Nghe tiếng nói phát ra từ phía sau mình, Liễu Yên Nhi quay mặt lại mới phát hiện trong phòng không chỉ có một mình hiệu trưởng Hà. Nhìn thấy người đàn ông đẹp trai thu hút đến mức không thể rời mắt khiến Liễu Yên Nhi bất giác cong môi cười, chẳng phải anh ấy là người hôm trước đi cùng Diệp Bảo Ngọc kia sao? Anh ấy đến đây tìm mình ư! Hóa ra gọi mình lên đây gấp gáp như vậy là vì anh ấy chờ mình. Mình nói mà, ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp của mình chứ! Diệp Bảo Ngọc cô chống mắt lên mà xem, người đàn ông của cô sắp thuộc về tôi rồi.
"Không biết nên gọi anh thế nào?"
"Đây là Phó Từ Minh chủ tịch tập đoàn FT."
Nghe hiệu trưởng Hà giới thiệu cô ta vô cùng ngạc nhiên. Tập đoàn Ft lớn mạnh đến mức có thể nói là đang dẫn đầu trong giới kinh doanh, còn có các chi nhánh ở rất nhiều nước đều phát triển thịnh vượng. Trước nay cô ta chỉ biết Trịnh Đình Dũng là tổng giám đốc của FT đã làm cô mơ mộng rồi, không ngờ chủ tịch lại là một thanh niên trẻ trung ưu tú như thế này. Một người như thế này sao có thể để lọt vào tay Diệp Bảo Ngọc quê mùa đó chứ!
"Cô chính là Liễu Yên Nhi?"
"Là em. Anh ... tìm em có việc gì sao?"
"Đúng là có việc, những thứ này là cô làm sao?"
Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính là Diệp Bảo Ngọc bước xuống từ những chiếc xe hạng sang khác nhau, cô ta thầm nghĩ chắc hẳn anh đã đọc được bài viết này của cô nên muốn chứng thực để đá Bảo Ngọc thì liền gật đầu cười nói.
"Đúng là em đã làm. Đây không phải là ảnh cắt ghép đâu, mà là chính mắt em đã trông thấy. Anh Phó, người phụ nữ này hẳn là đã lên giường với không ít phú nhị đại để thỏa mãn giấc mộng một bước lên làm phượng hoàng của mình, một người phụ nữ không sạch sẽ như thế hoàn toàn không thích hợp với anh. Anh đừng để tâm đến cô ta nữa, chi bằng chọn em...
Vừa nói cô ta vừa bước đến đặt tay mình lên vai anh vuốt ve. Không chờ cô ta nói hết câu Từ Minh liền bắt lấy tay cô ta hất ra nói.
"Cô nghĩ cô là ai mà người phụ nữ của tôi cũng dám động?"
"Người phụ nữ của anh?"
Liễu Yên Nhi khá kinh ngạc khi từ miệng anh xác nhận Diệp Bảo Ngọc là người phụ nữ của anh. Sao có thể chứ! Bảo Ngọc có gì hơn cô, sao có thể may mắn như thế được.
"Chủ tịch Phó có phải anh bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi không? Cô ta... cô ta sao có thể xứng đáng làm người phụ nữ của anh chứ? Anh nhìn đi, tất cả những hình ảnh này đều là chính mắt em trông thấy và chụp lại được. Cô ta được rất nhiều người bao nuôi, cô ta..."
"Tất cả những chiếc xe đó đều là người của Phó gia tôi."
Liễu Yên Nhi kinh ngạc đến im bặt, không thể nào. Sao cô ta lại may mắn như vậy chứ! Cô ta chỉ là một người đứa nhà quê,sao có thể xứng đáng với những điều tốt đẹp đó được. Đúng rồi, thầy Cao. Chuyện hôm qua. Nhớ đến chuyện hôm qua mình đã nhờ Cao Quốc Hòa xử lý Diệp Bảo Ngọc, cô ta lại vênh mặt lên đắc ý nói.
"Vậy thì anh đúng là đã đặc niềm tin nhầm chỗ rồi. Cô ta đã âm thầm vụng trộm với thầy Cao, hôm qua còn có người trong thấy hai người họ thân mật trong phòng làm việc của ông ta. Nếu anh không tin bây giờ có thể đến phòng làm việc của thầy ấy, không chừng cô ta còn quyến luyến chưa rời khỏi đâu."
"Ý cô muốn nói là ông ta sao?"
Vừa nói Từ Minh vừa xoay màn hình máy tính về phía cô ta, Liễu Yên Nhi vô cùng kinh ngạc khi đoạn video Cao Quốc Hòa thú nhận bản thân mình bị cô ta mua chuộc để làm hại Bảo Ngọc được phát lên. Sao có thể như vậy chứ! Lão già chết tiệt này có bao nhiêu việc đó cũng làm không xong, còn lôi mình vào cuộc nữa chứ! Cô ta vội nắm lấy tay Từ Minh đưa ánh mắt oan uổng nhìn anh lên tiếng phân bua.
"Chủ tịch Phó anh nghe tôi nói, đây không phải là sự thật. Tôi không hề bảo ông ta làm việc đó, ông ta đang vu khống cho tôi."
"Có vu khống hay không đến sở cảnh sát sẽ biết ngay thôi."
Đến sở cảnh sát sao? Không, mình không thể đến sở cảnh sát được. Liễu Yên Nhi quay lưng định bỏ chạy khỏi phòng thi nhân viên bảo vệ liền chặn cô ta lại, dẹp bỏ bộ mặc oan ức cô ta quay lại nhìn về phía Từ Minh nói.
"Muốn bắt tôi? Các người không xem lại xem tôi có thân phận gì?"
"Vậy cô nói xem cô có thân phận gì?"
Hiệu trưởng Hà bước đến gần Từ Minh lên tiếng nhắc khẽ với anh.
"Cô ấy là con gái duy nhất của Liễu gia, tuy không phải là lớn mạnh nhất nhưng cũng có tiếng tăm trong thành phố. Không ai dám động đến cô ta cả.
"Ghê gớm như vậy sao? Tôi cũng muốn xem Liễu gia có thật sự ghê gớm như vậy không. Bắt lấy cô ta đưa đến sở cảnh sát cho tôi."
Nghe lệnh của Từ Minh, vệ sĩ của anh từ bên ngoài nhanh chóng bước vào bắt lấy cô ta đưa đi. Liễu Yên Nhi vừa vùng vẫy vừa la hét.
"Các người làm gì thế mau bỏ tôi ra! Các người chán sống rồi sao? Bỏ tôi ra!"
Mặc kệ lời mắng chửi là hét của Cố Liễu Yên Nhi, Phó Từ Minh lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Đình Dũng.
"Tôi không muốn nghe tên Liễu thị trên thương trường, cậu hiểu nên làm gì không?"