“Tôi đi trước đây, Lâm Quy Vấn đang đợi tôi.” Không đợi Đào Lâm mở lời, Tần Yêu đã lên tiếng. Trong bóng tối, dù không thể nhìn rõ từng cử chỉ của Đào Lâm, nhưng cô có thể đoán chính xác Đào Lâm đang nghĩ gì: cuộc gọi này rất quan trọng, và chắc chắn cậu không muốn cô nghe thấy.
Đào Lâm thấy cô bước ngày một nhanh hơn, trong chốc lát nơi này chỉ còn mình Đào Lâm.
“Hiệu suất làm việc của anh cao đấy.” Đào Lâm mở to mắt rồi trả lời Đại Đao. Chỉ trong một ngày mà anh ta đã thu được tin tức của Hồ Tông Hàn, Đào Lâm nay phải nhìn Đại Đao với con mắt khác.
“Trùng hợp thế này, tôi có người quen hay qua lại với Hồ Tông Hàn, nên mới tìm ra anh ta nhanh như thế.” Đại Đao cười khà khà: “Nói ra chắc cậu cũng chẳng tin, nếu đêm đó cậu ở lại quán ba thêm một chút, tôi có thể sẽ đưa cậu đến gặp anh ta.”
Xem như Đào Lâm đã tìm được người có thể giúp ích cho cậu. Người dưới trướng Đại Đao rất nhiều, thêm nữa anh ta là một người giàu có, nên việc tìm kiếm Hồ Tông Hà vô cùng dễ dàng. Tuy nhiên, do thân phận đặc biệt của mình, Đại Đao sẽ không bao giờ hợp tác với cảnh sát, điều này thực đáng tiếc.
“Người của anh dính líu đến ma túy?” Đào Lâm cau mày, cậu vừa nghe thấy điều không hay từ Đại Đao.
“Đừng hiểu lầm.” Đại Đao nhanh chóng đáp lại: “Người của tôi chỉ bán rượu cho anh ta... Cậu biết đấy, quán bar nhiều người như thế, làm sao tôi có thể kiểm soát hết được.”
“Nói đi, anh ta đang ở đâu?” Đào Lâm gật đầu, cậu chấp nhận lời giải thích từ Đại Đao, rồi vừa hỏi vừa bước xuống chậm rãi.
“Ban ngày, anh ta sẽ làm việc ở một công trường tên Bằng Huy nằm ở ngoại ô thành phố. Buổi tối, anh ta thường đến các quán bar, nhưng lịch đi của anh ta thì không cố định.” Đại Đao trả lời.
“Đã hiểu.” Đào Lâm nghiêm nghị nói: “Anh không cần tiếp tục theo dõi nữa, chuyện còn lại để tôi lo là đủ.”
Đào Lâm vừa nói vừa đi về phía trước. Vừa ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm, Đại Đao cúp điện thoại.
Cậu dừng lại trước tòa nhà, sau đó mượn ánh sáng mờ ảo hắt ra để mở danh bạ điện thoại, rồi nhanh chóng bấm số của Dư Tử Giang.
Vài giây sau, tiếng ho nhẹ phát ra từ đầu dây bên kia.
“Này, Dư Tử Giang!” Đào Lâm nóng lòng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Dư Tử Giang đáp.
“Hồ Tông Hàn đang làm việc ở một công trường tên là Bằng Huy nằm ở ngoại ô thành phố. Hãy cử người theo dõi anh ta.” Đào Lâm nói ngắn gọn.
“Cái gì?!” Dư Tử Giang vô cùng ngạc nhiên, anh hỏi lại: “Sao cậu biết? Tên chết bẵm nhà cậu tìm được anh ta chỉ trong một ngày? Cậu là rada à?”
“Tôi có mật thám.” Đào Lâm cúi đầu rồi trả lời.
“Mật thám?” Dư Tử Giang càng sửng sốt: “Cậu mới bằng đấy tuổi mà hậu thuẫn ghê thế?” Anh hiểu “Mật thám” Đào Lâm là gì, chỉ là anh cảm thấy khó tin.
“Tóm lại anh mau cử người theo dõi anh ta!” Đào Lâm không muốn giải thích quá nhiều.
“Được.” Dư Tử Giang thở dài ngao ngán, anh khá xấu hổ.
“Hãy nhớ, đừng vội bắt ngay khi vừa tìm thấy anh ta. Hãy dùng anh ta làm mồi nhử để câu được một con cá lớn.” Đào Lâm đáp lại.
Dư Tử Giang biết thứ mà cậu gọi là con cá lớn là một kẻ giết người biến thái của một vụ giết người hàng loạt đầy man rợ.
“Tôi biết rồi.” Dư Tử Giang tựa người vào mép bàn, rồi thở dài nhẹ nhõm.
Vừa nhận được tin của Đào Lâm, anh lập tức cử người đi điều tra ngay trong đêm. Chỉ trong nháy mắt anh đã nắm được thông tin.
“Ngày mai tôi sẽ đích thân đi theo dõi anh ta. Nhớ kĩ, đừng hành động hấp tấp dù ở bất kì hoàn cảnh nào.” Dư Tử Giang gửi tin nhắn cho trợ lý.
Ngày hôm sau, Dư Tử Giang nhìn thấy Hồ Tông Hàn tại công trường Bằng Huy. Anh ta ít khi nói chuyện với đồng nghiệp, mà chỉ mải đắm chìm vào công việc đo đạc của mình.
Đến tối, sau khi kết thúc công việc, Hồ Tông Hàn đến một quán bar. Dư Tử Giang liên tục bám theo.
Quán bar này nằm trong một con phố bar sầm uất, và buổi tối là lúc nhộn nhịp nhất ở đây. Người trong quán đông như kiên, ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc mở lớn hết cỡ cũng không át được tiếng ồn ào và lộn xộn của đám đông.
Dư Tử Giang và trợ lý nấp trong góc quán bar, từ xa họ thấy Hồ Tông Hàn đang ngồi uống rượu trên sô pha.
Trên ghế sô pha, Hồ Tông Hàn đã say mèm. Dưới tác động của men rượu, anh ta bắt đầu nói chuyện cười đùa với những ai đi qua. Các dây thần kinh rục rịch đưa ra chỉ thị sai lầm.
“Thưa sếp, tay anh ta có độc.” Nghe trợ lý nói thế, Dư Tử Giang nắm chặt tay: "Không có lệnh của tôi, không được hành động.” Dư Tử Giang chạm vào bức tường ở đằng xa, anh hơi ló đầu và nhìn thấy Hồ Tông Hàn đang ngồi uống rượu trên sô pha.
Lúc này, một thiếu niên tóc vàng đi ngang qua bị Hồ Tông Hàn túm lấy. Có vẻ như hai người họ có quen biết với nhau bởi chỉ trong nháy mắt hai người họ bắt đầu trò chuyện.
“Tất cả chú ý: có người đang tới gần.” Dư Tử Giang thì thào, lời nói của anh được chuyển cho đồng nghiệp qua tai nghe không dây.
Hồ Tông Hàn uống cạn ly rượu trong một hớp. Anh ta xô cậu thanh niên tóc vàng rồi đặt chiếc túi nhỏ có bột màu trắng vào tay cậu.
“Nay anh trai mang sự thoải mái đến!” Hồ Tông Hàn nở nụ cười nham hiểm, anh ta vừa nói vừa chỉ vào mặt cậu thiếu niên.
“Đây là chất gây nghiện! Anh đừng đưa tôi…” Cậu thiếu niên kia chắc uống nhiều nên không tỉnh táo lắm. Dù xua tay từ chối, nhưng vẻ mặt như là đang nói đùa.
“Này! Những thứ tốt đẹp tất nhiên phải chia sẻ cho cậu rồi!” Hồ Tông Hàn nói rồi đổ bột vào ly của cậu thiếu niên, bột trắng nhanh chóng tan vào ly rượu nâu sậm.
Dư Tử Giang không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng với kinh nghiệm của cảnh sát, anh đoán được chuyện gì đang xảy ra. Tay anh nắm chặt vì tức giận, và Dư Tử Giang biết rằng có điều gì đó không ổn.
“Sếp, anh ta đang xúi giục người khác dùng thuốc.” Anh trợ lý nhắc nhở.
“Tôi thấy rồi.” Dư Tử Giang nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh rất ghét những cảnh chứa đầy tội ác như vậy.
“Để tôi quan sát thêm hai phút nữa.” Mặc nói đứng yên, nhưng Dư Tử Giang dần hòa vào đám đông trong quán bar.
Sau một hồi chối tới chối lui, cậu thanh niên tóc vàng nhanh chóng bị lép vế.
Khi ly rượu sắp chạm vào môi cậu thanh niên, Dư Tử chạy tới, vội đánh vào tay đang cầm ly rượu có thuốc.
“A!” Cậu thanh niên ngạc nhiên rồi hét lên.
Hồ Tông Hàn ngay lập tức nhận ra nguy hiểm bởi anh ta nhìn thấy chiếc còng tay lấp ló dưới áo của Dư Tử Giang. Anh ta nhảy lên khỏi ghế sô pha rồi chạy ra khỏi quán bar.
“Để hai người ở lại chăm sóc cậu ta, còn lại đi bắt Hồ Tông Hàn!” Dư Tử Giang đứng phắt dậy, lập tức đuổi theo Hồ Tông Hàn.
“Tên khốn kia, đứng lai!” Dư Tử Giang hét lên rồi đẩy đám người trong quán bar ra. Khách bỗng hét ầm lên, họ vốn không biết mấy chục giây trước đã xảy ra chuyện gì. Họ chỉ biết vừa có chuyện xảy ra nên tất cả cũng chạy ra ngoài trốn.