Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 89



Cố Trường Sinh nói chuyện quỷ khí cho hai người nghe, mẹ cô bé nghe mà sợ, trong lòng tràn ngập may mắn. Nếu cô không tin đại sư, rất có thể con gái cô qua mấy ngày nữa sẽ bị bệnh tật quấn thân mà chết. Hậu quả so với điều cô dự đoán còn kinh khủng hơn, làm cô dâu ma hay minh hôn tất nhiên đáng sợ, nhưng đột ngột mất mạng mà không hay biết gì còn đáng sợ hơn.

Cha cô bé vốn không quan tâm việc này lắm, nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người: “Không phải là giả sao?” Trên thế giới này làm gì có quỷ quái tồn tại? Nhưng khả năng Cố Trường Sinh lừa bọn họ là rất thấp, cậu ấy làm ăn đàng hoàng, lại không thiếu tiền, không thể vô duyên vô cớ gạt người ta. Hơn nữa, cẩn thận nhớ lại, hình như sáng nay tinh thần con gái mình không được tốt lắm.

Tuy vẫn hoạt bát, nhưng hoạt bát ít hay nhiều cũng khác nhau. Vốn chỉ cho rằng con bé mới đi học lớp năng khiếu nên chưa thích ứng, hơi mệt mỏi. Còn đang tính nếu con bé học thêm vài bữa và vẫn như thế, thì sẽ cho nghỉ học lớp hội họa. Mặc kệ con bé làm nũng hay bán manh gì cũng không thể đồng ý, chờ hai năm nữa cho con bé lớn hơn một chút, nếu con bé vẫn muốn đi học thì đăng ký sau. Ai ngờ không phải như vậy.

Vợ chồng hắn không hy vọng con gái tài giỏi xuất chúng, hoặc không thể để con mình thua ở vạch xuất phát. Các lớp học tăng cường, lớp bổ túc năng khiếu con bé đều không cần học. Họ chỉ mong con gái trưởng thành trong sự vui vẻ, nhân phẩm đàng hoàng, không học vấn không nghề nghiệp cũng được, dù sao nhà họ không thiếu tiền, cùng lắm thì nuôi con bé cả đời.

Ai ngờ bản thân lại bất cẩn, con gái hắn suýt chút nữa đến cơ hội lớn lên cũng không còn. Cha cô bé hướng về phía Cố Trường Sinh tỏ vẻ cảm kích, xưng hô cũng thay đổi: “Đại sư, ngài xem nên làm gì bây giờ?”

Nhưng người bị sốc nhất không phải cha mẹ cô bé, mà là cậu bé bay ra ngoài tìm đồ chơi. Mấy hôm trước Oánh Oánh cầm xe xúc đất đồ chơi ra phòng khách, chơi một hồi thì quên mất mình đã để chỗ nào. Oánh Oánh tìm nửa ngày không thấy đâu, nên trong lúc chơi xe ô tô nghe Oánh Oánh nhắc tới, cậu bé lập tức vỗ ngực hứa sẽ tìm cho cô.

“Anh chắc chắn sẽ tìm được.” Bây giờ cậu bé không phải là người, mà là quỷ, rất nhiều chỗ dù cao hay hẹp đều có thể chui vào. Kể cả gầm ghế sô pha hoặc giá sách cao chót vót, không sợ bị té.

Ai biết vừa mới bay ra, liền nghe lời Cố Trường Sinh nói. Cậu bé ngẩn ngơ tại chỗ, cái gì đồ chơi, cái gì máy xúc đất, cậu bé đều quên mất. Cậu bé đã bảy tuổi, đã hiểu chết nghĩa là gì.

Quỷ và người không thể ở chung với nhau sao?

Nếu đến gần, cậu sẽ hại chết Oánh Oánh, cũng sẽ hại chết ba mẹ và ông bà nội?

Thời gian gần đây, cậu thường tới tìm Oánh Oánh chơi, rồi đúng giờ về nhà ngủ. Tuy ba mẹ không nhìn thấy cậu, nhưng cậu vẫn nghiêm túc đi theo họ. Cho nên sắc mặt ba mẹ kém như vậy, không phải vì khổ sở, mà là do cậu luôn về nhà?

Cảm xúc của cậu bé dao động kịch liệt, quỷ khí trên người quay cuồng. Cố Trường Sinh quay lưng về phía phòng đồ chơi, không biết phía sau xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn nhạy bén nhận ra điểm bất thường.

Quay đầu nhìn thấy cậu bé, vẻ mặt muốn khóc lại không dám khóc, Cố Trường Sinh có gì không hiểu chứ. Sợ cậu bé mất lý trí sẽ phát cuồng, Cố Trường Sinh vội vàng chạy tới trấn an: “Không liên quan Hiên Hiên đâu.” Từ lời kể của mẹ bé gái, Cố Trường Sinh đã biết tên cậu bé.

“Không phải Oánh Oánh vẫn tốt sao, chỉ là Hiên Hiên không chú ý thôi. Về sau chú ý, thì sẽ không có việc gì.” Cố Trường Sinh dỗ bé.

Cậu bé bán tín bán nghi nhìn Cố Trường Sinh: “Thật hả anh, Oánh Oánh thật sự sẽ không chết, ba mẹ ông bà nội em cũng sẽ không chết?”

“Đương nhiên.” Cố Trường Sinh gật đầu khẳng định: “Không tin thì anh đưa em về nhà nhé, ba mẹ và ông bà nội em chắc chắn vẫn sống khỏe mạnh.” Qủy khí trên người cậu bé dịu xuống một chút.

“Oánh Oánh cũng khỏe, không phải em ấy đang chơi đồ chơi với em sao?”

Nghe Cố Trường Sinh nói, cậu bé bay nhanh vào phòng đồ chơi, xác định bạn mình vẫn còn sống, cảm xúc cậu bé cuối cùng cũng ổn định lại. Cậu bé bay ra ngoài, dừng trước mặt Cố Trường Sinh: “Anh cùng em về nhà đi.” Cậu muốn xác định tình hình người trong nhà. Nếu họ xảy ra chuyện, cậu nghĩ anh trai trông có vẻ rất lợi hại này nhất định sẽ cứu giúp kịp thời. Cần phải mang anh ấy về nhà.

Ôm tâm tư nho nhỏ, cậu bé nắm tay Cố Trường Sinh kéo ra ngoài. Nhưng kéo một hồi, cậu lại nghĩ đến việc mình không thể đến gần người sống, sẽ hại người ta. Cậu cuống quít buông tay, cách Cố Trường Sinh một khoảng khá xa rồi thúc giục: “Anh ơi nhanh lên.”

Cố Trường Sinh đi theo cậu, dù cậu bé không nhắc tới việc này, cậu cũng tính đến nhà cậu bé một chuyến. Là người thường, ba mẹ cô bé không thấy quỷ, cũng không thể nghe lời cậu bé nói, nhưng bọn họ nghe được lời Cố Trường Sinh nói. Nghe từ một phía cũng đủ để đoán ra cuộc đối thoại hoàn chỉnh.

Bọn họ không có ý ngăn cản Cố Trường Sinh, thậm chí lúc cô bé chạy ra ngoài tìm anh trai nhỏ, còn bế cô bé lên dỗ dành, tránh để con gái kéo chân sau: “Anh trai nhỏ phải về nhà rồi, về nhà với ba mẹ của anh trai nhỏ. Con có ba có mẹ, anh trai nhỏ cũng có ba có mẹ, cho nên không thể bắt cậu ấy ở lại đúng không?”

Cô bé thấy lời người lớn cũng hợp lý, nhưng cô bé có chút luyến tiếc. Nhịn không được nhìn về phía cậu bé: “Xe đồ chơi còn chưa tìm thấy, chắc chắn anh sẽ quay lại đúng không?”

Cậu bé đang vội vàng mang Cố Trường Sinh về nhà, thấy bạn mình đi ra, mới chợt nhớ mình đã quên cái gì. Cậu bé bay đến trước mặt cô bé, cách một khoảng xa xa: “Chắc chắn anh sẽ về, nhưng anh trai lớn nói anh ở gần em quá sẽ hại chết em.”

Sợ người bạn nhỏ không biết chết là cái gì, cậu bé vắt hết óc cố giải thích một phen: “Chết chính là, sau khi đã chết, em không thể cùng chơi với ba mẹ em nữa, nên về sau chúng ta chỉ có thể cách nhau xa như vậy để nói chuyện.” Cậu bé ngây thơ nghĩ rằng, hai người cách nhau khoảng hai mét thì không sao.

Nghe vậy, cô bé có hơi thất vọng. Cô không muốn chết, không muốn rời xa cha mẹ mình, nhưng cũng không muốn cách xa anh trai nhỏ. Cô bé mếu máo, cơ vẫn hiểu chuyện mà nói: “Đi đi, vậy anh nhất định phải quay lại nhé.”

Cố Trường Sinh thế mới biết cậu bé hiểu lầm cái gì, hèn gì lúc nãy đang kéo tay mình thì vội vàng buông tay tránh xa. Cậu tưởng là cậu bé không thích thân cận với người lớn. Nhưng dù bây giờ đã hiểu, Cố Trường Sinh vẫn không biết nên giải thích thế nào cho cậu bé. Khoảng cách hai mét là quá ngắn, căn bản là không đủ để ngăn cản tà khí xâm nhập cơ thể. Chỉ có thể tạm bỏ qua vụ này, nghĩ cách giải thích sau. Nghĩa theo hướng lạc quan là, chưa biết chừng không bao lâu nữa cậu bé đã đi đầu thai.

“Đều tại tôi không tốt, nếu hôm đó tan học tôi dắt Hiên Hiên đi về bằng đường khác thì tốt rồi. Hoặc tôi đi phía trong, vậy thì người bị đập trúng đầu đã không phải là Hiên Hiên.” Nhìn ảnh chụp Hiên Hiên, bà cứ tự trách mãi.

“Vì sao người chết không phải bà già này?”



“Chuyện này không liên quan đến bà, ai mà biết sẽ có chai bia từ trên trời rơi xuống?” Ông nội Hiên Hiên an ủi. Khi mới xảy ra tai nạn, không chỉ ông, mà ngay cả con trai, con dâu, trong lòng ít nhiều đều nghĩ tại bà nội. Dù lý trí biết chuyện này không liên quan đến bà, nhưng về mặt tình cảm, vẫn không nhịn được oán trách bà, giá như ngày ấy không đi đường đó thì tốt rồi.

Nhưng chuyện đã xảy ra, người khó chịu nhất nhà vẫn là bà nội. Bà vẫn luôn tự trách rất nhiều.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, bà nội Hiên Hiên đã gầy xọp xuống. Sai cũng không phải là bà sai. Sợ bà còn như thế sẽ khiến cơ thể suy nhược, ba mẹ Hiên Hiên cũng khuyên nhủ bà: “Mọi khi chúng con đi đón Hiên Hiên cũng đi đường đó. Mẹ cũng vì cháu nó nên mới cho cháu đi phía bên trong. Người đáng trách là kẻ ném chai bia kia kìa.”

Mà người ném chai bia vẫn chưa bị phạt gì cả. Người một nhà phẫn nộ, tất cả cùng bàn bạc với nhau.

“Không được, tôi phải treo băng rôn mới được. Rõ ràng là tội giết người, hắn dựa vào cái gì mà không chịu trách nhiệm? Dù sao cũng đã đến cái tuổi này, đã nửa bước chân xuống mồ, chẳng cần sống thêm vài năm.” Buông ảnh cháu trai, bà nội Hiên Hiên đứng dậy, cầm dao gọt hoa quả trên bàn nắm chặt vào ngực. Không nhờ cậy luật pháp nữa, chính bà sẽ tìm cơ hội thọc tên súc sinh kia một nhát.

Cháu bà không còn, tên súc sinh kia dựa vào đâu mà sống?

Vì vậy, lúc Cố Trường Sinh đến nhà không có ai ra mở cửa. Hiên Hiên thấy trong nhà không ai, tưởng là mình đã hại chết mọi người, nước mắt lập tức chảy đầm đìa. May mà có hàng xóm đi ngang qua, nghĩ Cố Trường Sinh là bạn của ba Hiên Hiên đến thăm hỏi, nên nhắc nhở: “Không có ai ở nhà đâu, đến tiểu khu kia treo băng rôn rồi.” Tiểu khu kia ý chỉ nơi Hiên Hiên bị tai nạn.

Cố Trường Sinh đến chỗ đó, phát hiện khắp nơi treo đầy đủ loại băng rôn lớn bé. Nền trắng chữ đen, tất cả đều có chung một hàng chữ “Giết người thì đền mạng”. Có mấy người lớn đứng bên cạnh canh băng rôn, không cho ai lấy xuống.

“Đó là ba mẹ em, còn có cả ông bà nội.” Cậu bé chỉ tay vào đám người, nói với Cố Trường Sinh: “Tốt quá, bọn họ còn sống!”

Cậu không hại chết bọn họ!

Cậu bé đầy mặt cao hứng.

Bà nội Hiên Hiên cầm trên tay một cái loa nhỏ, chiếc loa liên tục phát thanh nhắc về vụ Hiên Hiên bị hại chết. Dân cư trong tiểu khu bị tạp âm từ loa làm phiền đến nỗi có chút khó chịu, có mấy người tính tình nóng nảy muốn chửi, nhưng mới ló đầu ra, nhìn gia đình họ mà nhớ đến thảm án lần trước, lời thô tục lại nuốt ngược vào bụng.

Một đứa bé đáng yêu nói chết liền chết. Chẳng ai có thể chấp nhận được điều này, thôi, chịu khó nhịn vậy.

“Gào cái gì mà gào? Có phải không bồi thường đâu hả, đưa 170 vạn còn chưa đủ? Là chính mấy người không chịu chứ không phải chúng tôi không cho.” Một cửa sổ trên tòa nhà cao tầng bỗng bật mở, có người cầm loa khuếch đại âm thanh mini cao giọng mắng: “Tính công phu sư tử ngoạm chúng tôi à? Nhổ vào! Chịu cho 170 vạn là do tôi thông cảm với gia đình mấy người, chứ không đừng nói 170 vạn, 7 vạn là đã đủ để mấy người mang ơn đội nghĩa. Tưởng tôi chưa xem qua giá thị trường hả?

Người phụ nữ khinh thường nói tiếp: “Trước đây ở mấy tiểu khu khác có người bị đồ đạc rơi trúng đầu chết, chỉ được bồi thường hơn hai vạn. Đấy là thanh niên lao động khỏe mạnh nhá, còn nhà mấy người chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, chưa nuôi được mấy năm, có thể bán với cái giá này đúng là quá lời! Bày đặt kén cá chọn canh.”

“Một đứa bé thôi mà, mất rồi thì thôi, đâu phải không thể sinh đứa thứ hai. Tiền bồi thường cho mấy người, cầm lấy mà nuôi nó! Làm quá là giỏi, suốt ngày than thở kêu trời khóc đất!”

Cái quái gì vậy? Sao cô ta dám nói những lời lẽ mất nhân tính đến vậy?

Người nhà Hiên Hiên nghe thế, đều tức đến mức mức run cả người. Bà nội Hiên Hiên sờ con dao gọt hoa quả giấu trong túi áo trước ngực. Người phụ nữ trên lầu ngại chưa đủ, còn bưng một chậu nước hất xuống chỗ họ: “Mấy người phải hiểu tình hình đi. La lối khóc lóc thì có tác dụng gì?”

“Tôi nói cho mấy người biết, 170 vạn là 170 vạn, đừng hòng đòi thêm. Bớt ồn ào may ra tôi cho thêm một chút!

“Cũng đừng cảm thấy tôi ép người quá đáng, nói đến nói đi, người nhà tôi đâu phải cố ý. Chẳng phải do anh ấy uống say à, nếu không đã không lỡ tay ném cái chai xuống lầu. Mấy người nháo loạn đến nỗi hắn mất việc luôn rồi, còn muốn thế nào nữa? Lương một năm mấy chục vạn, nói mất liền mất, tôi không đau lòng à? Vậy mà tôi còn nguyện ý bồi thường, mấy người nên biết đủ đi!” Nói xong, người phụ nữ đóng cửa sổ khóa kín, đeo tai nghe ngăn tạp âm dưới lầu, tiếp tục coi phim truyền hình.

Thấy đối phương hất nước, mọi người vội vàng tránh né. Thật vất vả tránh đi, vừa ngẩng đầu, đối phương đã trốn vào nhà. Ông nội Hiên Hiên tức giận đấm vào tường, hận không thể xông vào lôi đối phương ra ngoài.

“Không ra thể thống gì. Giết người mà nói như thể hợp tình hợp lý.”

“Mất việc, mất việc thì sao? Ngày nào chồng cô ta còn chưa ngồi tù, tôi liền nháo loạn ngày đấy.” Nhớ tới con trai, mẹ Hiên Hiên đỏ bừng hốc mắt, vì con cô nguyện làm người đàn bà đanh đá: “Uống say là có thể phạm tội? Dù là ngộ sát thì cũng phải vào tù mấy năm, dựa vào đâu hắn chẳng bị sao, chỉ cần ném một cọc tiền là xong, tiếp tục cơm ngon rượu say, sống sung sướng dễ chịu hơn bất cứ ai.”

Ngày hôm qua hàng xóm còn trộm nói cho cô, nói rằng thấy tên đó đến phố ăn vặt đêm mua một một đống xiên que nướng. Căn bản là hắn không thấy áy náy khi hại chết người.

Tiếc là lúc cô và chồng mình chạy tới đó, hắn đã gói hết que nướng mang về nhà. Bây giờ đứng ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ, vẫn chưa thấy người.

Rõ ràng là ngộ sát, nhưng không biết đối phương đã làm gì, mà được tòa án phán nhẹ. Nói hắn chủ quan chứ không có ý đồ hại người, tao đệt! Ném lại vài câu kết luận, bồi thường chút tiền là coi như xong việc. Con trai cô qua đời còn chưa qua bảy ngày, hắn đã ra đường ăn nhậu nhởn nhơ. Mẹ Hiên Hiên càng nghĩ càng phẫn hận.

Hắn biết bọn họ đang đứng ngoài cổng canh chừng hắn, nên không chịu ra khỏi cửa, cơm hộp cũng không gọi, mà nhờ thân thích mua hộ gạo và mì, ở trong nhà tự nấu cơm. Bọn họ không tìm được biện pháp nào, cơ hội đề đồng vu quy tận cũng không có. Đây cũng là lý do vì sao lúc bà nội cầm dao nhỏ không ai ngăn cản, vì căn bản không thể sử dụng được.

Cố Trường Sinh chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng không thoải mái lắm. Khương Thời Niên khẽ nhíu mày, Hiên Hiên nhỏ như vậy, trong mắt ngài chính là thú con non nớt cần được che chở. Nếu chết non ngoài ý muốn thì không nói, đối phương một lòng ăn năn bồi thường cũng không sao, nhưng hại người còn hùng hổ doạ người khác, thật sự phản cảm.

Thần minh không vui, tạo thành uy lực rất lớn, cho dù ngài chưa làm gì, nhưng khí vận của hộ gia đình đó vẫn nhanh chóng ngầm sụp đổ.



Cố Trường Sinh không cảm giác được điều này, cậu chỉ đang nghĩ xem nên giúp người nhà Hiên Hiên thế nào. Nhưng bất đắc dĩ ở chỗ, chuyện này cậu không tiện quản, pháp luật chưa chắc sẽ phạt nặng. Đây đại khái là nguyên nhân khiến người phụ nữ kia không hề sợ hãi.

“Không tính hành vi ném đồ từ trên cao xuống, tàng trữ và sử dụng ma túy bị đi tù mấy năm?” Khương Thời Niên ngẩng đầu nhìn khí vận trong nhà người phụ nữ kia, đột nhiên hỏi. Ngài không có nhiều hiểu biết về phương diện này.

Nghe Tổ sư gia hỏi, Cố Trường Sinh thường xuyên hợp tác cùng ban ngành đặc thù, lại có Tần Dực làm bạn lâu năm, theo bản năng trả lời: “Xét theo tình tiết nghiêm trọng, nặng nhất là phạt tù không thời hạn.”

Trả lời xong, lúc này Cố Trường Sinh mới phản ứng lại: “Ý ngài là,” nhà hắn có người tàng trữ và sử dụng ma túy?

Cố Trường Sinh còn chưa nói xong, đã thấy Tổ sư gia gật đầu xác nhận. Thuật sĩ bình thường có thể xem tướng mạo, khi tu vi đạt đến trình độ cao thâm nhất định, về sau có thể xem khí vận. Khí vận thường là thứ biểu đạt cho mọi thứ. Cố Trường Sinh chưa đạt đến trình độ biết xem khí vận, trừ thần minh, trong lịch sử chỉ có vài người ít ỏi đạt được cấp độ này.

Cố Trường Sinh theo bản năng cầm điện thoại, tính báo cảnh sát. Đúng lúc này, cậu bé mở miệng: “Ba mẹ em hình như đang thấy nóng lắm, anh có thể nói mọi người về nhà nghỉ ngơi không ạ?” Cậu không hiểu tàng trữ và sử dụng ma túy là gì, cậu chỉ quan tâm người nhà mình.

Tiết trời thực sự quá nắng nóng, vị trí người nhà Hiên Hiên đứng lại không có bóng cây, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đầu, cứ đứng lâu như vậy, thanh niên khỏe mạnh cũng chịu không nổi, chứ đừng nói người già phụ nữ trẻ em. Cố Trường Sinh nhìn mẹ Hiên Hiên có vẻ sắp chịu không nổi, lấy chai nước suối trong túi ra uống.

Uống nước thôi không đủ, cứ phơi nắng như vậy mãi, dù có uống bao nhiêu nước cũng không có tác dụng, sớm muộn gì cũng bị cảm nắng.

Chưa kể thân thể bọn họ không phải quá khỏe mạnh, mà dù có ở trạng thái tốt nhất, nhưng bị âm khí ăn mòn nhiều ngày, ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng. Nếu bị âm khí ăn mòn quá lâu, phơi nắng cũng không thể tẩy hết âm khí trên người. Không chỉ vô dụng, ngược lại vì sức khỏe không tốt, âm khí chưa kịp tiêu tan bọn họ đã đổ bệnh. Hay còn gọi là hư bất thụ bổ*.

Cố Trường Sinh vừa định đáp ứng, thì Hiên Hiên nói thêm: “Còn bà nội, gần đây bà nội không ăn cơm đàng hoàng, mọi người không thấy em, nên em khuyên cỡ nào bà cũng không nghe thấy. Cả ông nội nữa, cứ hút thuốc suốt, rõ ràng hồi trước ông nói với em hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!”

Hiên Hiện đúng là một đứa trẻ tri kỷ hiểu chuyện, nhà cậu bé chắc phải bỏ ra không ít công sức mới có thể nuôi cậu lớn tốt đến vậy. Một đức bé ngoan ngoãn luôn được người nhà sủng ái cưng chiều, cứ thế qua đời đã khiến họ chịu bao nhiêu đả kích.

“Anh nghe Hiên Hiên.” Cố Trường Sinh tạm dừng động tác bấm điện thoại, quyết định đi khuyên họ trước.

“Chào cậu, có chuyện gì vậy?”

Nhìn người trẻ tuổi đi đến trước mặt, tuy cảm xúc của ông nội Hiên Hiên không được tốt, nhưng vẫn cực lực hòa ái hỏi: “Nhà cậu ở trong đây hả?”

Lão nhân tỏ vẻ xin lỗi: “Có phải làm ảnh hưởng đến cậu? Thật sự xin lỗi cậu, chúng tôi sẽ cố gắng không làm phiền nhiễu dân cư, thời gian nghỉ ngơi buổi tối sẽ không quấy rầy giấc ngủ của mọi người.”

Bọn họ chỉ nhắm vào kẻ hại người, phát loa vì muốn vạch trần bộ mặt thật của đối phương, nhưng vẫn khống chế âm lượng, sẽ không quấy rầy học sinh đi học ở trường học bên kia. Hơn nữa thời gian nghỉ trưa và giờ đi ngủ tối sẽ tắt loa về nhà. Một phần do thể lực không chịu nổi, cần nghỉ ngơi, một phần sợ ảnh hưởng nhiều đến các dân cư vô tội xung quanh. Dù sao ai cũng phải đi học đi làm, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đảm bảo giấc ngủ đầy đủ, nếu không sẽ không có tinh thần đi làm đi học.

“Không phải.” Cố Trường Sinh xua tay, thấy không có ai khác đi ngang qua, vội vàng nói: “Là Hiên Hiên nói tôi đến tìm mọi người, trời nắng oi bức nóng nực, em ấy lo mọi người sẽ bị cảm nắng.”

“Hiên Hiên?” Sắc mặt ông nội Hiên Hiên trầm xuống, ngữ khí cũng nghiêm túc hẳn: “Cậu này, cậu nói thế là không đúng rồi. Chúng tôi phát loa là sai, nhưng cậu không nên lấy đứa cháu mới qua đời của chúng tôi ra dọa. Tôi không biết cậu nghe tên cháu nó từ đâu, nhưng nó là người chết mới qua đời, tôi hy vọng cậu tôn trọng nó một chút.”

… Không phải người lớn tuổi ít nhiều đều có chút mê tín à, vì sao ông ấy lại phản ứng kỳ quái thế nhỉ? Dù không tin thì ít nhất cũng bán tín bán nghi chứ. Lần đầu tiên Cố Trường Sinh tình huống thế này, quay đầu nhìn cậu bé sốt ruột đứng ở xa muốn tới gần mà không dám, đành phải liều mạng nói lớn “Ông ơi anh ấy không lừa ông đâu, thật sự, thật sự là Hiên Hiên mà”. Trong lòng Cố Trường Sinh mềm nhũn, nhận mệnh, cậu kiên nhẫn giải thích: “Ông ơi, cháu thật sự không lừa ông.”

“Ông xem cháu lừa ông có tác dụng gì?” Cố Trường Sinh lấy ra đòn sát thủ: “Chỗ này ở gần đường lớn không tiện lắm, nhưng bây giờ chúng ta có thể về nhà ông, cháu có cách giúp ông tận mắt thấy Hiên Hiên.” Ông nói ông không tin, vậy để chính miệng cậu bé nói là được.

“Ba, giờ chúng ta về nhà luôn đi.” Mẹ Hiên Hiên nghe vậy, có chút động tâm, cũng theo lời cậu khuyên ông: “Là thật hay giả, về đến nhà chẳng phải sẽ biết sao. Nếu là giả, cùng lắm chỉ lãng phí chút thời gian, không hại gì.” Tuy cô nghi ngờ hai người này là do kẻ trên lầu bỏ tiền thuê đến để giải vây, nhưng mẹ Hiên Hiên vẫn muốn đánh cược một lần.

Nếu đúng là thật, thì cô có thể nhìn thấy đứa con mà mình ngày đêm thương nhớ. Không đúng, thì không mất mát gì, cùng lắm là lại thêm một lần thất vọng.

Thật ra bọn họ từng đi tìm đại sư, muốn nhìn thấy Hiên Hiên về nhà, tiếc là toàn gặp kẻ lừa đảo. Khó trách bố chồng cô lại phản ứng như vậy.

Mọi người cùng nhau khuyên, ông nội Hiên Hiên vốn không chịu nghe, thấy thế đành phải đồng ý. Mọi người nhanh tay nhanh chân dọn dẹp đồ đạc, treo băng rôn ở chỗ cao, tránh việc bọn họ vừa đi đã bị lấy xuống. Treo chỗ cao, người phụ nữ kia muốn gỡ xuống, cũng phải tốn nhiều công sức.

Bọn họ hiện giờ chỉ có thể làm được bấy nhiêu. Xong việc, ông nội Hiên Hiên thở dài, liếc nhìn Cố Trường Sinh một cái: “Đi thôi.” rồi bước lên phía trước dẫn đường.

Công phu sư tử ngoạm: Cắn một phát được cả miếng to

Hư bất thụ bổ: Nghĩa là cơ thể không thể hấp thu được dẫn đến lợi bất cập hại, từ đó có khả năng sinh ra hàng loạt các phản ứng phụ gây tổn hại đến sức khỏe.

- -----oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv