Lớp học chuyên ngành cuối cùng có tiết lúc gần tối, Tần Yêu kéo cánh tay bị thương, vội vã lẻn vào trong lớp học.
Vị giáo sư già trên giảng đường đã quên mất bài thuyết trình của tôi, một chân duỗi thẳng, một chân vắt ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, miệng đang lẩm bẩm bài tập gì đó.
Tần Yêu ngồi ở hàng ghế cuối cùng, buổi học đã diễn ra được một nửa, hầu hết tất cả học sinh đều không chịu nổi nữa. Bây giờ đang là mùa đông, trong phòng vẫn luôn mở hệ thống sưởi ấm, cửa sổ đều bị đóng hết lại, càng làm cho người ta cảm thấy bí bách, toàn thân không có sức lực, cho nên bọn họ đều nghiêng đầu ngủ...
Chỉ có một học sinh nam, cậu ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ Lining màu trắng, duỗi thẳng thắt lưng, cầm bút viết nhanh vào cuốn sổ tay, nhìn qua dường như đang nghiêm túc ghi chú. Trên mặt cậu ta không có biểu cảm gì, chỉ thỉnh thoảng nhíu mày suy nghĩ về cái giọng địa phương có chút khó hiểu của vị giáo sư già kia.
Đó chính là Đào Lâm, nghi phạm mà Dư Tử Giang nhắm tới thông qua video giám sát.
Đào Lâm, một chàng trai có ngoại hình xuất sắc, nhưng thực ra lại là một chàng trai vô cùng kiệm lời. Cậu ta đã được chọn vào đội bóng rổ của trường, vì vậy có nhiều người trong khuôn viên trường biết đến tên cậu ta.
Nhưng rất ít người biết, cậu ta thật sự là một chàng thiếu niên rất đặc biệt khiến cho người khác phải kinh ngạc...
Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người trong lớn nháo nhào ra về, Tần Yêu cũng đứng lên, có điều cô không đi ra khỏi phòng học, mà thản nhiên tiến đến bên cạnh Đào Lâm.
Đào Lâm đóng nắp bút lại, ngẩng đầu nhìn Tần Yêu.
"Có việc gì không?" Cậu ta lạnh lùng hỏi.
"Tôi đã đi đến đồn cảnh sát một chuyến." Tần Yêu nói.
"Vì vết thương trên tay sao?" Đào Lâm liếc mắt nhìn miếng vải lụa trắng trên tay trái Tần Yêu, rồi nhét tất cả máy tính xách tay và bút vào ba lô của cậu ta.
"Tôi thấy trên bàn của đội trưởng đặt mấy tấm ảnh của cậu." Tần Yêu nhíu mày, cô không tiếp lời của Đào Lâm, mà chuyển sang nói chuyện về đề tài khác.
"Cậu là nghi phạm?" Tần Yêu đùa giỡn.
"Tôi là nghi phạm..." Đào Lâm dừng động tác trên tay và hạ giọng xuống thấp: "Nhưng tôi không phải hung thủ. Nói xong mặt hắn không đổi sắc, từ trong ngăn kéo lấy ra túi xách.
"Ồ... Hóa ra cậu cũng biết cậu đã bị cảnh sát chú ý tới à? " Tần Yêu có chút kinh ngạc.
"Tôi xuất hiện hai lần liên tiếp tại hiện trường vụ án, một cảnh sát đủ thông minh chắc chắn sẽ chú ý tới tôi." Đào Lâm nhún vai.
"Ngoài ra, tôi cũng đã nghe được một số tin đồn, có lẽ cảnh sát đã đến trường để hỏi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, có hai người đã chạm mặt với tôi cũng thường ra vào tòa nhà giảng dạy này, lúc họn họ bước đi, lưng bọn họ thẳng hơn người bình thường, ánh mắt cũng khác với người bình thường. Vì vậy, tôi đã bị cảnh sát chú ý tới.” Đào Lâm nhẹ nhàng giải thích.
"Ồ..." Tần Yêu gật đầu như vừa chợt nhận ra điều gì đó: "Vậy cậu phải cẩn thận một chút, hiện tại cư dân mạng cũng khống chế được ngôn từ, nếu bị lộ ra thì cậu sẽ lập tức thân bại danh liệt. Tần Yêu cười một cách kỳ lạ.
"Tôi có đầy đủ nhân chứng vật chứng, nếu lộ ra đó chính là phỉ báng." Đào Lâm nói xong cười nhạt, cầm lấy balo, xếp lại hàng ghế bên kia để đi ra ngoài. Cậu ta để lại cho Tần Yêu một bóng lưng đang dần rời đi, Tần Yêu chỉ nhìn thấy cậu ra biến mất sau góc cửa.
Khuôn mặt của cô không chút thay đổi, lạnh lùng đến đáng sợ. Cuối cùng lớp học này đều trống rỗng...
Sau khi ra khỏi lớp học, Đào Lâm cũng không ở lại trường mà bắt xe buýt trở về nhà của mình. Cậu ta là một sinh viên địa phương, ngoại trừ ở trong ký túc xá của trường thì cậu ta có thể trở về nhà bất cứ lúc nào.
Xe buýt chạy dọc theo con đường đã được định sẵn, Đào Lâm ngồi ở một góc cạnh cửa sổ, lặng lẽ xem tài liệu tin tức trên điện thoại di động của mình...
Ngoài cửa sổ sắc trời đang tối dần, vẻ mặt Đào Lâm có vẻ chăm chú, giống như trong lòng đang suy nghĩ cái gì đó.
Lúc này Dư Tử Giang cũng lái xe về đến nhà, bận rộn suốt hai ngày nay, chỉ riêng việc bàn giao công việc trong tay và nghiên cứu chi tiết các tài liệu điều tra. Anh dự định sẽ nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải đi tới hiện trường vụ án thứ hai – khu bán sách Thiên Duyệt tiến hành thăm dò.
Sáng sớm hôm sau, Dư Tử Giang lái xe đến đồn cảnh sát, anh đặc biệt đi qua mấy trạm trên tuyến xe buýt số 416, còn vòng qua quanh trạm vài vòng, muốn xem chỉ thị mà mình đưa ra có thuận lợi thực hiện hay không.
Không ngờ rằng, kết quả lại làm anh thất vọng, vì có lẽ trong thời điểm mà anh bắt đầu tuần tra, Dư Tử Giang lại không nhìn người của mình làm việc ở gần mấy trạm này.
Anh hít sâu một hơi, sắc mặt u ám đến đáng sợ, trong xe của Dư Tử Giang so với bình thường im ắng hơn rất nhiều. Không có tiếng nhạc, không có tiến đài phát tin tức, cũng không nói chuyện với chính mình, anh cau mày, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào con đường nhựa màu xám thẳng tắp.
Những người trước khi cơn thịnh nộ bộc phát luôn bình tĩnh đến lạ thường.
Bước vào văn phòng, Dư Tử Giang đến đồn cảnh sát muộn hơn thường lệ một chút, anh nhìn thấy mọi người trong phòng đều đang làm công việc, thỉnh thoảng phát ra âm thanh lải nhải, bầu không khí trong nhà vẫn buồn tẻ như bình thường.
Dư Tử Giang đi tới trước bàn làm việc, hung hăng vỗ bàn vài cái, ván gỗ cứng rắn lập tức phát ra tiếng rầm rầm rất lớn.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều nhảy xuống, nhanh chóng cùng quay đầu nhìn về phía Dư Tử Giang với vẻ mặt nghiêm túc đầu lo lắng.
"Anh sao vậy? Không phải tôi đã nói rằng tất cả các trạm đều cần phải phải có người tuần tra sao? Tại sao sáng nay tôi đặc biệt đi qua một số trạm, thấy không có một ai ở đó? "Dư Tử Giang kiềm chế lại, cuối cùng cũng phải phát nổi giận.
"Ông chủ, 416 là một tuyến xe buýt dài, nó tổng cộng có 48 trạm, nhân lực của chúng ta thật sự không đủ..." Trợ lý sợ hãi rụt rè trả lời: "Cho nên chỉ có thể cùng nhau tuần tra một số trạm.”
"Các người có phải không hiểu tôi đang nói cái gì không?" Dư Tử Giang tức giận chưa nguôi, cánh tay cũng bắt đầu kích động vung lên: "Hung thủ rất xảo quyệt, tôi cần mỗi trạm đều có người! Mỗi một trạm!”
"Nhưng chúng ta thật sự là... Không còn ai..." Giọng nói của trợ lý càng ngày càng nhỏ.
"Một người cũng không rút ra được sao?" Dư Tử Giang hít sâu một hơi, muốn khống chế cảm xúc nóng nảy của mình lúc này.
"Vâng... Vâng..."
"Các ngươi có ngu ngốc quá không?" Sự phiền toái của mấy ngày nay khiến Dư Tử Giang bộc phát, anh vừa bất lực vừa tức giận: "Trong đội của mình không đủ người còn không biết điều thêm người từ trong đội người khác hay sao? Còn có những cảnh sát an ninh đó, chẳng lẽ trong mắt các ngươi tất cả chỉ để trang trí thôi sao? Mọi người có thể yêu cầu một người nào đó để giúp đỡ mà!"
Toàn bộ văn phòng lập tức im phăng phắc, các sĩ quan cảnh sát ngơ ngác đứng nhìn Dư Tử Giang tức giận không dám lên tiếng.
Dư Tử Giang hít sâu vài hơi, lúc này mới ý thức được mình đang nổi giận.
"Đừng ngây người ra đó nữa..." Dư Tử Giang thở dài nói: "Mau đi tìm người đi rồi hành động đi còn chờ gì nữa." Anh cố ý nhẹ giọng, phá vỡ sự ngượng ngùng của cơn tức giận bạn nãy.
"Vâng! Chúng tôi lập tức đi làm ngay đây ạ." Mọi người nhao nhao trả lời.
Văn phòng im lặng bắt đầu hoạt động bận rộn như một bánh răng cơ khí.
Dư Tử Giang cũng không biết, hành động vừa rồi của mình đều bị một đôi mắt ngoài cửa sổ bí mật quan sát...
"Hôm nay tôi tới hiện trường vụ án một chuyến, mọi người làm việc cho tốt!" Dư Tử Giang vừa nói, vừa lấy vài tài liệu trên bàn làm việc, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Anh thở dài một hơi, vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, khi vừa ngẩng lên đầu lại nhìn thấy một chàng trai trẻ đang đứng ở hành lang.