"Ở trong phòng thẩm vấn tôi vừa mới nói qua rồi, người đàn ông này đã tham gia vào giao dịch hàng hải này, cộng với trong tỷ lệ dân số nhóm máu O được phân phối rộng rãi nhất. Cho nên hắn ta rất có khả năng có những điều kiện giống Hồ Tông Hàn, hơn nữa hiện tại hắn ta đang ở trong thành phố X, thuận tiện hơn cho hung thủ gây án.” Đào Lâm nói.
"Huống hồ đối với tên hung thủ biến thái này mà nói, hắn ta muốn gây ra một làn sóng dư luận lớn trên mạng xã hội, như vậy giết một tên trùm buôn bán ma túy, so với giết một nhân vật nhỏ bé còn giật gân hơn nhiều..." Cậu ta nhíu nhíu mày.
"Nói thì nói như vậy. Nhưng..." Dư Tử Giang nhíu mày. Thoạt nhìn, hắn ta đang lo lắng không biết Hồ Tông Hàn có muốn mở miệng thú nhận ông chủ sau lưng anh ta rốt cuộc là ai hay không.
"Anh yên tâm, tôi nghĩ anh ta sẽ nói." Đào Lâm quay đầu, nhìn hình ảnh giám sát trên màn hình, chỉ thấy Hồ Tông Hàn cúi đầu, nhưng hiển nhiên không thong dong bình tĩnh như trước, thỉnh thoảng anh ta ngẩng đầu với vẻ mặt đau đớn, thỉnh thoảng còn buồn rầu lắc đầu.
"Tôi phải nhắc nhở anh một câu, anh ra tay đánh người đừng ra tay mạnh như vậy, nếu anh đánh người ta đến chết như vậy, rất dễ xảy ra chuyện..." Đào Lâm bày ra dáng vẻ khổ tâm, kéo dài giọng nói.
"Tôi chỉ là rất hận loại người như anh ta, đã phạm pháp còn mồm miệng cứng rắn, bao nhiêu gia đình tan nát trong tay bọn chúng, còn bày ra vẻ mặt tự biết nhưng không thay đổi! Đây là khối u ác tính của xã hội! Mắc nợ thì phải bị trừng phạt!” Dư Tử Giang nói lớn tiếng mắng to vài tiếng, anh nhớ tới thiếu niên ở trong quán bar nhìn thấy cùng Hồ Tông Hàn, trong lòng đột nhiên đau đớn.
"Tinh thần chính nghĩa của anh rất mạnh, nhưng không giữ được bình tĩnh." Đào Lâm liếc mắt nhìn Dư Tử Giang một cái, nhún nhún vai.
"Không thể không nói, cậu rất thích hợp để làm cảnh sát hình sự." Dư Tử Giang không thể không khen ngợi cậu ta mà nói: "Tôi cũng không phải là cậu, cả ngày bộ dáng không có dục vọng, không có ham muốn, không có tình cảm, có danh tiếng tốt là bình tĩnh, trên thực tế lại có chút máu lạnh." Khen xong Dư Tử Giang còn không quên nói một câu chua ngoa.
"Cách một khoảng thời gian lại để cho người ta đi vào tiếp tục thẩm vấn anh ta, bắt chước bộ dáng vừa rồi của tôi mà phân tích ưu và nhược điểm của anh ta, khuyên anh ta nói ra tên đó." Đào Lâm ra vẻ giả vờ như không nghe được Dư Tử Giang đang nói cái gì, cậu ta theo thói quen bỏ qua tất cả những lời nói vớ vẩn của Dư Tử Giang... Nói xong cậu ta đi qua bên cạnh Dư Tử Giang, muốn rời khỏi nơi này.
“À cậu chờ một chút!” Dư Tử Giang lập tức gọi hắn lại.
"Làm gì vậy" Đào Lâm quay đầu lại, lại tiện thể nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động: "Bây giờ đã là rạng sáng, ngày mai tôi còn phải đi học.” Cậu ta nói với sự thiếu kiên nhẫn.
"Lên lớp học cái gì cậu không cần lên lớp học nữa! Cậu là là thiên tài như vậy rồi, đi đến đại học G là một sự lãng phí tài nguyên công cộng.” Dư Tử Giang vung tay lên, bước về phía Đào Lâm.
"Cậu đi đến văn phòng chờ tôi, tôi cho cậu xem những thứ khiến cậu hứng thú hơn."
Đào Lâm quả thật đã bị hấp dẫn một chút, cậu ta nhìn Dư Tử Giang đang đi về phía mình gật đầu, sau đó nghiêng người nhường đường cho anh, còn mình thì đi theo phía sau Dư Tử Giang.
Đào Lâm đi ngang qua bàn làm việc của các đồng nghiệp trong khu văn phòng, đi thẳng đến bàn làm việc của Dư Tử Giang, sau đó ngồi xuống ghế. Còn Dư Tử Giang đi vào một căn phòng khác, muốn tìm cho cậu ta cái thứ khiến “Đào Lâm càng hứng thú hơn”.
Màn hình máy tính trên bàn vẫn còn sáng, trên màn hình khóa dừng lại ở hình ảnh nhập lại mật khẩu. Đào Lâm nhìn máy tính nghiêng đầu trầm tư một lúc, đối với sự nhạy cảm khiến cậu ta không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ mật mã của Dư Tử Giang rốt cuộc là cái gì, đây đối với cậu ta mà nói là một trò chơi nhỏ thú vị để điều chỉnh cuộc sống.
Người dùng trên máy tính của Dư Tử Giang giống như một huy hiệu cảnh sát, Đào Lâm không khỏi cười cười “tên này thật sự là quá yêu công việc của mình...”
Đào Lâm lau mặt bàn làm việc, hy vọng sẽ tìm thấy một số manh mối. Rất nhanh cậu ta nhìn thấy trên góc bàn bảng tên của Dư Tử Giang dựng thẳng đứng, phía dưới tên Dư Tử Giang liền in dấu hiệu cảnh sát của anh.
“Không ngại thử xem...” Đào Lâm đặt ngón tay lên phím số trên bàn phím, “đại đa số mọi người sẽ đặt mật khẩu nip của windows thành 8-4 cữ số...” Đào Lâm vừa nghĩ, vừa nhập sáu chữ số cuối cùng của số cảnh sát Dư Tử Giang.
Không ngờ rằng Đào Lâm lại may mắn như vậy một lần đã phá được mật mã, cậu ta vốn tưởng rằng mình còn phải thử thêm vài lần nữa.
Sự dễ dàng của quá trình giải mã này làm cho Đào Lâm không có cảm giác thỏa mãn.
Đào Lâm hai tay chống vào gáy, duỗi lưng về phía sau, tiện thể nhìn màn hình máy tính vài lần, nhìn thấy trên mặt bàn có một thư mục đặt tên là Đường Viễn Minh, lại nhìn thấy phần mềm video clip trên máy tính Dư Tử Giang... Đột nhiên anh ta nảy ra vài ý tưởng.
Vì vậy, bàn tay của cậu ta đặt trên chuột, nhấp chuột lên trên màn hình, cậu ta mở thư mục, từ bên trong tìm thấy vlog của Đường Viễn Minh để lại, sau đó mở phần mềm video clip, kéo cảnh quay vào phần mềm, cố gắng cắt ra một cái gì đó mà cậu ta muốn.
Chỉ một lát sau Dư Tử Giang đã cầm một ít tài liệu trở về văn phòng, thấy Đào Lâm đang loay hoay cái gì với máy tính của anh.
"Cậu đã mở khóa mật khẩu máy tính của tôi?" Dư Tử Giang nhíu mày, có điều là anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
"Sáu chữ số sau số cảnh sát." Anh nên thay đổi mật khẩu khó mở hơn, chứ tôi có thể tìm thấy câu trả lời ngay trên máy tính để bàn." Đào Lâm nói.
"Cũng chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy câu trả lời trên mặt bàn của chúng tôi..." Dư Tử Giang bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Cậu lại làm gì vậy... Nhân lúc tôi không ở đây lại xem máy tính của tôi?" Anh đi tới, tay chống lên mặt bàn, hơi khom lưng nhìn Đào Lâm.
"Làm một số thí nghiệm..." Đào Lâm nói: "Nhưng cuối cùng nó đã không thành công." Nói xong cậu ta khẽ thở dài.
"Thí nghiệm gì thế?"
Sau đó, Đào Lâm di chuyển chuột đến nút bắt đầu xem trước của phần mềm, máy tính bắt đầu phát ra một đoạn âm thanh: "Xin vui lòng, giúp đỡ, tôi, đặt, đồ ăn, mang về, ở, bên, ngoài, cửa.” Đó là giọng nói của Đường Viễn Minh, có điều giọng nói lại quá kỳ lạ.
Dư Tử Giang không thể không kinh tở mà rụt cổ.
"Tôi muốn thử xem có thể dùng lời Đường Viễn Minh nói với nhân viên bán hàng trước khi chết hay không, nếu như có thể ghép ra như vậy thời gian tử vong của anh ta có thể bị thay đổi. Có điều... Kết quả là, tất cả mọi người có thể nghe thấy nó như là đã được chỉnh sửa.” Đào Lâm lắc đầu, nói xong cậu ta thất vọng tắt toàn bộ phần mềm và tài liệu, cuối cùng trên máy tính chỉ còn lại màn hình gọn gàng yên tĩnh.
"Cho nên thời gian tử vong của Đường Viễn Minh suy luận là chính xác không sai." Dư Tử Giang vừa nói vừa nghiêng mắt đánh giá Đào Lâm một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng, đem tài liệu vừa mới lấy ra đưa tới tay Đào Lâm.
"Cậu bảo ta điều tra vụ án cô gái trung niên mất tích đã báo cao mấy năm nay, hiện tại có một chút kết quả." Dư Tử Giang ngồi xuống bàn, nhìn xuống Đào Lâm nói.
Đào Lâm cau mày lật xem tài liệu Dư Tử Giang đưa cho.
"Chúng tôi điều tra được mấy cô gái mất tích cùng Triệu Thần tuổi tác không khác biệt lắm, tôi đã cho người tới tận cửa để hỏi thăm người nhà. Có điều thật đáng tiếc là những cô gái này đều không có quan hệ gì với Triệu Thần.” Dư Tử Giang nói.
"Chỉ là ngay khi điều tra đi vào bế tắc, tôi ngẫu nhiên lại điều tra ra được cô gái tên Lưu Hi Lộ này." Dư Tử Giang tiếp tục nói.
"Người nhà báo án không lâu sau đã hủy báo án..." Đào Lâm nhìn vào dòng chữ trên tư liệu lẩm bẩm một câu.