Tiêu đề của những tin tức này thu hút sự chú ý của mọi người làm cho Đào Lâm không nhịn được nhấp thêm mấy cái.
Dưới tiêu đề tin tức gây chấn động này là một đoạn video ồn ào. Trong đoạn video này rất nhiều phóng viên với máy ảnh và micro đã tràn lên chặn cảnh sát ở cửa đồn cảnh sát.
Trên đoạn video, Đào Lâm nhìn thấy Dư Tử Giang đầu bù tóc rối, gương mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, hai má tức giận đến mức đỏ bừng, nhưng lại không dám trước mặt truyền thông làm ầm lên. Vì vậy, anh ta chỉ có thể bày ra vẻ mặt xám xịt, hết lần này đến lần khác nói "Xin phép không trả lời" để thuyết phục các phương tiện truyền thông quay về.
Bộ dạng chật vật của anh trông rất buồn cười.
“Dư Tử Giang đúng là đã bị bao vây rồi.” Đào Lâm bật cười, lắc đầu nhìn đoạn video đang phát trên điện thoại.
“Cũng thật đáng thương…”
Đột nhiên, cánh cửa đột ngột bị kéo ra, Đào Lâm sửng sốt, giật mình ngẩng đầu lên. Cậu ta hít vào một vào khí lạnh nhìn Tô Thanh đứng ở trước mặt mình.
Cô ấy hất hất mái tóc dài, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt nhưng đôi mắt sáng ngời và tinh thần có vẻ khá tốt.
Tim Đào Lâm nảy lên một cái, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng. Cậu không muốn Tô Thanh biết mình đang ở đây. Đào Lâm chỉ muốn từ xa xa nhìn cô một cái.
Cậu mãi nhìn điện thoại nên không phát hiện ra Tô Thanh đã nhìn thấy mình đang đứng ngoài cửa.
“Sao anh không vào.” Tô Thanh nhìn Tào Lâm đang sững sờ, khẽ cười.
"A... Anh..."Đào Lâm hơi lắp bắp khi nói. "Anh đang tìm Ngụy Thần Phong có chuyện, tiện đường nên đến xem... Anh chỉ đứng ở cửa… Thì em... Thì em đã đi ra... "
Trên thế giới luôn có những người chỉ cần một ánh mắt của bạn cũng khiến họ cảm thấy khẩn trương, vui mừng mà chẳng cần đến bất cứ một lý do gì.
“Anh lâu rồi không tới đây.” Tô Thanh tiếp tục vừa cười vừa nói.
“Xin lỗi, gần đây anh bận quá.” Đào Lâm gãi gãi đầu, cười trả lời Tô Thanh.
Có lẽ chỉ ở trước mặt Tô Thanh, cậu mới có thể nở nụ cười tự nhiên, thoải mái và ấm áp nhất.
“Anh sắp đi ngay đây.” Đào Lâm ngượng ngùng nói.
Đào Lâm thật ra muốn cùng Tô Thanh nói chuyện nhiều hơn nhưng lại sợ Tô Thanh hỏi nhiều, lại hỏi ra mấy chuyện lộn xộn đang quấy rầy mình mấy bữa nay. Đào Lâm không muốn Tô Thanh phải lo lắng.
“Vào trong ngồi một lát đi.”
Tô Thanh nói xong thì xoay người đi về phía giường bệnh, thân thể suy nhược làm cô rất dễ bị mệt mỏi, vừa mới đứng một lúc mà đã muốn ngồi xuống.
“Đúng lúc cắt giúp em trái táo, em muốn ăn."
Cô ấy hơi quay đầu lại và nói với Đào Lâm.
“Ừ.”
Đào Lâm đi vào phòng bệnh, ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh giường của Tô Thanh.
Cậu tiện tay cầm một con dao gọt trái cây, tay kia chọn một quả táo trông còn tươi rồi bắt đầu gọt vỏ một cách nghiêm túc.
“Anh gần đây đang bận gì vậy?”
Tô Thanh nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh nhìn Tào Lâm đang cúi đầu tỉ mỉ gọt táo hỏi.
"Mô hình điện, điện kỹ thuật số, vật thể lớn, lực vật lý,..."
Đào Lâm cũng không nhìn Tô Thanh mà nhìn từng dải vỏ táo dài đang dần được gọt ra liệt kê từng khóa học một.
Trong mắt của Tô Thanh thì Đào Lâm có vẻ khá qua loa.
“Sự đối đầu giữa thiện và ác.” Tô Thanh đột nhiên nói ra mấy chữ.
Mấy chữ ngắn ngủi nhưng sắc bén mang theo ý ám chỉ lọt vào tai Đào Lâm.
Đột nhiên, cổ tay cậu run lên một cách không kiểm soát được, dải vỏ táo dài hoàn hảo trong phút chốc bị cắt đứt.
"Phác" tiếng vỏ táo rơi vào thùng rác dưới chân.
Đào Lâm khẽ nhướng mày còn Tô Thanh mặt không chút cảm xúc dường như không mấy quan tâm.
Đào Lâm chắc chắn của Tô Thanh biết điều gì đó.
“Em nói gì vậy?” Đào Lâm lại cầm con dao lên, cười nhẹ rồi tiếp tục gọt bỏ phần vỏ táo còn sót lại.
“Anh không để ý tới vụ án kia sao?” Tô Thanh hỏi.
“Em nói đến vụ án giết người moi tim hàng loạt sao?”
Đào Lâm gọt hết ít vỏ cuối cùng rồi đưa quả táo cho Tô Thanh.
“Những kẻ bị hung thủ giết đều là những kẻ độc ác, chẳng liên quan gì đến những người dân thường như chúng ta cả."
Câu này cậu nói ra với giọng điệu thản nhiên làm Tô Thanh không nhìn thấy chút gợn sóng trong lòng Đào Lâm. Giọng nói của Đào Lâm vẫn như mọi khi, nhẹ nhàng và bình tĩnh.
“Em thấy ở trên mạng người ta nói rằng nghi phạm duy nhất được cảnh sát xác định là một sinh viên đại học.”
Tô Thanh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đào Lâm, trên thực tế là quan sát những thay đổi trên nét mặt cậu.
Thế nhưng vẻ mặt của Đào Lâm vẫn lạnh lùng không có chút thay đổi làm cô ấy không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào.
Đây là một thiếu niên không thể nhìn thấu.
"Hồ sơ tội phạm của cảnh sát cho thấy kẻ giết người là một người đàn ông trung niên. Anh thà tin hồ sơ chính thức hơn là tin đồn của cư dân mạng." Đào Lâm trả lời.
“Hồ sơ chỉ là dự đoán, là dự đoán thì sẽ có lỗ hổng.” Tô Thanh mỉm cười, có lẽ cô ấy nghĩ Đào Lâm đang cố tình qua loa với mình nên muốn tiếp tục tìm hiểu thêm.
Đào Lâm ngay lập tức khẳng định: "Đúng vậy. Anh có nghe Ngụy Thần Phong nói qua, ông ấy cũng rất quan tâm đến các chi tiết được tiết lộ."
"Ông ấy cho rằng thủ thuật giải phẫu của hung thủ nhiều nhất chỉ là người mới tốt nghiệp trường y.” Đào Lâm nói xong khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm biết ơn bác sĩ Ngụy Thần Phong vì đã cho cậu một cái cớ hoàn hảo như vậy.
“Ngụy Thần Phong có nhiều kinh nghiệm, lời ông ấy nói chắc không sai đâu.” Tô Thanh nhẹ giọng nói.
“Trên thực tế, điều này chỉ có thể chứng minh kỹ thuật giải phẫu của hung thủ không thành thạo lắm, cũng không chứng minh được rằng hắn ta thực sự là một sinh viên đại học.” Đào Lâm trả lời.
“Những suy đoán bên ngoài có vẻ hơi hời hợt.” Cậu bổ sung thêm.
"À, thì ra là thế..." Tô Thanh cắn một miếng táo, nhẹ nhàng nói rồi khẽ nhếch lên khóe môi.
Đào Lâm nói: "Em ít đọc mấy loại tin tức này thôi, xem mấy tin tức giải trí nhẹ nhàng ấy. Chẳng qua vụ án này liên quan đến trái tim nên em nhạy cảm hơn bình thường thôi."
“Em còn tưởng anh tự cho mình là thám tử thì sẽ đi điều tra vụ án chứ.” Tô Thanh vừa ăn táo vừa nói, ánh mắt trống rỗng như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Ngay cả khi anh tự coi mình là thám tử thì cũng không phải là thám tử thực sự. Cảnh sát sẽ không nghe anh nói." Đào Lâm lắc đầu trả lời.
Ngồi cạnh giường của Tô Thanh, Đào Lâm đưa ra chủ đề mới cắt ngang mọi nghi ngờ của cô. Giống như bao nhiêu lần trước cùng cô ấy trò chuyện thoáng qua về vài chuyện nào đó trong nhà.
Lúc này, bên ngoài tiểu khu.
Cửa thang máy lại mở ra, Tần Yêu bước ra khỏi thang máy. Sau đó cô ấy xoa tay một cách mất tự nhiên rồi đi đến chỗ y tá ở quầy tiếp đón bệnh nhân.
“Xin chào, cô có thể giúp tôi tìm một bệnh nhân được không. Tôi đến thăm anh ấy.” Tần Yêu nhẹ nhàng khom người xuống nói với y tá đang ngồi viết chữ ở quầy tiếp đón.
“Được chứ, cô chờ một chút.” Y tá để công việc trên tay xuống.
“Bệnh nhân tên là gì?”
“Thật ra tôi không biết tên của anh ấy…” Tần Yêu ngại ngùng gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Lời này của cô ấy làm y tá nhìn qua với ánh mắt khinh thường.
“Tôi chỉ biết người thân của anh ta tên là gì, vậy có thể kiểm tra được không?”