Dấu Vết Tội Phạm

Chương 40: Bọn họ sợ hãi



“Tôi nhìn thấy rồi, trên tay cô y tá ban nãy chỉ đường cho tôi có cầm lọ thuốc Amiodarone, cô ấy khẳng định chắc chắn với tôi rằng anh ở trong phòng bệnh đó, điều này chứng tỏ cô ấy vừa từ trong đó đi ra.” Tần Yêu mỉm cười giải thích: “Cho nên tôi mới hỏi thuốc đó là thuốc gì, tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là tiện đoán thôi.”

“Đúng, cô ấy bị bệnh tim.” Đào Lâm im lặng một lúc lâu sau đó mới trả lời.

“Bẩm sinh sao?”

“Sau này mới bị.” Đào Lâm vừa thong thả nói vừa nhìn bảng thông báo đang hiển thị số tầng.

“Thật đáng tiếc!” Tần Yêu buông thẳng tay: “Ông trời thật không chiều lòng người… Tôi có thể biết đã có chuyện gì xảy ra được không?”

“Do một sự cố tai nạn, từ sau sự cố đó cô ấy thường hay hoảng loạn không kiểm soát được, lâu dần nên mới thành ra như vậy.” Đào Lâm trả lời qua loa, có thể thấy cậu ta không hề muốn trả lời câu hỏi này của Tần Yêu, vậy nên mới nói qua loa vài câu để trả lời cô ấy và chấm dứt câu chuyện này.

Lúc này thang máy cũng đã lên đến tầng cao nhất…

“Tôi không hỏi nữa, lên đến nơi rồi.” Tần Yêu liếc nhìn gương mặt nghiêm nghị của Đào Lâm, sau đó đi ra khỏi thang máy…

Dường như thang máy đi qua mỗi tầng đều dừng lại, mỗi tầng đều có người vào… Đợi họ đi ra khỏi thang máy chật chội, Đào Lâm mới bước ra và đi về phía cửa lớn của bệnh viện. Xem ra cậu ta không muốn ở lại bệnh viện này lâu, hoặc có thể ở trong thang máy ngột ngạt quá lâu khiến cậu ta muốn nhanh chóng ra ngoài hít thở không khí.

“Tôi và anh cùng quay về trường nhé?” Tần Yêu nhìn qua Đào Lâm ở bên cạnh vả hỏi.

“Không về.” Đào Lâm trả lời thẳng thừng đúng hai chữ.

“Tôi đoán anh sợ nhìn thấy những người bạn trước kia đối xử tốt với anh, bây giờ lại lạnh lùng quay lưng.” Tần Yêu cười nhạt: “Không sai… Sự thay đổi đến chóng mặt đó thật khiến cho người ta không thể nào chấp nhận được, muốn trốn tránh.”

“Không phải tôi sợ bọn họ, mà là bọn họ sợ tôi.” Đào Lâm phản bác lại: “Tôi không cần phải quay lại trường để gây ra cho họ những rắc rối không đáng có. Tôi không rảnh rỗi nhàn hạ đến mức lên lớp học, tôi có thể tự đọc sách cũng được.”

“Lần đầu tiên tôi nghe có người cho rằng lên lớp học vì rảnh rỗi nhàn hạ đấy.” Tần Yêu cười một cách khổ sở.

“Nhưng anh cứ không lên lớp thì có thể sẽ gặp một vài rắc rối đó. Anh không tham gia buổi huấn luyện của đội bóng, vậy chẳng khác nào đội bóng đã mấy đi một tiền đạo chủ lực. Anh không tham gia lớp thực nghiệm biến điện và đo đếm điện, nhóm của anh sẽ ít đi một thành viên, điều này có nghĩa là thao tác thực nghiệm của những người còn lại sẽ nhiều hơn. Anh là tổ trưởng của môn vật lý đại cương, anh không đi học thì ai đại diện cho tổ, các thành viên trong tổ sẽ không ai giúp anh thu và phát bài tập được, mọi người phải đi cả nửa khuôn viên trường để nộp bài tập cho thầy cô giáo ở văn phòng…” Cô ấy nói tiếp.

“Cô có nghe đến vụ tai nạn hàng không ở thành phố Sioux chưa?” Đào Lâm đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Yêu và hỏi, bước chân cũng chậm dần lại.

“Đương nhiên, đây là một sự kiện mà mọi người trong ngành hàng không đều biết rõ, là một vết nhơ nổi tiếng trong lịch sử của ngành hàng không dân dụng.” Tần Yêu gật đầu, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Đào Lâm đột nhiên lại chuyển sang một chủ đề như vậy.

“Do một khuyết điểm nhỏ của cánh quạt động cơ, dẫn đến việc máy bay chỉ sử dụng được hai động cơ để hạ cánh khẩn cấp. Trong quá trình hạ cánh khẩn cấp, thân máy bay bị lật, 110 người trong số 285 hành khách trên chuyến bay thiệt mạng.” Tần Yêu tường thuật lại một cách trôi chảy về câu chuyện mà cô được biết.

“Thân máy bay bị lật, vỡ nứt, bốc cháy trong phạm vi nhỏ… Đây rõ ràng là một bi kịch đáng sợ, nhưng đến cuối cùng những phi hành đoàn trên chuyến bay đó lại được khen ngợi.” Đào Lâm bổ sung thêm.

“Mức độ thương vong của sự việc chắc chắn còn thảm hại hơn, nhưng nhờ có sự bình tĩnh của phi hành đoàn và sự lựa chọn chính xác cho việc hạ cánh khẩn cấp, tránh được việc tất cả mọi người đều phải chịu cái kết thê thảm.” Tần Yêu và Đào Lâm vừa đi vừa nói chuyện, kẻ tung người hứng, mặc những chiếc xe vẫn đang lao nhanh trên đường.

“Xét từ góc độ này, những người trong phi hành đoàn đó quả thực là những anh hùng đã làm nên được một kỳ tích.”

“Vậy nên, bằng cách từ bỏ lợi ích của một số ít người, bảo toàn lợi ích của số đông mới có thể giảm thiểu được thiệt hại và tối đa hóa lợi ích.” Đàm Lâm nói: “Tôi không đến trường học sẽ bất tiện cho một số ít người, nhưng có thể khiến cho nhiều người khác yên tâm lên lớp.”

“Ha, hóa ra anh cũng hiểu biết về vụ tai nạn hàng không này?” Tần Yêu cười đầy sự chế nhạo.

“Vậy cô hiểu về nó thế nào?” Đào Lâm không thể chịu được ngữ điệu đó. Dư Tử Giang luôn dùng giọng điệu chế nhạo, xem thường người khác này để nói chuyện với cậu ta, và thường thì Đào Lâm sẽ không nói gì trong những tình huống như vậy.”

“Vẻ ngoài độc ác cũng có thể là người lương thiện, từ đó suy ra, vẻ ngoài lương thiện cũng có thể là người độc ác.” Tần Yêu nhướn mày: “Giống như vụ tai nạn hàng không đáng sợ này của thế giới, bên ngoài thấy độc ác nhưng thực ra họ là những thiên sứ mang lại phép màu.”

Đào Lâm ngẩn người mất một lúc, lời nói của Tần Yêu khiến cậu ta cảm thấy rùng mình, một dòng máu nóng dồn lên não khiến cậu ta cảm thấy đau đầu. Nhưng cậu ta rất nhanh chóng định thần lại, mở to mắt nhìn Tần Yêu với ánh mắt kỳ lạ.

Từ sau khi vụ án moi tim giết người hàng loạt xảy ra, cậu ra vô cùng nhạy cảm với hai từ “thiện” và “ác”.

“Những người khác nhau đương nhiên sẽ có cách nhìn nhận khác nhau về vấn đề này, ví dụ như các giáo sư sẽ khuyên bảo cô một cách tận tình, từ chuyện này cô sẽ hiểu được trong nghiên cứu chế tạo máy bay không được phép có một chút sơ hở nào…” Đào Lâm hắng giọng một cái để làm dịu đi sự khó chịu của bản thân.

“Nhưng tôi nhất định sẽ không sợ anh đâu.” Tần Yêu duỗi thẳng tay, cười và nói: “Bởi vì tôi biết anh nhất định sẽ phải tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi không thể trốn tránh được.” Cô nhún vai, bộ dạng coi như không có gì quan trọng.

Đào Lâm đang đi trước Tần Yêu bỗng nhiên dừng bước lại, dường như cậu ta đang nhớ đến một thứ gì đó, sau một lúc lục lại suy nghĩ, cuối cùng cậu ta cũng quay đầu lại. Hai tay Đào Lâm vắt chéo ôm lấy ngực, chau mày gật đầu một cái rất mạnh mẽ.

“Cô nói không sao, tôi có việc cần nhờ cô giúp đỡ, vậy thì hôm nay…” Đào Lâm nói.

Tần Yêu bật cười một tiếng: “Tôi chỉ là vui mồm thì nói vậy, anh thật sự muốn nhờ tôi giúp đỡ sao?” Cô vừa nói vừa từ từ tiến lại gần Đào Lâm.

Cho đến khi khoảng cách giữa hai người là 1,5 mét, đứng đối mặt với cậu ta.

“Tôi là công cụ của anh sao? Anh nói giúp là phải giúp, lần nào tôi cũng đều làm không công cho anh sao?”

Đào Lâm miễn cưỡng quay đầu lại, tránh ánh mắt dễ thương khiến người khác khó chịu của Tần Yêu. Cậu ta im lặng nhìn xe cộ tấp nập trên đường một lúc lâu, sau đó lên tiếng: “Cô nói đi cô muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển qua Wechat cho cô.”

“Ha ha ha…” Đào Lâm vừa nói xong, Tần Yêu liền lùi ra sau một bước, giữ khoảng cách giữa hai người là 1,5 mét, rồi bật cười thành tiếng.

“Tôi đùa vậy thôi, tôi không cần tiền của anh.” Cô cười đùa.

Đào Lâm liền khẽ thở phào nhẹ nhõm…

“Nhưng mà…” Tần Yêu thở dài một tiếng, bối rối xoa hay tay vào nhau: “Tôi lại gây ra chuyện gì là người nhà tôi nhất định sẽ càm ràm.”

“Tôi rất xin lỗi…” Đào Lâm cúi đầu.

“Lần này anh muốn lấy những tài liệu gì?” Tần Yêu hỏi.

“Hồ sơ của ba nạn nhân trong vụ án moi tim giết người hàng loạt: Đường Viễn Minh, Tào Vân Bạn, Thân Thụ Trung Trung.” Đào Lâm nói.

“Xin lỗi, việc này tôi không làm được.” Tần Yêu lập tức từ chối cậu ta: “Những hồ sơ quan trọng như vậy sẽ được lưu trữ dưới dạng tài liệu giấy ở trong phòng hồ sơ tài liệu, không thể lấy nó từ máy tính xuống được.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv