Truyện Dễ Dàng Dến Gần là câu chuyện thuộc thể loại ngôn tình. Truyện kể về Tiêu Dư thích Hứa Nam Chinh, hai người là thanh mai trúc mã. Trải qua nhiều năm rốt cuộc cũng thành một cặp. Tiêu Dư gặp Hàn Ninh trong một lần đi ra nước ngoài, ngay từ đầu cô không hề cho rằng mình và Hàn Ninh có duyên phận gì. Thế nhưng, ở cuộc sống này, chỉ yêu thôi thì không phải sẽ có được một kết thúc hạnh phúc. Và những điều bất ngờ trên đời này tuyệt đối không phải để con người đoán biết trước. Tiêu Dư cuối cùng lại chọn Hàn Ninh. Đúng như câu đầu tác giả đã nói:Cũng đang càng lúc càng xa thì mới chính thức hiểu được, từ đầu đến cuối, đáp án đều rất đơn giản:”Anh có yêu em hay không? Nếu như yêu, vậy có yêu em nhiều hay không?”
Hứa Nam Chinh thất bại trong việc khiến Tiêu Dư tin tưởng, thất bại trong việc để cô tin tưởng. Ngược lại, Hàn Ninh mặc kệ lúc nào cũng có chút tùy tiện, có chút tự do lại nửa điều sơ sót cũng không chịu làm, thâm tâm chỉ sợ cô thiệt, sợ cô giận, sợ cô đau lòng, chạnh lòng dù chỉ chút xíu. Tình cảm hai mươi năm của Tiêu Dư và Hứa Nam Chinh nói bỏ ngay không bỏ được, vì trong tình yêu còn có tình anh em, bạn bè, gia đình, ấu thơ. Hết lần này tới lần khác Tiêu Dư bỏ qua Hàn Ninh, Hàn Ninh cũng nguyện ý không đuổi theo bước chân cô. Thế nhưng anh cũng không rời đi.
Hứa Nam Chinh quá kiêu ngạo, dù cho ông nội anh không phải Hứa Thành, kết quá sớm muộn chính là như thế. Từ lúc anh nghĩ làm sao giải quyết chuyện nhanh nhất mới là tốt đã có thể khẳng định như thế. Giống như Dịch Văn Trạch là minh tinh nửa điểm cũng ưu tiên Giai Hòa, Hàn Ninh dù chỉ là kẻ đứng chờ, thâm tâm không chắc được sẽ giữ được cô thì vẫn toàn tâm để trên người Tiêu Dư. Ưu thương ảnh hưởng tới anh chặn được bao nhiêu đều chặn, anh chặn không hết được thì cũng lẳng lặng dấu ưu thương của mình. Giai Hòa có được người đàn ông tốt nhất của mình, Tiêu Dư cũng có được Hàn Ninh tốt nhất trong đời cô ấy. Anh sợ cô không yêu anh, nhưng anh càng sợ cô thương tổn. Không yêu thì không yêu, anh sẽ buông tay, để cô tới với người cô yêu thật sự.
” Anh nghĩ hẳn là anh đã sai rồi, cho tới nay, đều cho rằng chúng ta cũng sẽ có mười năm hai mươi năm hồi ức, thậm chí nhiều hơn. Mà anh quên tính toán thời gian của anh ta, nếu như chúng ta quen biết mười năm, thì em và anh ta cũng quen biết ba mươi ba năm.”
Nhưng Hàn Ninh, anh biết không. Tiêu Dư và Hứa Nam Chinh có hai mươi năm tình cảm thân ái. Còn anh và cô ấy sẽ tiếp tục cả phần đời còn lại của hai người.
Nếu có một anh chàng đẹp trai vừa có gia thế vừa có gia sản, cũng rất biết quan tâm cô gái mình yêu đến bên bạn thì liệu bạn có nguyện ý tới bên anh ấy không? Có rất nhiều người nguyện ý, cũng có rất nhiều người nói cái này phải dựa vào tình cảm để nói. Nhưng bạn biết không, giữa nam với nữ có thể đến với nhau không phải dựa vào môn đăng hộ đối, cũng không dựa vào sự phù hợp ăn ý hay chất xúc tác bên ngoài. Yêu là một chuyện, đi đến cuối còn đường là một chuyện khác.
Người đàn ông có thể nắm tay người phụ nữ của mình đi đến hết cuộc đời, người phụ nữ có thể nắm tay người đàn ông của mình đi đến hết cuộc đời đều phải dựa vào sự trả giá. Tiêu Dư cho Hứa Nam Chinh quá nhiều, Hứa Nam Chinh trả cô không đủ, tâm ý cũng dồn không đủ. Còn Hàn Ninh thầm lặng cho Tiêu Dư càng nhiều, dù anh cũng không chắc được cơ hội hồi đáp. May là cô quay lại, may là tâm ý của cô đều dồn về. Anh trả rất nhiều, em càng muốn trả nhiều. Em càng muốn trả nhiều, anh không nỡ bỏ qua cơ hội trả nhiều hơn, đến cuối cùng, chính là cùng nhau trả giá, cũng nhau gánh vác, cùng nhau chia sẻ. Cùng nhau đi đến hết con đường dài.
Bình luận truyện