Đào Lâm nhìn lướt qua những bạn học vẫn đang còn ngẩn người trên sân một lúc, rồi khẽ mỉm cười, đem mấy chai nước mình ôm trong tay đặt xuống đất rồi nói: "Mọi người đánh đi! Tôi còn có việc phải làm, phải về nhà một chuyến, hơn nữa tôi cũng không mặc quần áo thể thao ra ngoài, không tiện chơi cùng mọi người." Đào Lâm vội vàng nói rồi bước ra ngoài.
“Vậy thì…Vậy thì để lần sau chúng ta hãy đấu với nhau.” Lâm Quy Vấn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Đào Lâm đang rời đi hét to.
“Được.” Đào Lâm lịch sự trả lời lại, rồi tiếp tục bước đi.
Cậu cau mày nhớ lại những đôi mắt ngơ ngác khi nhìn thấy mình và cả sự im lặng đột ngột vừa rồi.
Đào Lâm biết chiếc mũ "Kẻ tình nghi" đã được chụp trên đầu mình và ảnh hưởng của nó càng ngày càng lớn.
Sau khi ra khỏi sân thể dục, Đào Lâm đi bộ theo con đường mòn gần khuôn viên trường vì như vậy có thể đến cổng trường nhanh hơn rồi cậu bắt một chiếc xe nhanh chóng về nhà.
Đào Lâm chỉ có thể làm công việc phân tích hiện trường vụ án mạng ở nhà chứ không thể làm việc đó ở ký túc xá.
Đêm đó tại ký túc xá của Tần Yêu.
Lúc này chỉ còn một mình Tần Yêu ở trong ký túc xá. Các bạn cùng phòng của cô nếu không phải đang đi hẹn hò thì chính là đang ở phòng tự học chưa về. Thật ra đây chính là điều mà Tần Yêu muốn. Cô không bật đèn trong ký túc xá, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính chiếu vào mặt cô, Tần Yêu nhìn chăm chú vào màn hình, ngón tay liên tục gõ vào bàn phím máy tính.
Cô gái ban đầu nét mặt không có biểu cảm gì cả nhưng sau đó lông mày cô ấy càng lúc càng nhíu chặt hơn. Những ngón tay của cô ấy dường như đang chơi một bản nhạc với tiết tấu kinh người trên bàn phím máy tính xách tay. Ngay sau đó cô gái cuối cùng cũng thả lỏng nét mặt cao ngạo, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đột nhiên, Tần Yêu nhạy cảm nghe thấy tiếng chìa khóa vặn vào ổ khóa cửa, sau đó cửa bị đẩy ra "két" một tiếng, ánh đèn chói mắt lập tức bật sáng.
"Tần Yêu? Cậu đang ở đây sao?" Thì ra bạn cùng phòng của cô đã trở lại.
"Cô đang trong phòng sao không bật đèn? Làm tôi sợ muốn chết..."
"Tôi...Tôi..." Ngón tay Tần Yêu lạnh ngắt, hơi lắp bắp, trước khi cô kịp phản ứng cô bạn cùng phòng đã chồm tới trước màn hình máy tính của cô.
“Ôi trời, cậu lại chơi game à!” Người bạn cùng phòng bất lực nói.
“Tôi nói với cậu rồi, đừng chơi game nhiều như vậy, còn tắt hết đèn nữa chứ, hại mắt lắm đấy.”
Trên màn hình máy tính của Tần Yêu lúc này đang hiển thị bản đồ trò chơi. Nhân vật trò chơi cô chọn đang đứng im tại chỗ do cô không thao tác nữa, một lát sau trên màn hình liền xuất hiện dòng chữ "Kết thúc". Nhân vật của Tần Yêu đã bị giết.
"Tôi nhớ lúc mới bắt đầu chơi game, trời còn chưa tối..." Tần Yêu xấu hổ gãi đầu nói.
"Ôi trời ơi, cậu đã chơi bao lâu vậy...Đừng nói là cậu còn định thức cả đêm để chơi game đấy chứ?" Người bạn cùng phòng sợ hãi nói.
"Không phải tôi sợ cậu quấy rầy bọn tôi nghỉ ngơi, tôi chỉ sợ nếu ngày nào cậu cũng vậy thì cơ thể sẽ không chịu nổi mất."
"Tôi thề, tối nay nhất định sẽ không chơi game nữa." Tần Yêu thề thốt.
"Tối nay tôi thắng rồi! Không đánh nữa, không đánh nữa.” Tần Yêu cười nói rồi nhấn vào nút nguồn, dừng tất cả các chương trình trên máy tính. Cuối cùng cô đem sổ tay cất vào ngăn kéo, hài lòng xách thùng đi vào phòng tắm.
Đêm đó những gì Đào Lâm chờ đợi cuối cùng cũng đến. Cậu ta đã ngồi trước máy tính trong một thời gian dài chỉ để chờ hộp thư ở góc dưới bên phải màn hình hiện lên khung nhắc nhở.
Đào Lâm nắm lấy chiếc kính gọng kim loại đặt ngay ngắn ở góc bàn, trong lòng lẩm bẩm vài câu.
Thư mục hộp thư đến chứa đầy ảnh, khi thư mục được giải nén đến 100%, hàng chục bức ảnh đẫm máu lấp kín màn hình máy tính. Chúng bị xáo trộn bởi máy móc thành một đống lộn xộn những vết máu, người chết máu thịt lẫn lộn, bên ngực trái trống rỗng nhìn không rõ ràng, bồn tắm lớn chứa đầy máu đỏ tươi, làn da nát bấy, còn có khuôn mặt bình tĩnh đến kỳ quái của người đàn ông và người phụ nữ đó ...
Tất cả những hình ảnh tàn khốc đẫm máu hiện lên trước mắt Đào Lâm dần dần tan thành những đốm máu đỏ tươi, khiến cậu choáng váng như muốn ngất đi.
Đào Lâm cầm chuột lướt đi như thể có thể xuyên qua những bức ảnh chụp ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Điều này làm cho dạ dày của cậu ta cuộn lên cảm giác buồn nôn xông thẳng qua cổ họng.
Cậu cau mày, nuốt xuống cảm giác khó chịu đang dâng lên xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ở cuối những tấm ảnh là một bản sao của báo cáo khám nghiệm tử thi, giấy trắng mực đen nhìn đẹp hơn nhiều so với một màu đỏ tươi lúc nãy.
Đào Lâm chỉ bật đèn bàn trong phòng để dành mọi sự tập trung vào khu vực phát ra ánh sáng duy nhất này, cậu ta nâng mắt kính mở từng bức ảnh ra.
Nội dung của báo cáo khám nghiệm tử thi đã chứng minh phán đoán của Đào Lâm và bác sĩ Ngụy Thần Phong.
Tâm nhĩ phải đã bị cắt bỏ hoàn toàn, trên thành ngoài của tâm nhĩ trái và các mạch máu khác đều có dấu vết bị vỡ.
“Ghép tim, bác sĩ Ngụy đã nói đúng!” Đào Lâm tự nói với mình. Trong đầu cậu bỗng nhớ đến khuôn mặt có một ít nếp nhăn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kính nể.
Thế nhưng các vết cắt trên các bức ảnh khá lộn xộn, chỉ có thể tạm coi như nó như "hình ống tay áo" . Điều này thu hút sự chú ý của Đào Lâm.
"Dấu vết giải phẫu sao lại thô như vậy?" Đào Lâm giật mình.
"Đây không phải là kẻ giết người thành thạo y thuật sao? Tại sao kỹ thuật lại có thể thô ráp như vậy?"
Cậu nhíu mày dần chìm vào suy nghĩ.
"Người này không giống người thành thạo về y thuật. Hắn ta biết phương pháp lấy tim của người hiến tạng trong một ca phẫu thuật ghép tim, nhưng lại không thể thực hiện bình tĩnh thực hiện chính xác."
"Nhưng hắn ta lại ảo tưởng rằng bản thân có thể hoàn thành ca mổ trong thời gian cực ngắn."
"Người này không chỉ cuồng vọng, tự đại, thậm chí hắn còn có những suy nghĩ hão huyền, tâm lý cực kỳ vặn vẹo, mâu thuẫn, còn tưởng tượng mình là một người có năng lực hoàn hảo.”
Đào Lâm đột nhiên cảm thấy đối thủ điên cuồng này của mình thật sự rất nực cười.
Cậu xem hết bức ảnh này đến bức ảnh khác: chiếc áo sơ mi dính máu được xếp ngay ngắn, những ống thép lộn xộn vương vãi khắp sàn nhà…Tất cả đều được cậu xem xét tỉ mỉ.
Mỗi khi Đào Lâm chớp mắt, cậu dường như có thể xuyên qua bức ảnh đưa cậu đến hiện trường vụ án mạng.
Máu từ thân thể trắng bệch trào ra, tạo thành một hồ nước nhỏ sáng lấp lánh như mã não.
Đào Lâm như nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ phản chiếu trong hồ nước đó, đó hẳn là một khuôn mặt khắc khổ đầy những nếp nhăn che giấu tất cả những nỗi thất vọng, đau đớn và khó khăn mà hắn ta đã trải qua trong cuộc đời. Chúng cuối cùng tạo nên sự vặn vẹo trong con người của hung thủ.
Trong con ngươi đen sâu thẳm ấy tản ra sự bi quan, chán nản, căm thù cái ác và tràn đầy chết chóc.
Đào Lâm từ lâu đã muốn xem hình ảnh chi tiết về vết máu trên ống thép trong phòng khách của Tào Vân Bạn. Hôm nay cuối cùng đã được trông thấy thứ mình luôn mong đợi. Đào Lâm phóng to bức ảnh đủ lớn rồi ngồi bất động quan sát vết máu bị đứt đoạn kia.
"Có dấu vết bị ma sát." Trong không gian yên tĩnh và không một bóng người, giọng nói nhẹ nhàng của Đào Lâm nghe rất rõ ràng.
"Vết đứt đoạn, dấu vết bị ma sát... Nhưng mà tại sao? Là do chuyển động của ống thép trên mặt đất tạo thành sao?"
Đào Lâm lại một lần nữa chìm trong suy nghĩ, trong đầu như đang vang lên tiếng ống thép rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng "bang, bang, bang"...