“Chỉ có mỗi âm “Lộ” thì có biết bao nhiêu từ đồng âm, chúng ta còn chưa kịp biết cách viết chính xác của nó như thế nào thì đã bị Triệu Thần đuổi ra ngoài rồi.” Đào Lâm tiếp tục nói.
“Hơn nữa tỷ lệ xuất hiện của cái tên này rất nhiều, tôi thậm chí còn nghi ngờ đó không phải là tên thật của vợ anh ta, mà chỉ là Triệu Thần tìm bừa một cái tên để lừa chúng ta mà thôi.” Cậu ấy khoanh tay trước ngực nói.
“Anh ta nói dối? Tại vì sao chứ?” Dư Tử Giang thắc mắc nói.
“Làm ra chuyện xấu không thể để người khác biết được đương nhiên là phải nói dối để che giấu rồi.” Đào Lâm lí nhí nói một câu mà chỉ có bản thân cậu ấy mới nghe rõ.
“Thế tôi phải làm sao? Chẳng lẽ không điều tra vợ cũ của anh ta nữa?” Dư Tử Giang chỉ lo lắng hỏi.
“Đương nhiên phải điều tra rồi.” Đào Lâm lập tức cắt ngang lời của Dư Tử Giang: “Điều tra những người thông báo mất tích trong mấy năm trở lại đây của thành phố X, tìm một người phụ nữ mất tích mà có độ tuổi xấp xỉ với Triệu Thần. Giới hạn thời gian không cần quá dài, khoảng trên dưới năm năm là được – dấu vết của bình hoa ở trên bệ cửa sổ vẫn còn khá rõ nét, vì vậy thời gian trôi qua không quá lâu.”
“Cậu nghi ngờ...” Dư Tử Giang kinh ngạc há hốc mồm.
“Đúng thế, tôi nghi ngờ anh ta đã giết chết chính người vợ của mình.” Đào Lâm tiếp lời: “Ở trong chính căn nhà đó.”
“Không phải...” Dư Tử Giang nhún nhún vai, nghiêng nghiêng đầu chấy vấn: “Cậu dựa vào cái gì chứ? Không có căn cứ mà lại nghi ngờ anh ta giết người à... Chuyện này liên quan đến tính mạng người đấy...” Anh ấy vừa lái xe vừa làu bàu nói.
“Ban nãy anh cũng nghe thấy tôi nói rồi đấy.” Đào Lâm tăng âm lượng lên ngay lập tức cắt ngang lời nói của Dư Tử Giang: “Trong căn nhà đó có rất nhiều vết tích của việc giằng co, đây chính là căn cứ - Mặc dù nó không thể làm chứng cứ thực tế. Hơn nữa tất cả những câu hỏi có liên quan đến thông tin cá nhân của vợ anh ta mà tôi hỏi, đều bị anh ta trả lời qua loa lướt qua, điều này cũng đủ để khiến tôi nghi ngờ.”
“Nhưng không phải ban nãy cậu nói cậu cảm thấy Triệu Thần và vợ của anh ta đã ly hôn rồi sao?”
Nếu như tôi nói là anh ta đã giết người thì anh ta cũng không đời nào thừa nhận. Hơn nữa anh ta chắc chắn định lấy cái cớ “ly hôn” để lừa tôi, tôi cũng không muốn tốn thời gian xem kịch nên để anh ta nhanh chóng diễn xong cho rồi...” Đào Lâm trả lời ngay lập tức: “Sự thực chứng minh anh ta diễn kịch rất tốt, đến anh cũng cảm động luôn rồi.” Nói xong cậu ấy còn không quên trêu chọc Dư Tử Giang một câu.
“Tôi vẫn cho rằng kết luận của cậu quá qua loa.” Dư Tử Giang khe khẽ thở dài.
“Cảm thấy... Cậu biết đấy...” Anh ấy đột nhiên ngấp ngúng, lo sợ những lời mình nói ra sẽ làm tổn thương Đào Lâm: “Giống như là đoán vậy...”
“Tôi thấy rằng tôi vô cùng nhạy cảm với những thứ có liên quan đến máu me.” Đào Lâm nghiêng nghiêng đầu nói.
“Cái đó của cậu gọi là mở thiên nhãn, là mê tín. Là không đáng tin.” Dư Tử Giang nói một câu chua chát.
“Không biết nữa...” Đàm Lâm chầm chậm nói: “Tôi cảm thấy trong căn nhà đó có mùi của máu tanh.” Đào Lâm nói một câu rợn người, cuối cùng đến bản thân cậu ấy cũng phải lắc lắc đầu.
“Thế cậu nói cho tôi biết, Nếu như anh ta đã giết chết vợ của chính mình thì tại sao lại còn phải sắp xếp đồ dùng của vợ anh ta một cách ngay ngắn thế chứ, sao không châm một mồi lửa đốt sạch đi cho xong?” Dư Tử Giang đưa mắt liếc nhìn Đào Lâm ngồi ở ghế lái phụ một cái: “Giữ lại những thứ này không phải rất dễ dàng để lại sơ hở sao?”
“Châm một mồi lửa đốt sạch đi mới để lại sơ hở chứ?” Đào Lâm mỉm cười: “Tất cả mọi người ở xung quanh Triệu Thần đều biết rằng anh ta có vợ, bỗng nhiên có một ngày không thấy vợ của anh ta nữa, nếu như đến cả đồ dùng thường ngày của vợ anh ta cũng không thấy đâu nữa, sự lạ thường như thế mới rất dễ khiến người khác muốn biết ngọn ngành mọi chuyện.”
Dư Tử Giang nghe thấy thế gật gật đầu tán thành.
“Ngược lại, nếu như đồ đạc của vợ vẫn còn thì khi người khác hỏi đến anh ta sẽ nói cho tất cả mọi người rằng bản thân mình bởi vì quá bận rộn công việc nên vợ mới rời bỏ anh ta ra đi, còn anh ta thì vẫn luôn chờ đợi vợ mình quay trở lại...” Đào Lâm nói tiếp: “Người khác có lẽ còn khen anh ta nặng tình, cũng sẽ vì thế mà rất đồng tình với anh ta... Cũng sẽ không hỏi thêm gì nữa.”
“Tôi hiểu rồi, diễn kịch thì cần phải có đạo cụ... Là ý đó đúng chứ.” Dư Tử Giang vui vẻ tươi cười rồi búng tay một cái, ý là “Tôi đã hiểu rồi.”.
“Anh cứ điều tra trước đi, xem xem kết quả có giống như tôi nghĩ hay không?” Đào Lâm nói: “Không có chứ cứ thì cho dù có cực kỳ khả nghi cũng không thể xem như là tội phạm.” Cậu ấy nói xong liền cụp mắt xuống, cảm thấy như bản thân đang miêu tả về chính hoàn cảnh của mình vậy.
“Được, tôi sẽ phái người đi điều tra.” Dư Tử Giang trả lời nói.
Cuộc trò chuyện của bọn họ tạm khép lại, sau đó hai người bị họ im lặng một lúc lâu. Dư Tử Giang chăm chú nghiêm túc lái xe dưới trời tuyết rơi, Đào Lâm yên tĩnh thì chăm chú suy nghĩ.
“À đúng rồi.” Đào Lâm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: “Hôm qua tôi có gửi cho anh danh sách phạm vi ẩn náu của hung thủ mới được lược giảm bớt, chắc là anh nhận được rồi chứ?” Đào Lâm nhớ rằng tối hôm qua sau khi gửi tài liệu đi thì Dư Tử Giang chưa hề trả lời cậu ấy bất cứ tin nhắn nào.
“Nhận được rồi, hơn nữa tôi tôi còn thực hiện điều chỉnh tìm kiếm dựa theo danh sách mà cậu gửi nữa, ở những địa điểm mới được lược giảm bớt đó tôi đã rút người của tôi về rồi.” Dư Tử Giang trả lời nói.
“Mỗi lần hắn ta giết một người ở một trạm xe buýt nào đó trên tuyến đường xe buýt này thì phạm vi sẽ được thu nhỏ lại, kết quả cuối cùng chình là – hắn ta giết hết những người mà hắn ta muốn giết thì chúng ta cũng sẽ xác định được vị trí chính xác của hắn ta.” Đào Lâm nhíu hàng chân mày, nhìn những hạt tuyết trên cửa kính ô tô không ngừng bị cần gạt nước làm vỡ: “Cứ như thế cũng không phải là cách, tốc độ của chúng ta không nhanh bằng hắn ta, chỉ có thể bị hắn ta dắt mũi đi.”
“Tôi đã điều đi rất nhiều người vào vụ án này rồi.” Dư Tử Giang lắc đầu lớn tiếng than vãn, anh ấy chỉ cảm thấy bất lực và phiền não: “Phạm vi rộng lớn như thế, trên đường cũng đầy những ngóc ngách phức tạp, tội phạm thì là một người sống sờ sờ đâu có phải lúc nào cũng ở yên một chỗ đợi bị bắt đâu. Tốc độ tìm kiếm bây giờ đã đạt tới giới hạn rồi, tôi thực sự không thể nhanh hơn nữa được.”
“Vì thế chúng ta phải đổi một cách khác.” Đào Lâm nói lớn hơn tiếp lười Dư Tử Giang: “Ví dụ chúng ta sẽ xác định mục tiêu tiếp theo của hung thủ, sau đó triển khai sắp xếp ôm cây đợi thỏ.”
“Cậu nói nghe đơn giản nhỉ” Dư Tử Giang bật cười.
“Nhóm màu O, tội phạm trốn thoát... Những người phù hợp với hai điều kiện này không phải ít, những người này còn không biết đang ở đâu, cậu bảo tôi phải làm thế nào?”
“Anh còn nhớ những lời mà ban nãy Triệu Thần nói chứ.” Đào Lâm khẽ thở dài: “Thân Thụ Trung từng nói với anh ta rằng có người muốn giết mình. Anh ta rất chắc chắn rằng anh ta chính là một trong những mục tiêu của vụ án giết người hàng loại.”
“Nhớ chứ.” Dư Tử Giang trả lời: “Thì sao?”
“Vì vậy mục tiêu phù hợp không chỉ là hai điều kiện mênh mông rộng lớn “Tội phạm trốn thoát, nhóm máu O”, còn có các điều kiện có thể xác định mục tiêu chính xác trên một số người.” Đào Lâm giải thích: “Thân Thụ Trung đã nhìn ra những điều kiện chính xác đó trước chúng ta, vì vậy anh ta đã khẳng định bản thân chính là mục tiêu của tội phạm.”
“Cậu biết là gì rồi đúng chứ?” Dư Tử Giang nuốt nước bọt xuống, anh ấy quá hiểu Đào Lâm rồi, con người này rất thích đưa ra một chuỗi các suy luận trước khi đưa ra đáp án.
Giống hệt như đang giải một bài toán vậy, viết kín cả một trang giấy từng bước rõ ràng cuối cùng mới đưa ra một kết quả sau khi đã vắt óc suy nghĩ.