"Chết tiệt!” Đào Lâm không nhịn được nhỏ giọng chửi bậy một câu làm tất cả mọi người xung quanh đều nhìn qua.
Tiếng gió bên ngoài tàu điện ngầm dần dần nhỏ lại. Đoàn tàu tốc độ cao đưa một đoàn người thoải mái xuyên qua lòng đất tối tăm. Rất nhanh sau đó lại có một nhóm hành khách lên xuống tàu. Khi đoàn tàu bắt đầu khởi động thì tiếng gió lại trở nên sắc bén.
“Tần Yêu.” Một giọng nói vang lên trong đầu cậu vang vọng lên một cái tên.
“Đúng vậy!”
Đào Lâm hét lên vì quá vui mừng. Những người lúc đầu liếc nhìn cậu bị tâm trạng thất thường điên cuồng này làm sợ hãi. Một số người thậm chí không còn chỉ khinh thường nữa mà thậm chí còn chẳng dám nhìn, tầm mắt của bọn họ bắt đầu rời khỏi người Đào Lâm.
Trong thế giới của những người bình thường, thiên tài và kẻ mất trí mới là đồng loại, vì vậy con người thường có xu hướng muốn làm người bình thường.
“Tần Yêu có thể giúp mình, cô ấy có thể giúp mình lấy được tư liệu.”
Đào Lâm nhớ đến tư liệu nhận được ngày hôm qua thì trong lòng cảm thấy rất kích động, chỉ ước sao lúc này có thể bước qua cánh cửa thần kì lập tức trở về trường học.
Tất nhiên tàu điện ngầm không đạt được tốc độ lý tưởng mà Đào Lâm mong muốn.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, Đào Lâm còn phải ngồi vài trạm xe buýt nữa, nhưng ít nhất cậu ấy có thể trở lại trường Đại học G trước giờ lên lớp vào buổi chiều.
Dù đang trong giờ học nhưng Đào Lâm không hề tập trung vào bài giảng. Cây bút trong tay cứ liên tục xoay tròn, trong đầu cậu cũng quay cuồng không ngừng…
Hôm nay không có tiết chuyên ngành nên Đào Lâm không tìm thấy Tần Yêu trong phòng học. Đợi đến khi tan học, Đào Lâm lao ra khỏi lớp chạy thẳng đến sân thể dục.
Bình thường, sau giờ học buổi chiều đội bóng rổ sẽ đến đây tập luyện. Tần Yêu cũng thường ngồi ở phòng tập thể dục một lúc để xem bạn trai Lâm Quy Vấn của cô chơi bóng. Vì vậy, Đào Lâm chắc chắn mình có thể tìm được Tần Yêu trong phòng thể dục.
Quả nhiên, khi cậu chạy đến cửa ra vào sân thể dục thì nhìn thấy Tần Yêu.
Cô đứng trước máy bán hàng tự động, lần lượt nhét tiền xu vào. Cô đang bận chú ý vào chiếc máy màu xanh đậm nên không để ý sau lưng mình Đào Lâm đang đi tới.
Tần Yêu nghiêng đầu không ngừng nhấn vào dấu cộng trên bảng mua hàng cho đến khi trên đó xuất hiện dòng chữ màu đỏ "Hàng tồn kho không đủ" thì mới vui vẻ ấn nút xác định khóa.
Chỉ nghe bên trong chiếc máy truyền đến một chuỗi tiếng va đập cho đến khi hết cả dãy đồ uống. Tiếng ồn của chai nhựa và sắt thép va chạm bao trùm lên tiếng bước chân của Đào Lâm.
Đến khi ánh mắt của Tần Yêu rời khỏi bảng mua hàng nhỏ kia thì mới nhìn thấy khuôn mặt của Đào Lâm phía sau lưng cô phản chiếu trên tấm kính trong suốt của máy bán hàng tự động.
"Tôi nhớ lần trước anh nói là nếu tôi không muốn gặp rắc rối thì tránh xa anh ra mà…"
"Làm sao vậy? Giờ thì tự mình tìm đến tận cửa." Tần Yêu cũng không quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh, dường như sự xuất hiện của Đào Lâm không làm cô cảm thấy bất ngờ gì cả.
“Anh không mặc đồ thể thao, xem ra cũng không phải muốn tới đây chơi bóng nhỉ." Tần Yêu nói thêm.
“Tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Đào Lâm nói.
“Tôi cũng đang cần anh giúp đây.” Tần Yêu cuối cùng cũng xoay người lại. Sau đó cô chỉ vào máy bán hàng tự động nói với Đào Lâm: “Một mình tôi không thể xách nhiều đồ uống như vậy lát nữa anh giúp tôi đem vào nhé.”
“Cô có thể nhờ người nhà mình giúp tôi tìm một ít tư liệu được không? Tôi cần thông tin chi tiết về vụ án giết người hàng loạt." Đào Lâm cố gắng tiếp tục chủ đề của mình.
“Tôi đã đưa tư liệu cho anh rồi còn gì.” Tần Yêu lắc đầu, khéo léo từ chối.
“Những tư liệu đó không đủ.” Đào Lâm cứng rắn nói.
“Vậy anh muốn thế nào?" Tần Yêu nhếch khóe môi hỏi ngược lại.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi, cũng như báo cáo chi tiết về hiện trường vụ án mạng, chẳng hạn như chiếc áo sơ mi được đặt ngay ngắn bên cạnh Đường Viễn Minh hay đống ống thép vương vãi trong phòng khách của Tào Vân Bạn…" Đào Lâm trả lời.
"Anh muốn thông qua đó tìm ra quy luật của kẻ giết người sao?" Tần Yêu khinh thường cười.
"Bây giờ mới chỉ xuất hiện hai vụ án, nếu anh không ngại thì có thể chờ đến khi xuất hiện thêm nhiều nạn nhân hơn. Như vậy anh tự nhiên sẽ nắm vững quy luật, thậm chí còn có thêm chứng cứ. Sau đó sử dụng quy luật giết người và một lượng lớn bằng chứng để lần ra đặc điểm của kẻ sát nhân để tóm gọn hắn."
“Tôi khác Dư Tử Giang!” Đào Lâm đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị.
"Bọn họ quan tâm đến kẻ giết người là ai còn tôi quan tâm đến mục tiêu tiếp theo của kẻ giết người là ai."
"Mục đích của họ là bắt kẻ giết người. Mục đích của tôi là không để có thêm người vô tội chết mà không rõ lý do. Vì vậy tôi không có nhiều thời gian nữa. Tôi rất cần cô và người nhà cô giúp đỡ tôi."
"Người vô tội chết không có lý do sao?" Tần Yêu lắc đầu đầy ẩn ý nói: "Tôi nghĩ anh cũng đã biết thân phận của hai nạn nhân kia rồi, một người đầu cơ trục lợi buôn bán di tích văn hóa, còn một người là gái điếm... Người nào trong bọn họ mà không có tội? Vậy thì người tiếp theo… Vẫn là trừng phạt đáng tội."
"Từ đáng tội không được dùng ở đây." Đào Lâm lắc đầu khinh thường tỏ ra không đồng ý cách nhìn của Tần Yêu.
"Dùng bạo lực để giải quyết vấn đề không phải là biện pháp đúng. Hắn sẽ chỉ mang đến cho mọi người những quan điểm giá trị sai lầm. Đây không phải cái gọi là trừng phạt đúng người đúng tội. Trừng phạt cho tội lỗi của những người này nên do pháp luật thẩm tra và quyết định."
Tần Yêu nghiêng đầu chăm chú nhìn kĩ Đào Lâm. Cô im lặng một lúc rồi mới nói:
"Được rồi, tôi thật sự đã bị anh thuyết phục… Anh giúp tôi mang đồ uống vào đi, tối nay tôi sẽ giúp anh chuyện này.”
“Được.” Đào Lâm vừa nói vừa đến lấy từng chai đồ uống ra khỏi máy bán hàng tự động, cuối cùng trên tay cậu ôm một đống đồ uống.
“Đêm nay, tôi sẽ gửi cho anh qua đường bưu điện, vẫn như cũ, đừng để lại bất kỳ dấu vết nào, nếu không cảnh sát sẽ nghi ngờ anh.” Tần Yêu vừa nói vừa lấy mấy chai cuối cùng trong máy ra rồi cùng Đào Lâm đi đến sân thể dục.
Tiếng bóng rổ va vào sàn gỗ càng ngày càng gần, Đào Lâm đi qua một hành lang rộng rãi sáng sủa, cùng Tần Yêu bước vào sân bóng. Các cầu thủ trên sân đều mặc đồng phục thi đấu giống nhau, luyện tập qua lại các bài tập trên rổ và chuyền bóng.
Đào Lâm cho đến nay vẫn là một thành viên của đội bóng như bọn họ, nhưng rất lâu rồi cậu không cùng bọn họ đứng trên sân bóng.
"Lâm Quy Vấn! Em mua đồ uống cho anh rồi này, anh ra nghỉ ngơi đi!" Tần Yêu đứng ở bên sân gọi to một người thanh niên đang chạy trong sân bóng.
"Biết rồi! Đến ngay đây!" Vốn dĩ chỉ mình Lâm Quy Vấn lên tiếng nhưng trả lời cô lại là giọng của mấy người liền.
Thế nhưng một giây sau khi bọn họ nhìn thấy Đào Lâm thì cả sân bóng bỗng dưng im bặt.
Tất cả mọi người đều im lặng, một số người nhìn lại ánh mắt phức tạp, một số người có chút do dự nhưng không phản ứng gì. Đào Lâm đứng bên sân, ngạc nhiên trước sự im lặng đột ngột này...
"Ồ… Đào Lâm đến đấy à!" Lâm Quy Vấn mỉm cười xua tan sự ngượng ngùng vừa rồi, sau đó chạy chậm đến.
"Lâu rồi không thấy cậu, khỏe hơn chưa. Có muốn ra sân chơi một lát không?"