Dấu Vết Tội Phạm

Chương 53: Thuốc thử Luminol



Đương nhiên, chỉ có mỗi bột màu vàng thì không thể điều chế thành thuốc thử Luminol để dùng trực tiếp được, cậu ấy biết rằng mình vẫn còn thiếu một ít đồ nữa...

Sau đó cậu ấy đi thẳng tới một chiếc tủ khác, tìm được dung dịch amoniac và hydrogen peroxide, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Đào Lâm đeo găng tay và kính bảo hộ, ngay lập tức bắt đầu kết hợp thuốc thử.

Cậu ấy đã không còn nhớ rõ được bản thân mình đã xem qua các bước điều chế thuốc thử Luminol từ lúc nào nữa, nhưng các bước điều chế đó đã khắc sâu trong não của bản thân mình, chỉ cần làm theo các bước ở trong ký ức của mình, Đào Lâm chắc chắn bản thân mình làm đúng.

Trong não của thiên tài dường như có một thư viện cực lớn, khi cần dùng đến kiến thức nào đó, chỉ cần mở quyển sách chứa kiến thức theo đúng số thứ tự thì mọi hành vi sau đó đề sẽ trở nên trôi chảy gọn gàng.

 

 

“Luminol không tan trong nước, nhưng lại dễ dàng hòa tan trong dung dịch kiềm mạnh. Môi trường kiềm được cung cấp bởi dung dịch amoniac.” Đào Lâm vừa nghĩ, vừa đem các thành phần đổ vào trong cốc phản ứng hóa học tiến hành phản ứng.

“Đầu tiên là thêm một lượng nước cất thích hợp, sau đó cho thêm dung dịch amoniac và Luminol. Tỷ lệ trong đó của dung dịch amoniac và Luminol là 40 : 1.” Tỷ lệ của mỗi bước, Đào Lâm đều ghi nhớ rất chính xác, giọng nói ở sâu bên trong đầu dường như đang nói chuyện với cậu ấy, hướng dẫn bản thân từng bước từng bước tiến hành điều chế.

“Cuối cùng cho thêm mười giọt dung dịch hydrogen peroxide ba mươi phần trăm vào rồi dùng đũa thủy tinh khuấy đều lên.” Không bao lâu sau, Đào Lâm thở phào nhẹ nhõm, tắt bóng đèn sáng của phòng thí nghiệm đi.

Đào Lâm bật đèn pin của điện thoại lên, cậu ấy lấy con dao nhỏ khe khẽ rạch một đường nhỏ trên ngón tay, rồi nhỏ vài giọt máu lên bàn thí nghiệm, sau đó dùng một lượng nước lớn để hòa loãng máu ra, cuối cùng nhỏ thuốc thử mà mình tự điều chế vào.

Khi cậu ấy vừa tắt ánh đèn của điện thoại đi, trên mặt bàn hiện lên một ánh sáng màu xanh rất rõ ràng.

“Thành công rồi.” Đào Lâm mỉm cười, cho dù trong lòng cậu ấy rất vui mừng, nhưng vẫn lấy chiếc khăn lau bên cạnh lau sạch những vết nước đi, rồi bật lại đèn của phòng thí nghiệm lên.

Đào Lâm tìm một chiếc lọ có màu tối rồi đổ thuốc thử đã điều chế vào trong đó, sau khi đã chắc chắn rằng chiếc lọ đã đóng chặt, cậu ấy đút chiếc lọ vào trong túi áo. Cuối cùng Đào Lâm dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ bàn thí nghiệm, cất hết những lọ thuốc thử đã lấy ra vào vị trí cũ.

Cậu ấy không màng đến trời giá rét mà mở cửa sổ phòng thí nghiệm ra, cơn gió lạnh ngay lập tức thổi vào bên trong phòng thí nghiệm, quay cuồng trong căn phòng một lượt cuối cùng thổi bay các mùi thuốc thử kỳ lạ ra khỏi căn phòng.

Thuốc thử mà Đào Lâm điều chế ra không nhiều, người bình thường sẽ không thể nhìn ra dược phẩm ban đầu ở trong bình đã bị sử dụng. Để không gây ra những sự nghi ngờ, Đào Lâm không hề vội vàng rời khỏi phòng thí nghiệm, mà hoàn thành thí nghiệm theo sự định của cậu ấy theo đúng kế hoạch, sau khi trời tối muộn mới rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.

Tòa nhà thí nghiệm vào lúc trời tối muộn đã không còn ai nữa, sự tối tăm xung quanh đã khiến cho Đào Lâm rùng mình. Thang máy ở tòa nhà thí nghiệm thường rất hay xảy ra lỗi, đây cũng là sự công nhận của tất cả sinh viên ở trường đại học G, thêm vào nữa là tòa nhà thí nghiệm hóa học cũng không có quá nhiều tầng, Đào Lâm dứt khoát bật đèn pin của điện thoại lên rồi leo cầu thang bộ đi xuống.

Mỗi bước chân của cậu ấy đều phát ra những âm thanh vang vọng trong không gian cầu thang bộ yên tĩnh vắng vẻ, Đào Lâm cũng không quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng về phía trước, gương mặt của cậu ấy bình thản như mặt nước không có lấy một gợn sóng...

Cuối cùng cậu ấy đi thẳng ra bên ngoài rời khỏi trường học, đặt một chiếc xe taxi trên app điện thoại rồi trở về nhà...

Thuốc thử Luminol cần được bảo quản ở trong nhiệt độ khá thấp, để đảm bảo chất lượng của thuốc thử sau lần cuối cùng sử dụng. Sau khi trở về nhà Đào Lam ngay lập tức mở tủ lạnh ra, lấy hết toàn bộ thực phẩm được bảo quản ở bên trong tủ lạnh ra, chồng chất lung tung lên trên mặt bàn ăn, cuối cùng đặt lọ thuốc thử quý báu vào trong.

Đêm hôm đó Đào Lâm lăn qua lăn lại trằn trọc không ngủ được, cậu ấy bắt buộc phải tìm một cái cớ để đến nhà Triệu Thần một chuyến nữa, chứng thực suy nghĩ của cậu ấy.

Đào Lâm không hề kéo màn lại mà nằm nghiêng xuống giường, xuyên qua cánh cửa sổ sát sàn nhìn những ngọn đèn sáng nhỏ bé ở nơi xa xăm, chỉ cho đến khi những ngọn đèn đó mờ dần đi, Đào Lâm mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cánh cửa sổ sát sàn rọi vào bên trong, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào khiên cho đôi mắt của Đào Lâm hơi hơi nóng lên.

Cậu ấy ngơ ngơ ngác ngác mở mắt ra, không lâu sau lại muốn quay người về phía khác tiếp tục giấc ngủ, mấy ngày nay cậu ấy thực sự đã quá mệt rồi.

Vào chính lúc này, chiếc điện thoại mà cậu ấy để ở đầu giường phát ra tiếng chuông đinh tai, Đào Lâm chầm chậm thò một cánh tay ra, kéo điện thoại lại gần. Cậu ấy cũng chẳng thèm mở mắt, cũng chẳng cần nhìn xem là ai gọi điện thoại tới liền bắt máy.

Đào Lâm dùng một cánh tay che đi ánh nắng mặt trời chói chang ở trước mắt, cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ rồi mở mắt, tay còn lại cầm lấy chiếc điện thoại đang run rẩy ở bên tai.

“A lô, xin chào...” Đào Lâm dùng giọng nói mệt mỏi để chào hỏi người đang nghe điện thoại ở đối diện.

“Tôi tìm ra rồi.” Giọng nói vui mừng của Dư Tử Giang truyền đến từ bên trong điện thoại.

“Tìm ra rồi?” Đào Lâm nghe thấy thông tin này đột nhiên giống như đánh tiết canh gà ngồi bật dậy khỏi giường, đột nhiên ngồi dậy khiến cho đầu óc của cậu ấy hơi quay cuồng.

“Tôi đã tìm suốt cả đêm. Cuối cùng tôi cũng tìm ra rồi.” Dư Tử Giang vừa nói vừa kích động đập xuống mặt bàn, giọng điệu không hề giống với một người mệt mỏi thức suốt cả một đêm.

“Tôi tới tìm anh.” Còn chưa đợi Dư Tử Giang nói tiếp, Đào Lâm đã nhả ra bốn chữ ngắn gọn, cuối cùng cắt ngang Dư Tử Giang chỉ còn có tiếng “tít tít” ở trong điện thoại, âm thanh báo hiệu cuộc gọi ngắn ngủi đã kết thúc.

“Có biết phép lịch sự là gì không thế hả, còn không đợi tôi nói xong nữa.” Dư Tử Giang bất lực nhìn chiếc điện thoại phàn nàn.

Anh ấy đặt điện thoại xuống, nhìn căn phòng làm việc trống vắng, ngoại trừ bản thân Dư Tử Giang và đống văn kiện xếp chồng như núi trên mặt bàn ra thì chẳng còn thứ gì khác nữa.

Cách giờ làm việc vẫn còn rất sớm, bên ngoài văn phòng làm việc riêng biệt của Dư Tử Giang , những dãy bàn làm việc màu xám đậm ngay ngắn yên tĩnh ở bên ngoài – vẫn chưa có một viên cảnh sát nào đến làm việc cả.

“Sư phụ, cháu tới tổng bộ sở cảnh sát thành phố X đây, bác mau lên, cháu có việc gấp.” Đào Lâm đã không còn nhớ nổi rằng mình đã không màng đến việc ăn sáng bao nhiêu lần rồi liền vội vội vàng vàng ra khỏi cửa.

Cậu ấy trầm tư ngồi ở hàng ghế phía sau của xe taxi, đường xá buổi sáng sớm rất vắng vẻ, chiếc xe taxi phi một lèo tới địa điểm đích. Đào Lâm ngay lập tức chạy thẳng vào bên trong sở cảnh sát, leo cầu thang lên trên khu vực làm việc của Dư Tử Giang.

“Cậu nhanh hơn so với trong tưởng tượng của tôi đấy.” Dư Tử Giang ngồi ngả người trên chiếc ghế mềm, hai chân vắt chéo trên mặt bàn, vừa nhàn nhạ ăn chiếc bánh bao vừa mới mua về, vừa cười cợt nhìn Đào Lâm vội vàng chạy tới.

Đào Lâm vịn vào khung cửa, hít thở một hơi thật sâu rồi đi về phía Dư Tử Giang...

“Ngồi xuống nghỉ một lúc đi, nhìn xem đứa trẻ cậu thở đến mức...” Dư Tử Giang thò cánh tay ra kéo một chiếc ghế mềm từ bên cạnh sang, sau đó dồn sức đẩy về phía Đào Lâm.

Bánh xe ở bên dưới chiếc ghế mềm cọ xát trên nền nhà lát gạch nhẵn phi nhanh về phía Đào Lâm, tạo ra một làn gió nhẹ thổi bay mấy trang sách trên mặt bàn.

“Bộp!” Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Đào Lâm tóm chặt lấy chiếc ghế mềm còn đang tiếp tục lao về phía trước, phủi phủi chiếc áo khoác rồi ngồi xuống, toàn bộ mọi thứ đều trôi chảy và tự nhiên.

 

 

Chương 54: Xác định mục tiêu tiếp theo

“Ăn chút bánh bao đi, vẫn còn nóng đấy!” Dư Tử Giang vừa nói vừa ném về phía Đào Lâm một chiếc túi nilon, bánh bao bên trong có mùi thịt, hơi nóng còn sót lại làm ấm đầu ngón tay lạnh như băng của Đào Lâm.

"Cậu chạy tới sớm như vậy, chắc chắn là chưa ăn sáng!" Dư Tử Giang hất cằm lên, ý bảo Đào Lâm không cần khách sáo.

"Nói vào vấn đề chính đi." Đào Lâm nhả ra ba chữ lạnh lùng.

"Ai da ai da..." Dư Tử Giang duỗi thẳng cái lưng, bỏ chân ra khỏi mặt bàn, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi ghế mềm, đứng yên tại chỗ mấy giây thư giãn gân cốt: "Tôi đi lấy cho cậu chút tư liệu, cậu cứ ăn trước đi.”

Nói xong anh vỗ vỗ bả vai Đào Lâm, đi về phía một căn phòng nhỏ khác trong khu văn phòng.

Đào Lâm nhìn chiếc túi nilon trong tay, hơi nước bám trên túi nilon trong suốt, ngưng tụ thành từng giọt nước trong suốt. Nhẹ nhàng lắc lắc chiếc túi nilon vài lần, giọt nước theo túi trượt xuống, rồi chúng mờ dần di, lộ ra chiếc bánh bao màu trắng gạo cùng với nước thịt.

Đào Lâm lúc này mới ý thức được mình đang đói đến cồn cào, cuối cùng cũng nâng chiếc bánh bao lên mà cắn.

"Cho cậu, đây là tư liệu." Ngay khi Đào Lâm cắn miếng bánh bao cuối cùng, Dư Tử Giang từ phía sau cậu đưa qua một túi giấy tờ.

Đào Lâm vỗ vỗ tay, nhẹ nhàng đứng dậy nhận lấy túi giấy tờ. Bên trong chỉ có hai tờ giấy, thật sự ít quá rồi!

"Ít như vậy thôi sao?" Đào Lâm vừa kinh ngạc hỏi, vừa lấy cặp kính kim loại trong túi ra, sau đó đưa tờ giấy lên trước mặt, cẩn thận xem nội dung trên hai tờ giấy.

"Ngắn gọn nhưng có ích cậu có hiểu không." Dư Tử Giang phản bác Đào Lâm, sau đó ngồi trở lại ghế mềm: "Đây chính là thành quả cả đêm của tôi đấy!” Nói xong Dư Tử Giang tự hào cười.

"Hừm..." Lúc này Đào Lâm đang cau mày cẩn thận xem nội dung trên tờ giấy, căn bản là không rảnh bận tâm đến Dư Tử Giang: "Vậy vất vả cho anh rồi..." Cậu ta nói qua loa một câu an ủi.

"Người này tên là Hồ Tông Hàn, còn rất trẻ nhưng đã có một thời gian ở trong trung tâm cai nghiện ma túy, sau khi ra ngoài vẫn không thay đổi được bản tính của anh ta. Năm năm trước, một vụ buôn bán ma túy hàng hải lớn đã xảy ra ở vùng biển thuộc thẩm quyền của thành phố H, chuyện này có liên quan đến người đàn ông này.”

Dư Tử Giang vừa nhìn Đào Lâm đang nghiêm túc, vừa nói: "Cùng lắm anh ta cũng chỉ là một tên đàn em đi theo lên thuyền, cũng không phải là một ông trùm lớn gì.”

"Bờ biển thành phố H vẫn thuộc khu vực biên giới, đây thật sự là khu vực có nguy cơ xảy ra sự cố cao như vậy." Đào Lâm phụ họa hùa theo Dư Tử Giang.

"Vụ án này liên quan đến rất nhiều người, thế lực cũng không đơn giản, tuy rằng năm năm nay liên tục có người bị bắt, nhưng điều này còn lâu mới kết thúc được vụ án." Dư Tử Giang giơ ly sữa đậu nành mà anh đang uống dở lên uống một ngụm rồi sau đó mới tiếp tục nói.

"Đây nhất định là một băng đảng cực lớn, cho nên chu kỳ phá án cũng sẽ rất dài. Mỗi lần bắt được một nghi phạm, chẳng khác nào xé được tấm lưới chặt chẽ của bọn chúng qua một khe hở nhỏ,lần lượt từng cái từng cái một bị xé rách, cuối cùng mới có thể một phen đánh bại đám lãnh đạo cấp cao đứng sau bọn chúng”. Đào Lâm nói, không khỏi lắc lắc đầu.

"Nhưng những người này phân tán ở các địa phương khác nhau, muốn phá từng người một phải cần có thời gian." Nói xong cậu ta không thể không thở dài một hơi.

"Cậu nói không sai." Dư Tử Giang nói: "Hồ Tông Hàn này chỉ là một phần rất nhỏ trong chuỗi lợi ích này, nhưng cảnh sát phải ra tay từ những nhân vật nhỏ bé này.”

"Nhân vật nhỏ bé cũng rất khó xử lý đấy nha" Đào Lâm nhìn thông tin trên tờ giấy, thở dài một tiếng.

"Cảnh sát đã theo dõi người này năm năm, trong năm năm qua thế giới đảo lộn, có không ít người bị bắt, cũng một số quan chức cấp cao đã gục ngã. Nhưng anh ta chính là che giấu rất kỹ và biến mất trong một thời gian dài, cho đến nửa năm trước cảnh sát thành phố X chúng ta mới báo cáo được hành tung của anh ta.” Dư Tử Giang khom lưng, ném cốc sữa đậu nành đã hết vào thùng rác nói.

"Chỉ có điều tôi không xác định anh ta trước mắt có còn đang hoạt động ở thành phố X hay không, mặc dù đến bây giờ, chúng tôi vẫn không nhận được báo cáo rằng anh ta đã ra khỏi thành phố X và chuyển nơi khác."

Anh một lần nữa đặt chân lên bàn, sau suốt một đêm, động tác không quá lịch sự này ít nhất cũng khiến Dư Tử Giang cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Sáu tháng..." Đào Lâm đỡ trán: "Thời gian quả thật cũng không tính là quá dài, tôi nghĩ anh ta không bị uy hiếp mới, chắc là vẫn chưa chạy trốn.”

"Còn có một tin tốt nữa, trong thành phố X chỉ có một người này đáp ứng tất cả các điều kiện mà cậu nói với tôi hôm qua... Ít nhất chỉ có một mình anh ta đáp ứng được các yêu cầu trong hồ sơ của mình.” Dư Tử Giang nói.

"Mục tiêu chính là anh ta." Đào Lâm khẳng định gật đầu.

"Tương tự như những người đã chết trước đó, tất cả đều là những kẻ trốn thoát đã được ghi lại, không phải là những người chưa bị cánh sát điều tra. Cho nên... Đó chính là anh ta." Giọng điệu của Đào Lâm vô cùng chắc chắn.

Dư Tử Giang gật đầu.

"Chúng ta phải ngay lập tức tìm được anh ta." Đào Lâm đặt tư liệu xuống, nhìn Dư Tử Giang nói.

"Sau khi tìm được anh ta, trước tiên chưa cần phải bắt giữ, để cho người khác theo dõi anh ta, đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta phải giữ cây chờ thỏ." Cậu ta vừa nói vừa đẩy khung kính, để cho nó vững vàng đứng trên sống mũi thẳng đứng của mình.

"Tin xấu là" Dư Tử Giang nói với Đào Lâm: "Chúng ta không thể tìm thấy anh ta ngay lập tức." ”

"Cái gì? "

"Chúng ta không tìm được hắn, ít nhất trong thời gian ngắn là như vậy." Dư Tử Giang lặp đi lặp lại một lần một cách nghiêm túc.

"Chúng ta không có thời gian." Tay Đào Lâm nắm chặt tay ghế mềm, ánh mắt nhìn Dư Tử Giang càng thêm sắc bén.

"Giữa vụ án tiểu khu Hoằng Bác và vụ án khu bán sách Thiên Duyệt cách nhau mười hai ngày, giữa vụ án ở khu bán sách Thiên Duyệt và vụ án Công viên Cảnh Sơn cách nhau mười ngày, tốc độ hung thủ hành hung đang tăng tốc, hiện tại đã năm ngày trôi qua kể từ khu vụ án ở công viên Cảnh Sơn xảy ra, thời gian còn lại của chúng ta chỉ có năm ngày, hung thủ thậm chí có thể ngay ngày mai sẽ xuống tay với mục tiêu thứ tư." Đào Lâm giải thích.

"Không phải..." Dư Tử Giang biểu cảm có chút hung dữ: "Đạo lý này tôi đều hiểu, nhưng cậu xem tôi là cái radar sao? Muốn tìm ai thì lập tức cho cậu bám theo đám đông bắt được anh ta đến đây ngay sao?” Giọng điệu của anh trở nên thiếu kiên nhẫn hơn.

Anh ấy cảm thấy suy nghĩ của Đào Lâm luôn có chút ngây thơ, không biếtsự khó khăn của cuộc điều tra đám đông: "Cậu phải biết, không chỉ chúng ta đang tìm Hồ Tông Hàn này, lực lượng cảnh sát khác cũng đang tìm anh ta, hơn nữa còn đã tìm rất nhiều năm, đến bây giờ cũng không có kết quả gì, hiện tại anh ta còn ở thành phố X hay không tôi cũng không biết... Cậu nghĩ tôi trong năm ngày có thể tìm thấy một người mà người khác không thể bắt được trong năm năm sao? ”

"Không tìm được cũng phải tìm." Đào Lâm cúi đầu: "Tìm được anh ta, anh ta sẽ bị kết án chung thân cả đời. Nếu tìm không thấy anh ta, anh ta sẽ chết rất khó coi." Giọng nói của cậu ta trầm xuống, làm cho Dư Tử Giang nghe xong, trong lòng run lên.

"Tìm, tôi đương nhiên phải tìm." Dư Tử Giang buông tay.

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, kết quả sẽ khiến cậu rất thất vọng." Khuôn mặt của anh đã được lấp đầy vẻ sự bất lực.

"Địa điểm cuối cùng anh ta xuất hiện là một chợ ẩm thực ở vùng ngoại ô." Đào Lâm nhớ kỹ lại tin tức vừa mới lấy được từ tư liệu, cúi đầu lẩm bẩm một mình.

"Anh ta chỉ mua thức ăn ở chợ ẩm thực, rất nhanh đã biến mất trong đám người trong chợ ẩm thực..." Tiếp theo cậu ta ngẩng đầu nhìn Dư Tử Giang, hiển nhiên chú ý tới một số ít chi tiết đáng cân nhắc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv