"Tám tiếng đồng hồ." Ngụy Thần Phong buông tay, lập tức trả lời câu hỏi không thể đơn giản hơn này cho cậu ta: "Tám giờ sau, trái tim này sẽ không thể dùng được nữa."
"Phải mất bao lâu để nó trở nên phù hợp?" Đào Lâm tiếp tục hỏi.
"Kiểm tra nhóm máu, kháng nguyên, tế bào lympho, bạch cầu..." Ngụy Thần Phong lẩm bẩm nói một tràng: "Nếu được bật đèn xanh, không cần phải phê duyệt, mất bốn hoặc năm giờ đi."
"Mất bao lâu để phẫu thuật một ca ghép tim?" Bác sĩ Ngụy vừa dứt lời, Đào Lâm đã nói ngay sau đó.
"Kỷ lục ngắn nhất ở trong nước là một ca ghép tim ở Vũ Hán, chỉ mất có hai giờ. Nhưng bình thường, cũng phải mất năm hoặc sáu giờ." Bác sĩ Ngụy lắc đầu nói: "Đào Lâm, tính ra như vậy, thời gian không thể đủ cho hung thủ đi lại ở hiện trường vụ án... Có lẽ bác đã lầm! Có lẽ hung thủ chính là... Hắn ta hoàn toàn là một tên biến thái." Bác sĩ Ngụy duỗi thẳng lưng.
"Dựa theo tình hình chung mà suy luận, kết quả đưa ra là "thời gian không đủ", cũng không có nghĩa là suy nghĩ của chúng ta sai, chỉ có thể là hung thủ này có kỹ thuật y học rất chuyên nghiệp." Đào Lâm khẳng định nói.
"Ơ, ơ... Bỏ các từ "chúng" đi, đây chỉ là suy nghĩ của cháu thôi nha." Bác sĩ Ngụy vội vàng bác bỏ khoát tay.
"Cháu cũng không muốn xen vào chương trình suy luận của chú, cháu chỉ là chú hỏi cái gì cháu trả lời cái đấy thôi mà." Đào Lâm chỉ cười một tiếng.
"Thử nghĩ mà xem, theo như tính toán một trái tim có thể sống sót bên ngoài cơ thể trong tám giờ, sau khi lấy trái tim ra cần bốn đến năm giờ để hoàn thành thí nghiệm phối hợp, còn lại khoảng ba giờ cuối cùng để thực hiện cấy ghép tim, như vậy thời gian hung thủ từ hiện trường vụ án đến hiện trường nơi hắn ta cất giấu có tối đa một giờ. Giả sử phương tiện của hung thủ là một chiếc ô tô, sau đó tùy thuộc vào điều kiện đường xá sẽ rút ngắn thời gian lại.” Đào Lâm nhanh chóng nói một tràng không dừng lại, nghe thấy thế Ngụy Thần Phong trợn mắt há hốc mồm.
"Chúng ta có thể tại đây vẽ ra một vòng phạm vi xung quanh mỗi một trạm dừng xe buýt này, sau đó tìm kiếm giao điểm của vòng tròn phạm vi của mỗi trường hợp, chắc có thể sẽ tìm được nơi ẩn nấp cuối cùng của hung thủ."
"Căn cứ vào điều kiện đường xá trong thời gian cao điểm của thành phố X, một giờ lái xe khoảng bốn mươi km, cho nên bán kính của vòng ẩn ấp của hung thủ có thể được quy định là bốn mươi km." Đào Lâm tiếp tục giải thích.
"Tốt lắm!" Bác sĩ Ngụy cũng không quan tâm mình có hiểu quá trình hay không, ngược lại ông ta muốn nghe được kết quả cuối cùng, không ngừng ngồi trên ghế vỗ tay: "Cháu có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm hung thủ, sẽ tốt hơn nhiều nếu cháu tìm kiếm trong thành phố G… Chúc mừng, cháu đã tiến gần hơn một bước hung thủ thực sự "
"Nhưng phạm vi này vẫn còn quá lớn. Chỉ riêng tuyến xe buýt 416 này đã có gần năm mươi điểm dừng..." Đào Lâm cắn môi, trong ánh mắt tràn ngập sự bất lực.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập làm gián đoạn suy nghĩ của Đào Lâm, cậu ta bị âm thanh bất ngờ này làm cho sợ tới mức hít phải một hơi khí lạnh...
"Xin chào, đồ của anh gọi đây ạ." Ngoài cửa có anh chàng giao hàng, đưa vào một túi thức ăn thơm phức.
Đào Lâm thở phào nhẹ nhõm, dùng tay vỗ vỗ ngực mình.
"Cảm ơn..." Bác sĩ Ngụy đứng dậy, nhận lấy đồ mang về ở cửa, cười thân thiện với chàng trai, sau đó xoay người, vừa đặt thức ăn lên bàn làm việc, vừa nói đùa với Đào Lâm: "Xin lỗi, chú gọi đồ ăn mang về, cắt đứt suy nghĩ của cháu… Xem xem cháu sợ hãi rồi kìa, khuôn mặt của cháu tái mét thế kia."
"Chú đã lớn tuổi rồi, cũng không nên ăn nhiều đồ ăn mang về như vậy, buổi trưa người khác đều tan làm, sao chú lại không có thời gian đến căng tin của bệnh viện ăn chút gì đó." Đào Lâm nhìn bác sĩ Ngụy Thần Phong đặt đồ ăn mang về lên bàn, lại nhìn thấy hai bên tóc mai trắng bệch của người đàn ông này, không thể không đau lòng, bất đắc dĩ nói.
"Cháu nghĩ bệnh nhân của chú cũng giống như những hung thủ mà cháu phải đối mặt sao? Đều có tính toán trước để chọn thời gian tìm tận tới cửa sao? Một người bệnh nhân ấy mà, đặc biệt là bệnh nhân trong khoa cấp cứu, đều nói đến là đến, có lúc nào được nghỉ ngơi đâu..." Bác sĩ Ngụy lại cười trừ một cái.
Vừa dứt lời, đèn báo động trong văn phòng của ông ta liền vang lên "tít tít tít ", xem ra là bệnh nhân gặp tình huống khẩn cấp muốn Ngụy Thần Phong lập tức đi xử lý.
"Đúng là đen như miệng quạ. Đây thật sự đã đến rồi..." Ngụy Thần Phong vỗ vỗ trán mình, đặt đũa vừa mới bẻ ra sang một bên. Động tác của ông ta rất nhanh, từ trên bàn tiện tay cầm một cái bánh kếp, nhét vào tay Đào Lâm.
"Cháu không ăn, chú giữ lại tự mình ăn đi." Đào Lâm vốn định từ chối.
"Được rồi, đói bụng sẽ làm giảm hoạt động tế bào thần kinh của cháu, đợi lát nữa đi về mà bị tắc đường thì ăn mấy miếng là hết ấy mà." Bác sĩ Ngụy vội vàng dặn dò qua: "Chú đi trước đây, cháu nên mau chóng trở lại trường học đi, trốn học không phải chuyện tốt gì đâu." Thế là ông ta bước nhanh về phía cửa.
Chỉ thấy ông ta dùng sức mở cửa, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó riêng tư, quay đầu lại quay đầu lại nhìn Đào Lâm vẫn còn đang đứng ở đó, nói: "Nếu như cháu muốn lên thăm Tô Thanh, vậy thì hãy lên xem một chút." Đào Lâm còn chưa kịp mở miệng nói lại với ông ta gì cả, bác sĩ Ngụy đã lập tức đóng sầm cửa lại, vội vàng rời đi.
"Tô Thanh..." Ánh mắt Đào Lâm phảng phất một chút u ám trong vài giây, sau đó cậu ta im lặng nghĩ về cái tên này, nghe lời ông ta nhét một miếng bánh kếp vào miệng mình.
Từ sáng đến trưa, Đào Lâm không ăn gì cả. Có lẽ suy nghĩ tích cực làm cho cậu ta quên đi cơn đói của mình, nhưng mùi thơm và hương vị của ngũ cốc, của trứng xúc xích, của nước sốt, đã kích thích phản ứng sinh lý không thể tránh khỏi, cho nên đã nhắc nhở Đào Lâm rằng cậu ta thực sự đang rất đói, vì vậy cậu ta đã ăn ngấu nghiến trong văn phòng của Ngụy Thần Phong, rất nhanh đã ăn xong miếng bánh kếp trên tay.
Sau đó, cậu ta rửa sạch tay của mình, tiện tay tháo mắt kính xuống rồi rửa sạch, mắt kính được rửa sáng bóng, sau đó cậu ta lại nhét kính trở lại vào túi quần, đi ra khỏi cửa văn phòng của bác sĩ Ngụy.
Tô Thanh, một cái tên đã được khắc sâu trong vận mệnh của Đào Lâm. Đó là một cô gái xấu số, đó là người con gái mà Đào Lâm yêu. Cô ấy cũng giống như Đào Lâm, từ nhỏ đã được Ngụy Thần Phong nuôi dưỡng đến lớn. Tô Thanh không may mắn như vậy, Ngụy Thần Phong đã dành cho cô ấy tình yêu giống như Đào Lâm, nhưng Thượng Đế lại không cho cô một cơ thể khỏe mạnh như Đào Lâm.
Vì vậy, cô gái đã bị giam cầm mãi mãi trong một cái lồng màu trắng trong bệnh viện
Bây giờ cô gái này sống trong một phòng bệnh riêng biệt trên tầng cao nhất của bệnh viện, được Ngụy Thần Phong không quản ngày đêm chăm sóc. Đào Lâm thỉnh thoảng cũng hay đến thăm cô, nói chuyện với cô...
Có điều gần đây, Đào Lâm bị vướng vào mấy chuyện xung quanh, nên cũng đã lâu rồi không tới.
Đào Lâm thở dài, vỗ nhẹ lên những nếp nhăn trên áo khoác của mình, rồi đi thẳng đến thang máy bệnh viện. Cậu ta cùng đám người bước vào thang máy, cũng như thường lệ ấn nút lên tầng cao nhất, chỉ nghe thấy tiếng bánh răng nhỏ của thang máy vang lên trên đỉnh đầu, càng đi lên, người trong thang máy càng ngày càng ít đi, cuối cùng lên đến tầng trên cùng, chỉ còn lại một mình Đào Lâm.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Đào Lâm từng bước bước ra, đi trên hành lang trắng rộng rãi. Đào Lâm đi dọc theo hành lang, gần như đi tới gần cuối mới dừng lại.