Dư Tử Giang đã nói chuyện với bạn bè của Đào Lâm, năm ngày trước, tất cả đã được tiến hành mà Đào Lâm không biết.
Buổi sáng của năm ngày trước, Dư Tử Giang đến văn phòng lúc tám giờ sáng như thường lệ, anh ấy đã quen với việc đi làm sớm. Không lâu sau thì trợ lý của anah ấy cũng đến văn phòng.
Dư Tử Giang không nói lời nào, mở máy tính xem một đoạn video trích từ camera giám sát.
Đoạn video này là do trợ lý lấy về từ quán café, hai ngày nay Dư Tử Giang đã xem nó không dưới ba lần, mỗi lần xem đều phát hiện ra những điểm khác nhau.
Đào Lâm và bạn của cậu ta đang ngồi ở một chiếc bàn lớn trong góc quán café, camera giám sát ở quán cafe không thể ghi hình được hết cả nhóm, người ngồi sát tường không thể nhìn thấy được toàn thân, chỉ có thể thấy được nửa người.
Những người trong video trích từ camera đều mặc áo khoác cùng kiểu, trên đó có in tên của đội bóng và số thứ tự của mỗi thành viên.
Những người gặp gỡ Đào Lâm đều là bạn bè trong đội bóng của cậu ta.
Đào Lâm và các thành viên khác trong đội bóng rổ ở quán café này hai ngày liên tiếp tại cùng một khung giờ, một lần vào ngày xảy ra vụ án, và một lần trước ngày xảy ra vụ án một ngày. Trùng hợp là cả hai ngày tụ tập ở quán café, Đào Lâm và bạn của cậu ra đều mặc cùng một bộ quần áo.
Những điều này đã tạo nên sự chú ý cho Dư Tử Giang.
Hôm nay anh ấy lại xem lại video một lần nữa.
Anh ấy điều khiển chuột, nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính và không nói một lời nào.
Đột nhiên anh ấy chau mày lại, ấn vào nút tạm dừng.
“Lão đại… Có vấn đề gì sao?” Âm thanh bàn phím vang lên thu hút sự chú ý của trợ lý đnag ngồi bên cạnh.
Dư Tử Giang không trả lời, di chuột liên tục phóng to màn hình.
Phần mà Dư Tử Giang muốn phóng to chính là phần video không quay được cả người, sau khi phóng to, anh chỉ nhìn thấy mờ mờ người đó nửa thên trên mặc một chiếc áo khoác màu đen, và một vài lần đưa tay ra cầm cốc đồ uống trên bàn.
Ngay sau đó, anh ấy thu nhỏ khung hình lại và điều tra thêm video của những ngày khác. Camera giám sát được điều chỉnh đến một thời điểm mà tay của họ đều cùng đặt trên bàn, sau đó phóng to lên cùng một vị trí.
“Thật trùng hợp… Xem ra hai ngày vừa rồi những người này không chỉ mặc cùng một bộ quần áo, mà vị trí ngồi cũng không thay đổi.” Dư Tử Giang bật cười một tiếng, trong điệu cười có ẩn giấu một chút ngạc nhiên.
Trợ lý liếc nhìn anh ấy đầy hoài nghi.
“Vị trí ngồi không thay đổi?!”
Cùng một người, cùng một địa điểm, cùng một bộ quần áo, cùng một chỗ ngồi trong quán café…. Hình ảnh của hai ngày này như một bức ảnh được sao chép và dán lại.
“Mấy người có thể nhìn thấy cả người kia tôi sẽ không nói nhiều nữa, chỉ còn lại ba người bị khuất trong video nên rất khó có thể phán đoán, trên tay của họ cũng có những đặc điểm khác nhau, điểm phân biệt chính là một bạn nam đeo đồng hồ, một bạn nam trên tay đeo một loại trang sức gì đó, và một bạn nữ. Tôi nghĩ người đeo một loại trang sức gì đó trên tay chính là Đào Lâm.”
“Một… cô gái?” Giọng nói của trợ lý có chút nghi ngờ.
“Nhìn chung, khung xương tay của nữ sẽ nhỏ hơn so với khung xương tay của nam, rất dễ để phân biệt.” Dư Tử Giang nói.
“Vậy cô gái đó là ai?”
“Đi thôi, anh đi cùng tôi đến trường của Đào Lâm một chuyến, tôi tìm một vài bạn học sinh chuyện gì cũng biết.” Dư Tử Giang giúp trợ lý tắt màn hình máy tính, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Một lát sau, Dư Tử Giang và trợ lý đã đến trường Đại học G. Với sự giúp đỡ của lãnh đạo nhà trường, anh ấy đã tìm thấy những thành viên còn lại của đội bóng chuyền cũng tụ họp hôm đó cùng Đào Lâm ở quán café, ban lãnh đạo nhà trường còn đặc biệt chuẩn bị cho anh một phòng hội nghị để tiện cho việc tra hỏi của anh.
Nam thanh niên đầu tiên bước vào phòng hội nghị, Dư Tử Giang liếc nhìn cậu ta một cái. Cậu ra có dáng người cao lớn, vẻ ngoài tỏa nắng, nhưng nét mặt có chút sợ hãi rụt rè.
“Chào… Chào anh.” Nam thanh niên lên tiếng.
“Ngồi xuống đi, tôi chỉ hỏi vài câu đơn giản mà thôi.” Dư Tử Giang giả bộ gõ gõ xuống mặt bàn, nam thanh niên kéo ghế ngồi xuống, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, dù sao đi nữa thì một người đột nhiên đối diện với sự tra hỏi của cảnh sát đương nhiên sẽ có chút hoảng loạn và sợ hãi.
“Tôi nghe nói cậu là đội trưởng đội bóng rổ?” Dư Tử Giang hỏi.
“Vâng ạ.” Nam thanh niên trả lời.
Lúc này, Dư Tử Giang yêu cầu trợ lý đưa ra một tấm ảnh, là tấm ảnh được chụp từ video lấy từ camera giám sát: “Vậy thì phiền cậu chỉ rõ giúp tôi ba người bị khuất trong ảnh này.”
Nam thanh niên gật đầu cầm lấy bức ảnh, rất nhanh sau đó cậu ta liền chỉ tay vào bàn tay của ba người bị khuất trong ảnh, đầu tiên cậu ta chỉ vào bàn tay ở ngoài cùng và nói: “Tay của người đeo đồng hồ này tôi nghĩ chắc là của Lâm Quy Vấn.”
Sau đó chỉ sang phía bên phải: “Đây chắc chắn là Đào Lâm.”
Cuối cùng cậu ta chỉ tay vào chính giữa, cũng chính là tay của cô gái, đây là đáp án mà Dư Tử Giang mong chờ nhất: “Đây là bạn gái của Lâm Quy Vấn, là Tần Yêu.”
“Tần Yêu?!” Dư Tử Giang nghe đến đây thì trong lòng chột dạ: “Hóa ra cô ấy đã từng xuất hiện ở hiện trường vụ án.”
Anh nhớ lại cái tên đó, chính là cô gái đã từng bị thương ở cánh tay, đã từng hét lớn trước mặt anh là có một tên sát nhân điên cuồng đang muốn lấy mạng của cô.
Lúc đó, Dư Tử Giang chỉ cảm thấy cô gái này có vẻ như bị điên, nhưng anh không ngờ cô lại là người trong cuộc!
Dư Tử Giang cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng sự kinh ngạc đó lại không được thể hiện trên biểu cảm khuôn mặt của anh.
“Buổi tụ họp của đội bóng các cậu mà thành viên trong đội lại được dẫn bạn gái đi theo à?”! Thật là có tâm.” Dư Tử Giang cúi đầu ghi chép vài thứ, giọng nói đầy sự chế giễu.
“Tần Yêu là giám đốc kinh doanh của đội bóng chúng tôi, tuy chỉ là một cô gái nhưng cô ấy có một mối quan hệ vô cùng tốt với chúng tôi, chúng tôi cũng coi cô như một thành viên trong đội, cho nên mỗi khi có buổi tụ họp gì là chúng tôi đều sẵn sằng mời cô ấy tham dự…” Nam thanh niên giải thích.
“Nếu không phải do Lâm Quy Vấn kia ra tay quá sớm thì…” Nam thanh niên nhiều lời nói thêm.
Dư Tử Giang lập tức nhướn mày nhìn về phía cậu ta, ý là “Tên nhóc này thật là nhiều ý đồ phức tạp, người ta đã là bạn gái của người khác rồi mà vẫn tơ tưởng à?!”. Dư Tử Giang nhẹ hắng giọng: “Lạc đề rồi nhé…”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” Nam thanh niên lập tức xua tay xin lỗi.
“Tại sao các cậu lại chọn quán café này làm địa điểm tụ họp? Ai là người đã chọ địa điểm này?” Dư Tử Giang hỏi.
“Chúng tôi đã đến quán café này tụ họp không chỉ một hai lần, nó nằm ngay trên tuyến xe buýt trường của chúng tôi, xuống xe buýt đi bộ vài bước là tới rồi. Cách đó không xa còn có một trung tâm thương mại, uống café xong còn có thể qua đó ăn uống, rất thuận tiện.” Nam thanh niên trả lời: “Cũng không có ai chọn địa điểm đó cả, tất cả mọi người được hẹn đều mặc định là sẽ đến thẳng quán café đó…”
“Tại sao các cậu lại đến đó những hai lần liên tiếp?” Dư Tử Giang lại hỏi: “Một buổi tụ họp tổ chức thành hai ngày sao?”
“Buổi tụ họp thứ nhất là để ăn mừng chiến thắng trận đầu tiên của cuộc thi toàn quốc.”
“Lần thứ hai thì sao?”
“Hôm đó là sinh nhật của Tần Yêu, chúng tôi qua đó tổ chức sinh nhật cho cô ấy.” Nam thanh niên lập tức trả lời.
“Nghe nói Đào Lâm hôm đó tình cờ gặp cậu ở quán café, được các cậu mời nên mới ở lại.” Dư Tử Giang cảm thấy có kẽ hở trong lời nói của Đào Lâm: “Sinh nhật Tần Yêu tất cả các cậu đều được mời, tại sao chỉ có một mình Đào Lâm không được mời?”