“Đào Lâm!” Tần Yêu thì thầm gọi cậu bé ngồi ở hàng đầu đang cầm chiếc túi định dợm bước đi.
“Có chuyện gì vậy?” Đào Lâm cầm lấy chiếc túi đang đặt trên bàn, sau đó quay đầu lại trả lời.
“Đây là văn bằng để anh dự thi vòng loại của kỳ thi Toán Mô Hình MCM.” Tần Yêu rút một tờ giấy chứng nhận trúng tuyển lớn màu đỏ từ trong cặp ra và đưa cho Đào Lâm.
“Ồ, nếu cô không nói với tôi thì tôi đã quên mất rồi.” Đào Lâm vừa nói vừa lật xem giấy chứng nhận trên tay.
Kỳ thi Toán Mô Hình MCM: Cuộc thi Toán học Mô hình dành cho các sinh viên đại học ở Hoa Kỳ, hằng năm sẽ thi đấu với các đội được chọn lọc từ khắp nơi trên thế giới. Nói chung, một nhóm tham gia bao gồm ba người "sáng tác luận văn, mô hình hóa và lập trình.”
Vào đầu tháng mười, vì đồng đội cũ của Tần Yêu đã bỏ chạy, nên Đào Lâm được Tần Yêu mời tham gia vào đội của cô để chuẩn bị thi đấu Cuộc thi Toán Mô Hình. Đào Lâm vốn dĩ không biết lập trình cho nên đã trở thành gánh nặng của “Lập trình Mô hình Toán học”, tuy nhiên vài ngày sau phần mềm này đã chạy được và Tần Yêu chịu phụ trách phần sáng tác luận văn sau cùng.
“Tại sao trên giấy chứng nhận này lại không có tên cô?!” Đào Lâm nhìn giấy chứng nhận, bên cạnh tên của cậu ta không phải là tên của Tần Yêu, trong lòng có chút ngạc nhiên.
“Lúc sáng tác luận văn tôi không được khỏe, nên đã nhờ người khác viết giúp, tôi không có thời gian nói với anh.” Tần Yêu nhún vai.
Đào Lâm liếc nhìn đôi mắt hoa đào của Tần Yêu vài giây, chậm rãi gật đầu rồi nhét giấy chứng nhận vào ba lô.
“Kết quả của vòng loại rất tốt, anh nên chuẩn bị cho Cuộc thi Toán Mô Hình chính thức đi.” Tần Yêu lại nói.
“Tôi không có hứng thú.” Đào Lâm không ngẩng đầu lên, chỉ kéo khóa ba lô lại và nói: “Vốn dĩ ban đầu tôi tham gia là vì cô nhờ cậy tôi, kết quả Mô hình Toán học là thành tích cuộc thi dành cho học sinh giỏi các cô, vì vậy tôi sẽ không tiếp tục nhúng tay vào nữa.” Cậu ta lạnh lùng nói.
“Anh cảm thấy mình không có hứng thú hay không có thời gian?” Tần Yêu cười vài tiếng: “Bản chất của Toán Mô hình cũng giống như suy luận logic vậy, chỉ là nó không ly kỳ như trong vụ án thực tế thôi.”
Tần Yêu biết Đào Lâm thích suy luận.
Nhưng cậu ta vẫn không hề động đậy, khoác ba lô ra sau lưng, vừa ngẩng đầu lên là lại bắt gặp ánh mắt của Tần Yêu.
“Không có thời gian, cũng không có hứng thú.” Đào Lâm nói xong, băng ngang qua Tần Yêu và bỏ đi.
“Anh đi tìm Dư Tử Giang rồi thì tôi biết ngay anh chắc chắn không chịu ngồi yên.” Lời nói của Tần Yêu khiến Đào Lâm dừng bước lại.
Cậu ta quay đầu lại, không ngờ Tần Yêu biết mình đã bắt đầu tham gia điều tra vụ án moi tim giết người hàng loạt.
Vẻ mặt Đào Lâm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên.
“Nhưng anh nghĩ xem… Dư Tử Giang thật sự giúp anh sao?” Tần Yêu lắc đầu, trong lời nói của cô còn có hàm ý khác
Đào Lâm muốn phản bác lại, nhưng quay đầu lại và không nói gì, cuối cùng vội vàng rời khỏi phòng học mà không thèm ngoái nhìn lại.
Tần Yêu nhìn bóng lưng Đào Lâm đi ra khỏi cửa, không khỏi nhếch môi cười nhẹ, cầm túi đi ra khỏi phòng học. Nụ cười đó thực sự là một nụ cười lạnh lùng mỉa mai sắc lẹm như lưỡi dao.
Bước ra khỏi tòa nhà dạy học, Đào Lâm đột nhiên nhớ ra những gì anh ấy đã tự chế giễu bản thân mình ở trên xe buýt: "Thật là khôi hà mà, mày nghĩ Dư Tử Giang sẽ thực sự nói cho mày biết những thông tin mà anh ấy đã điều tra được sao?"
Đào Lâm không khỏi lắc đầu, nở một nụ cười chua chát và thầm nghĩ: “Đã một tuần trôi qua, Dư Tử Giang vẫn không có tin tức gì. Có vẻ như anh ấy thực sự không định nói cho mình biết thông tin mà anh ấy tìm được. Anh ấy vẫn không hề tin tưởng mình một chút nào cả.”
Nhưng nếu vụ án không được giải quyết trong một ngày, Đào Lâm vẫn mang gánh nặng của kẻ bị tình nghi. Muốn thoát tội thì phải phá án... Hơn nữa, Đào Lâm luôn có linh cảm xấu rằng tên sát nhân biến thái sẽ không dừng lại ở đó.
Tuyến xe buýt này nối liền hai hiện trường của vụ giết người, nhưng đều chưa đi hết một nửa tuyến mà.
Sau khi trở về ký túc xá, Đào Lâm không nhịn được nữa, lục lọi tìm kiếm số điện thoại của Dư Tử Giang trong danh bạ, rồi chủ động gọi cho anh.
Người ở đầu dây điện thoại bên kia đang nhớ lại những âm thanh “tích tích” nặng nề lặp đi lặp lại một cách máy móc, ngay sau đó Đào Lâm nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Dư Tử Giang ở đầu dây bên kia truyền tới.
“Alo, xin chào, mời nói?” Dư Tử Giang hỏi, anh chưa lưu số điện thoại của Đào Lâm, cho nên điện thoại hiện ra một dãy số không quen thuộc. Anh trả lời điện thoại bằng thái độ nghi ngờ, đang tự hỏi đây là trợ lý nào muốn dưa cho anh tài liệu. Một giây trước Dư Tử Giang vẫn ngồi ở bàn làm việc xem rất nhiều văn kiện hồ sơ...
“Là tôi Đào Lâm đây.” Đào Lâm nói một cách bình tĩnh, Dư Tử Giang suýt chút nữa không nhận ra Đào Lâm.
“Cậu bé thiên tài, có chỉ dẫn gì sao?” Dư Tử Giang cười nhạt một tiếng, anh bắt đầu trêu đùa Đào Lâm.
"Anh đã tra ra thông tin của nạn nhân chưa? Đã thu thập được thông tin tôi nhờ anh tìm giúp cho tôi chưa?" Đào Lâm tiếp tục trầm giọng hỏi.
"Cậu tưởng tôi và trợ lý của tôi là máy scan à? Cô cho rằng kẻ sát nhân là kẻ dễ đối phó sao?" Dư Tử Giang không nhịn được mà hỏi ngược lại cậu ta: "Tôi vẫn chưa tìm ra."
Trên thực tế, Đào Lâm đã nghe thấy giọng điệu miễn cưỡng lấy lệ của Dư Tử Giang. Vừa nghe qua là biết tỏng người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia đang nói dối.
“Đã một tuần lễ rồi.” Đào Lâm thở dài một hơi, cố gắng làm dịu cơn tức giận trong đầu mình.
“Có tin tức tôi sẽ nói cho cậu biết, còn nếu tôi không nói gì với cậu tức là không có tin tức gì cả.” Dư Tử Giang nói qua loa vài câu.
“Chúng ta đang hợp tác, xin anh hãy cho tôi sự tin tưởng cơ bản nhất.” Đào Lâm nói rõ ràng rành rạch từng câu từng chữ.
“Vậy có phải cậu cũng nên tin tưởng tôi chứ nhỉ?” Dư Tử Giang lại hỏi: “Tôi nói không có tin tức, mà cậu cứ nhất quyết không chịu tin. Có phải làm xong bài tập tuần này rồi nên rảnh rỗi không có việc gì làm, có phải không?”
Đào Lâm siết chặt tay, không phản bác một lời nào cả, giọng điệu hùng hổ hăm dọa người khác của Dư Tử Giang khiến cậu ta cảm thấy bất lực.
“Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, cậu cứ tập trung học hành cho tốt vào, tôi còn nhiều việc phải làm lắm.” Dư Tử Giang nói xong, không cho Đào Lâm cơ hội phản bác, đã vội vàng cúp điện thoại.
Đào Lâm cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận của mình, cuối cùng không nhịn được mà dùng sức đập mạnh điện thoại di động lên bàn, trong phút chốc, tấm kính cường lực trên màn hình điện thoại di động nứt ra một vết dài...
Cậu ta cúi đầu, tựa người chống tay trên mặt bàn, im lặng suy nghĩ một lúc, Đào Lâm đang cho bản thân thời gian để trấn tĩnh lại.
Vài phút sau, cậu ta lại cất điện thoại vào túi, đem cặp sách đeo ra sau vai, bước ra khỏi khu ký túc xá và đi về phía tòa nhà dạy học...
Lúc này, Dư Tử Giang đang ở trong văn phòng làm việc.
Sau khi Dư Tử Giang cúp điện thoại, anh ngồi thẳng người trên ghế, đóng tập tài liệu trải sẵn trên bàn, sau đó với tay lấy văn kiện tiếp theo ở trên giá sách và mở ra xem.
"Đúng thật là học giỏi quá nên chẳng có việc gì làm mà. Khi mình bằng tuổi cậu ta, mình vẫn đang bận suy nghĩ làm thế nào để đạt được điểm cao trong bài kiểm tra lý thuyết môn xác suất..." Dư Tử Giang vừa tự lẩm bẩm, vừa lia mắt lướt qua các văn bản chẳng chịt chi chít các con chữ, đây là các thông tin do các trợ lý của anh tổng hợp theo chỉ thị của anh.
Đã một tuần trôi qua, đương nhiên Dư Tử Giang đã thu thập được thứ gì đó, nhưng anh không muốn chia sẻ thông tin tìm được với Đào Lâm, đó cũng là sự thật...
“Anh cả à!” Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của một trợ lý.
“Mời nói.” Thậm chí Dư Tử Giang không buồn ngẩng đầu lên, chỉ mải miết cắm đầu vào những tập tài liệu được liệt kê chưa rõ ràng ở trên bàn. Mãi đến khi trợ lý đứng ở trước bàn làm việc của anh, anh mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên chào hỏi.