Đào Lâm cùng nhóm làm thí nghiệm vật lý với Tần Yêu, và hiện tốc độ của họ nhanh hơn các nhóm khác rất nhiều. Dù vừa nói chuyện rì rầm vừa hí hoáy với các dụng cụ, họ vẫn trở thành nhóm thực nghiệm nhanh nhất.
“Họ như những người dân bình thường của thế kỷ mười bảy, là những người không thể hiểu được những điều tuyệt vời mà môn giải phẫu mang lại. Giờ trông anh như William Harvey ấy. Họ cảm thấy anh rất đáng sợ bởi họ không hiểu những việc anh đang làm có tác dụng gì. Một khi vụ án được giải quyết, mọi người đều sẽ biết những đóng góp mà Đào Lâm đã mang lại trong suốt quá trình phá án. Khi ấy, họ sẽ thay đổi suy nghĩ và gọi anh là anh hùng.” Tần Yêu vừa cầm sách, vừa nói vừa làm việc với các dụng cụ. Đào Lâm đứng cạnh, dù không đáp lại cậu ngầm hiểu ý của cô ấy. Không cần Tần Yêu nhắc, cậu bắt đầu ghi chép các dữ liệu.
“Tôi luôn nghĩ rằng cô biết gì đó.” Đào Lâm vừa nhìn số liệu vừa lấy bút viết vào sách nhưng lại nói về chủ đề khác.
“Hả?” Tần Yêu bật cười: “Tôi đâu biết gì đâu. Lúc rảnh rỗi, không có gì làm mới cầm điện thoại xem các tin tức mới nhất, sao có thể so với anh? Có khi anh đã nhìn thấy cả xác chết.”
“Cô không chỉ vô cùng quan tâm đến vụ án này mà còn đưa ra gợi ý cho tôi.” Đào Lâm nói.
“Ví dụ như Lenovo.” Đào Lâm nhớ rất rõ cái ngày cậu bắt gặp Tần Yêu và Lâm Quy Vấn gặp nhau trong phòng tập thể dục, chính lời nói của Tần Yêu đã khiến cậu hiểu ra những ẩn ý kỳ lạ mà hung thủ muốn che giấu. Nghĩ đến đây, Đào Lâm mím môi, cậu nhận ra một mùi hương kì lạ đang vây lấy cả người Tần Yêu.
“Tôi quan tâm là bởi tôi nghĩ đây là một vụ giết người đầy kịch tính. Còn về gợi ý... Tôi không hiểu anh đang nói gì... Thậm chí tôi còn không biết tôi đã cho anh cái thứ mà anh gọi là “gợi ý” ”. Tần Yêu quay đầu lại, thí nghiệm của họ đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên. Đào Lâm ghi lại những số liệu cuối cùng rồi buông quyển sách trên tay xuống. Cậu nhướng mày nhìn cô gái bên cạnh một cách nghiêm túc: “Những gì tôi nói nãy giờ đều là thật. Nếu tôi vô tình đưa ra một gợi ý cho anh, đó quả thật là vinh hạnh của tôi.” Tần Yêu mỉm cười rồi nói.
Đào Lâm ngẫm nghĩ trong vài giây rồi lắc đầu, xem ra cậu sẽ không hỏi tiếp những câu đó nữa. Cậu cảm thấy Tần Yêu rất kỳ lạ, nhưng lại không thể chỉ ra sơ hở của cô là gì. Dù sao, những lời cô nói đều là thật bởi ánh mắt cô vẫn kiên quyết như mọi khi.
“Sau khi sao chép số liệu, chúng ta sẽ tiến hành xử lý chúng. Độ lớn của số liệu này không có vấn đề gì.” Đào Lâm đưa cuốn sách của mình cho Tần Yêu, thấy vậy cô liền nhận lấy.
Họ cũng là nhóm có tiến độ nhanh nhất lớp. Thấy thế, giảng viên đang đứng trên bục giảng nhìn họ với ánh mắt tỏ ý khen ngợi.
Bây giờ là tám giờ mười phút. Dù còn nửa tiếng nữa tiết học mới kết thúc, nhưng Đào Lâm và Tần Yêu đã hoàn thành tất cả các bước thí nghiệm trong khi những người khác vẫn đang hì hục ghi chép số liệu.
Họ bước lên bục và nộp bản báo cáo thí nghiệm trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
“Các em làm nhanh quá!” Giảng viên vừa nhìn họ vừa khen ngợi cho bài báo cáo hoàn chỉnh và đáng nhận được điểm cao của họ.
“Xét cho cùng, thí nghiệm này không quá khó. Trong sách, các bước làm thí nghiệm đều được ghi ghép rất kĩ, và mọi người có thể tra được kết quả thí nghiệm ở trên mạng. Chỉ cần đối chiếu độ lớn của số liệu, các bạn sẽ tìm ra chỗ sai rất nhanh.” Đào Lâm nhún vai rồi nói.
Tần Yêu dụi cùi chỏ vào người Đào Lâm, ngầm ra hiệu cho cậu đừng nói mấy câu đáng ghét như thế trước mặt những bạn đang vội tiếp tục thí nghiệm. Trông cậu như một học sinh xuất sắc đang gấp những bài kiểm tra được điểm tuyệt đối thành máy bay vừa ném khắp nơi vừa luôn miệng lảm nhảm “bài kiểm tra này quá dễ”.
“Cũng may là việc thao tác với các dụng cụ diễn ra khá suôn sẻ.” Tần Yêu cười nói: “Hiện tôi đang có một dự án thực tế, không biết hai em có muốn tham gia không? Vài ngày sau ngày hội Khoa học và Công nghệ dành cho thanh thiếu niên của thành phố X sẽ được tổ chức tại bảo tàng khoa học và công nghệ ở trung tâm thành phố. Trường chúng ta cần cung cấp một số dụng cụ, máy móc và thực hành một số thí nghiệm đơn giản.” Giảng viên yêu thích Tần Yêu và Đào Lâm đến nỗi tự mình mời họ tham gia vào đoàn dự án thực tế của mình. Nói xong, anh ta lôi một tập tài liệu từ trong túi ra rồi đưa cho Đào Lâm và Tần Yêu.
“Em...” Đào Lâm định từ chối, dù cậu thực sự hứng thú với lễ hội Khoa học và Công nghệ, cậu cũng không có dư thời gian để làm dự án thực tế này.
“Tất nhiên là tụi em có thể giúp.” Tần Yêu cướp lời rồi nhận tập tài liệu giảng viên vừa đưa.
“Tốt quá, tốt quá!” Trông giảng viên rất vui mừng.
Đào Lâm liếc Tần Yêu, những gì cô vừa nói chẳng khác gì tạt gáo nước vào mặt cậu. Cô ấy dùng danh nghĩa “Chúng tôi” để đồng ý thay Đào Lâm.
Đào Lâm đành thở dài, nhìn gương mặt đầy vui vẻ và đang ngân nga của giảng viên, cậu ngại đến nỗi không biết nên nói gì thêm.
“Cảm ơn thầy, em xin phép về trước.” Đào Lâm kéo dây đeo ba lô rồi quay đầu rời đi.
Tần Yêu gật đầu chào giảng viên rồi bước ra khỏi phòng học.
Lúc này, tiết học vẫn chưa kết thúc, Tần Yêu và Đào Lâm đang đi trên hành lang của tòa nhà phòng thí nghiệm, ngoại trừ họ thì không có ai. Ánh sáng của tòa nhà này không tốt lắm, trừ ánh đèn hắt ra từ các phòng học, còn lại đều tối thui.
Đào Lâm cúi đầu, hai tay đút vào túi quần rồi bước xuống cầu thang.
“Cậu có vẻ không vui với việc tôi đã đồng ý hoạt động thực tế của giảng viên giúp cậu nhỉ?” Tần Yêu nhanh chóng đi theo Đào Lâm, nỗi sợ bóng tối khiến cô phải bước xuống cẩn thận bằng cách nắm chặt tay cầm cầu thang. Đào Lâm thì khác, cậu bước đi rất nhanh.
“Nhưng việc chế tạo dụng cụ và thực hiện các thí nghiệm cho bọn trẻ xem sẽ rất thú vị.” Cô nói sau lưng Đào Lâm.
“Thú vị thì thú vị, nhưng thực ra tôi không có nhiều thời gian và sức lực dành cho hoạt động này.” Đào Lâm lắc đầu.
“Tôi không tin câu này đâu. Chỉ cần một, hai đêm là anh có thể lắp xong đống dụng cụ đó.” Tần Yêu mỉm cười, cô men theo tay cầm cầu thang rồi đi cạnh Đào Lâm.
“Anh đừng lo lắng như thế, đừng để chuyện đó làm xáo trộn cuộc sống của anh.” Tần Yêu quay đầu rồi nói.
“Và anh không phải Dư Tử Giang. Việc dốc sức điều tra, phá án là của anh ta chứ không phaỉ của anh.”
Đào Lâm định phản bác lại, nhưng điện thoại di động trong túi cậu đột nhiên vang lên. Tiếng chuông lanh lảnh vang vọng khắp cầu thang và khoảng không trống rỗng tối đen vắng người.
“Xin lỗi, tôi phải trả lời điện thoại.” Đào Lâm liếc nhìn Tần Yêu trong bóng tối. Tần Yêu không nói gì, hai người họ bước đi thật chậm trên cầu thang tối đen như mực của tòa nhà phòng thí nghiệm.
“Xin chào...” Đào Lâm bấm nhận cuộc gọi.
“Là tôi, Đại Đao.” Đầu giây bên kia là giọng nam trầm, dày và khàn đặc. Giọng nói này khiến Đào Lâm cảnh giác. Cậu sửng sốt trong giây lát, sau đó bỗng quay đầu nhìn Tần Yêu đang đi xuống cầu thang.