỳnh cũng được sắp xếp ngồi bên cạnh Trần Tình.
Bên kia bàn ăn sôi nổi như tiệc sum họp lâu ngày không gặp, Tạ Tư Vũ nghe đến đây, sắc mặt bỗng trầm hẵng xuống, li rượu trong tay cũng được đặt xuống, nói với giọng khá to, "Được lắm, um xùm cả ngày hoá ra chúng ta chỉ là quần chúng, nhân vật chính thật sự của hôm nay đang ở bên kia kìa."
Bạch Tranh nhìn xuống dưới, không đáp lại.
Những năm nay, cô vẫn luôn cố ý che giấu với thế giới bên ngoài về tin tức của Trần Tình, không nhớ đến cũng không đến xem.
Cô nghĩ Trần Tình cũng sẽ giống như cô, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Trần Tình không chỉ không bị ràng buộc bởi quá khứ, mà còn sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, gia đình hạnh phúc, còn có một đứa con gái trạc tuổi cô.
Bạch Tranh cảm thấy thật nực cười.
Hoá ra nhiều năm như vậy, chỉ có mình cô bị vùi mình vào trong hồi ức đó.
Từ lúc Trần Tình xuất hiện, hướng gió trên bàn tiệc cũng thay đổi hẳn.
Lúc mới đầu những câu chuyện toàn chỉ xoay chất lượng của chương trình cũng như việc bồi dưỡng người mới, giờ đây đã chuyển sang nói về Trần Tình và con gái của bà ta.
Tạ Tư Vũ bị người khác chèn ép cảm thấy không thoải mái nên định rời đi trước, nhưng lại bị Lão Du dỗ ngọt nên đã đồng ý ở lại.
"Bà cô tổ của tôi ơi, đây là nơi nào chứ, không thể quậy phá được đâu, đợi lát nữa xong việc tôi sẽ lập tức đưa cô về."
Bạch Tranh một mình uống hết hai li rượu, dạ dày có chút khó chịu, liền nói với Lão Du một tiếng rồi đi đến nhà vệ sinh.
Ý nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi đây khiến cô bước nhanh hơn, cũng may người phục vụ vừa lúc mở cửa, cô chỉ cảm thấy may mắn, nhưng không ngờ rằng có người từ cửa bước vào.
Bụng cô đau quặn lên, Bạch Tranh lê thân cố bước về phía trước, không chú ý liền đụng vào cánh tay của người vừa đến.
Ngoại trừ cô, tất cả mọi người trong bàn ăn đều cùng lúc nhìn thấy cảnh này.
Trái ngược với không khí lúc Trần Tình vừa mới đến đây, cuộc đối thoại sôi nổi cách đây vài giây trước bỗng trở nên im bặt.
"Đàm...Đàm tổng, sao anh lại đến vào lúc này vậy?" Có âm thanh từ phía sau vọng đến, trong giọng nói có chút tâng bốc và hoài nghi.
Đàm Khải Thâm nhìn xuống, khí chất lạnh lùng trên người anh bỗng vì sự va chạm của cô mà giảm hẳn.
Những cảm xúc trong đôi mắt ấy lúc này chỉ có Bạch Tranh nhìn thấy, nó là thuộc về cô.
Đột nhiên đầu mũi cô có chút cay cay, cô đưa tay nắm lấy cổ tay áo anh, trong giọng chất chứa sự ấm ức và ỷ lại: "Xin chú, đưa cháu đi."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệt thòi cho tiểu Bạch quá đi!