Tình yêu tựa hồ giống như một loại thuốc kịch độc, uống nhầm một ánh mắt là say mê cả đời. Kiếp này, là do duyên phận đẩy đưa, tình yêu gặp gỡ, trái tim rung động, đó chính là nhân duyên. Ánh mắt của ai lướt qua ai, tâm nhộn nhạo lại có chút ngọt ngào.
Nụ cười của ai dành cho ai, nỗi nhung nhớ khắc khoải từng giây từng phút. Xa nhau một giây là thấy nhớ, nhớ nhau rồi sẽ là lưu luyến cả một đời. Nàng và hắn là tỷ đệ song sinh, nhưng nàng biết, đó chỉ là giả, bởi vì hắn không phải là con ruột của mẫu thân nàng. Thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau xây đắp một màu hạnh phúc. Cả đời này, họ đã định là của nhau mãi mãi.
Ta không cần biết chàng là ai, ta chỉ biết ta là của chàng. Từ thể xác đến tâm hồn, tất cả đều muốn đãi ngộ cho riêng chàng. Chờ đợi khoảnh khắc được chàng sủng ái, ta và chàng sẽ vẽ nên khoảnh khắc của tình yêu thương. Đối với ta, nàng giống như một đóa hoa lưu ly thuần khiết, lại mang trong mình thứ hấp dẫn đến mê loạn chúng sinh, khiến ta si mê nàng, muốn buông tay cũng không thể, chỉ có thể bất lực mà trầm luân trong sự mê hoặc đầy ngọt ngào này. Yêu nhau, muốn nhau...
Bình luận truyện