Ba người đang chuyện vãn, Tích Nhân nghe tiếng phi hành của hàng mấy chục cao thủ thượng thặng đang đổ tới căn nhà. Tả hữu nhị tướng cũng nhanh chóng nghe thấy, Thiên tướng chau mày:
- Với những cao thủ có võ công như thế này..xem ra trận chiến chúng ta dữ nhiều lành ít!
Đang lo âu, nhưng khi những cao thủ đang đổ tới dừng chân, họ nghe tiếng cười sung mãn của một người già cả, nhưng công lực thuộc hàng thượng đẳng:
- Bọn phản thần kia.. nếu chúng bay không ngoan ngoản rút lui, thì nơi đây là chỗ chôn thây của các ngươi.
Sau giây phút im lặng, Tích Nhân nghe tiếng Tiền Đại Đỉnh có vẻ bối rối:
- Tôn giá phải chăng là..
Tiếng già nua cướp lời:
- Tiêu, Cổ, Đàn, Chung…Ngươi đã thấy vũ khí của chúng ta còn hỏi hay sao?
Điạ tướng nghe ông già quát nạt Tiền Đại Đỉnh, cười nhẹ:
- Bốn lão này xuất hiện cũng sẽ giết hết nửa nhân số của Tiêu Bân phái tới.
Bên ngoài Tiền Đại Đỉnh ra lệnh cho bọn cao thủ theo mình:
- Chúng ta thừa hưởng ân đức của chủ nhân, sống chết đã để ngoài tai. Anh em hãy xông lên.
Thiên tướng:
- Ra ngoài xem chúng đánh nhau.
Tích nhân theo thiên địa nhị tướng ra cửa, rồi cùng phi lên mái nhà nhìn xuống trận đấu đang mở màn. Tích Nhân thấy mấy chục cao thủ do bốn người xưng là Tiêu, Cổ, Đàn, Chung mang tới đang xông vào đám người của triều đình. Số người của Tiền Đại Đỉnh rất đông, nhưng chỉ khoảng hai chục người thuộc hàng nội công thâm hậu, còn lại thì chỉ là những kẻ ngoại công tầm thường. Trong khi số người bịt mặt ai nấy đều có võ công trác tuyệt, Tích Nhân nghĩ Điểm Thương song lão, hay Côn Luân tứ kiếm, những người nổi danh trong võ lâm trung nguyên mà mình gặp cũng chỉ song đấu ngang ngửa với những cao thủ này mà thôi.
Thiên tướng thở dài:
- Bạch liên giáo hoành hành lâu nay, ai nghe đến tên cũng sợ là phải lắm!
Tích Nhân thấy những cao thủ bịt mặt sử dụng nhiều loại võ công khác nhau, ra tay rất tàn độc, không chút nhân nhượng và cũng không tôn trọng luật giang hồ. Những cao thủ như Tiền Đại Đỉnh, Đường Bách Hiểu, Hoàng hà tứ quái, Lữ Lương thiết chưởng… bị hai hay ba cao thủ vây đánh. Thì những cao thủ của triều đình lại hàng chục tên cự lại một người, nhưng người của Bạch liên giáo thì người dùng chưởng lực hay vũ khí đều dũng mãnh hơn rất nhiều, không khác cọp trong bầy dê. Bên ngoài, bốn lão già, ba cao gầy, một lùn thấp nhưng mập mạp, cả bốn đều ở tuổi khoảng bảy tám chục. Hai ông già đứng giữa, một người cầm tiêu trên tay, người đeo đàn trên lưng. Oâng gà bên trái mang trống trước bụng, nhưng người lùn mập để cái chuông khá lớn dưới đất. Bốn lão già này đứng ngoài, chưa tham gia vào trận. Nhìn số cao thủ Bạch liên giáo đang xung đột giữa mấy trăm cao thủ do Tiền Đại Đỉnh mang tới, Tích Nhân nhận xét:
- Bọn cao thủ cầm đầu của triều đình có lẽ sẽ bị giết hết!
Thiên tướng thở dài:
- Bọn nha trảo dù đông, nhưng nếu chỉ có bọn chúng, sáng nay ba chúng ta chỉ cần cho chúng một bài học rồi ra đi là xong chuyện! Bọn Bạch liên giáo này còn khó đối phó thập bội. Tiêu, cổ, đàn, chung cùng đánh lên, ngay hai ta cũng phải vận công hết công lực mới có thể chống đỡ được. Chúng không thể làm hại anh em ta, nhưng chúng ta cũng không cách gì phá được âm thanh của chúng.
Tích Nhân nghĩ đến võ công đồng cổ và uy lực của tiếng trống đồng, nói:
- Thì ra uy lực của tiêu, cổ, đàn, chung là âm thanh chứ không phải dùng làm vũ khí.
- Chúng cũng là những loại vũ khí. Và đó là những môn võ công nổi tiếng của Minh giáo năm xưa đã thất truyền, nhưng không hiểu người giáo chủ Bạch liên giáo hiện nay đã tìm được ở đâu ra và truyền thụ lại cho họ. Bốn người này xưa kia là cận vệ của Minh Vương Hàn Lâm Nhi, võ công không thua gì hai ta. Anh em ta nhờ Thường tướng quân ban cho bộ bí kíp vô tướng thần công và luyện đến nơi đến chốn nên lúc này nội lực trên họ một chút, nhưng lấy hai chọi bốn thì cũng không chắc thắng.
- Họ là tứ thần của Bạch liên giáo?
- Không! Là tứ thánh.
- Võ công tứ thần hẳn hơn tứ thánh một bậc.
- Chúng ta cũng không biết họ là ai, và hình như võ lâm trung nguyên cũng không ai biết rõ mặt mày của giáo chủ Bạch liên giáo và tứ thần là người như thế nào. Về giáo chủ người ta còn biết là một người đàn bà đẹp, nhưng tứ thần thì rất mờ mịt. Theo nghi ngờ của triều đình, tứ thần có thể là bốn đại cao thủ trên tứ thánh một bậc, nhưng cũng có thể là những võ quan cao cấp đang chỉ huy quân đội, hay hiện đường quan của triều đình.
Tích Nhân thăm dò:
- Số người kéo tới đây nhận lệnh của một người gọi là chủ nhân, ông ta xử dụng thứ khinh công, một cái nhấc chân có thể di chuyển gần trăm bộ, công lực có lẽ cũng bảy tám chục năm hoả hầu, nhưng qua tiếng nói chỉ cao lắm là sáu mươi tuổi.
Thiên tướng:
- Phản vương Chu Đệ cũng là một danh tướng, từng chinh nam thảo bắc. Oâng ta có bốn cận vệ thuộc hàng cao thủ thượng đẳng xuất thân từ võ học thế gia. Bốn người này từng được Chu Đệ bấy giờ là Yên Vương xin Thái tổ ban chiếu chỉ cho họ đặc quyền đến các danh phái võ lâm trau dồi thêm võ học. Họ có thể đọc hết bí kíp võ học của những phái này. Nhưng sau khi Chu Đệ cướp ngôi, bốn người này lại không ai thấy họ ở đâu. Bách bộ di hình là khinh công của họ Đoan Mộc, có lẽ gã là Đoan Mộc Vô Nhai, bát đệ của Liêu đông Đoan Mộc Hùng. Hừ! Có lẽ Chu Đệ phái bốn tên này ra ngoài giang hồ thành lập các tổ chức bí mật để khống chế võ lâm và làm phương tiện cho triều đình.
- Tiêu công công là người thế nào?
- Chỉ huy cẩm y vệ. Gã là thái giám được Thái tổ tin yêu, và là một thiên tài võ học. Khi Huệ đế lên ngôi không ưa những việc làm ác độc của gã nên không dùng. Chính vì vậy gã đã dùng âm hàn công khống chế các đại tướng giữ thành như Lý Thanh Long buộc phải mở cửa đầu hàng. Do công này, Chu Đệ hết lòng tin yêu, cho chỉ huy Cẩm y vệ và tổ chức các đoàn thám báo, ban cho toàn quyền tiêu diệt những thế lực đang chống triều đình.
Địa tướng thở dài:
- Có lẽ võ lâm trung nguyên, nếu Trương Tam Phong không còn tại thế, thì Tiêu Bân là người vô địch hiện nay. Hai anh em ta có cùng đâu lưng chống cự cũng không phải là địch thủ của gã.
Tích Nhân biết tả hữu nhị tướng, sau khi luyện thành vô tướng thần công, so với Côn luân lão nhân cũng không kém. Thế nhưng, nếu cả hai người cùng đối địch với lão thái giám Tiêu Bân mà vẫn nghĩ không thể thắng được, thì võ công của Tiêu Bân phải nói là rất đáng sợ.
Trong lúc nhị tướng và Tích Nhân chuyện trò, trận đấu bên ngoài đã có nhiều người bị giết. Dĩ nhiên những kẻ thiệt mạng là người bọn Tiền Đại Đĩnh. Khi bọ chúng đang ở tình trạng tuyệt vọng, từ từ bốn phía đông tây nam bắc bỗng có tiếng hú xé màng sương sáng dày đặc vọng tới. Tiếng hú hình như làm cho bọn cao thủ phe Tiền Đại Đĩnh lên tinh thần, chống đỡ mãnh liệt hơn. Tốc độ di chuyển của tiếng hú làm Thiên tướng buột miệng:
- Trường giang sóng sau đè sóng trước. Bốn người này công lực cũng không thua chúng ta chút nào!
Những kẻ phát ra tiếng hú, có khinh công cực kỳ cao thâm, giây lát trong màn sương hiện rõ những bóng người phi tới nhanh như tên bắn. Kẻ trước người sau như những con chim to xuyên phá màn sương. Giây lát họ lần lượt dừng chân trước hiện trường. Số người từ bốn hướng đổ tới, Tích nhân thấy có gần hai chục tăng nhân Thiếu Lâm, , mười mấy đạo sĩ Võ đang, trên mười cao thủ cái bang đeo bảy tám túi… tất cả đều là cao thủ thuộc hàng thượng đẳng và trong số đó có những người đã từng gặp như Tửu Cái, vợ chồng Từ Mộ Lâm và Côn Luân tứ kiếm.
Bốn người đi đầu của bốn nhóm người này, tuy từ bốn hướng tới, lại dừng chân bên nhau, cách tứ thánh của Bạch liên giáo vài chục trượng. Tích Nhân thấy bốn người này, trạc trên dưới sáu chục. Hai người trong số họ cao to, râu ba chồm, mặt chữ điền, trông rất quắc thước và uy võ. Một người râu quai nón, đen đúa không khác Trương Phi. Nhưng người thứ tư lại lùn thấp, không râu. Tuy lùn thấp, nhưng có vẻ là đàn anh của ba người kia. Vừa dừng chân ông ta đã quát tháo cho hai bên dừng tay. Tiếng quát ngân vọng oang oang, chứng tỏ nội công cực kỳ sung mãn.
Khi bọn cao thủ phía triều đình nhảy tránh khỏi trận đấu sinh tử và dừng tay. Cao thủ phe Bạch liên giáo không nghe tứ thánh hạ lệnh nên cũng không thể tiếp tục tấn công, mà nhanh nhẹn rút lui, trở về đứng sau lưng tứ thánh.
Lão già mới đến quét cặp mắt như điện lên mái nhà, nơi Tích Nhân và tả hữu nhị tướng đang ngồi, rồi quét tới tứ thánh, trầm giọng:
- Ha ha.. Bạch liên giáo các ngươi đã sa vào bẩy của Tiêu công công. Nơi đây đã bố trí thiên la địa võng. Nếu không bó tay chịu trói sẽ không còn ai toàn thây rời khỏi nơi đây.
Với số cao thủ mới đến, tứ thánh của Bạch liên giáo thấy rõ một người của họ sẽ phải địch với hai ba cao thủ ngang ngửa, bại vong là việc dĩ nhiên. Nhưng Tiêu thánh hình như không bị uy hiếp và sợ hãi chút nào. Ông ta đưa mắt nhìn qua phiá các nhà sư và đạo sĩ của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang giọng sang sảng:
- Bọn khiếu hoá do mụ Sử bà bà hàm hồ và tên tiểu qủy say rượu cầm đầu, không phân biệt nổi trung gian như thế nào. Thiếu Lâm và Võ Đang cũng tích cực tham gia việc tiêu trừ Huệ đế hoàng thượng hay sao? Aân nghĩa của hoàng thượng đối với các ngươi năm xưa ta biết còn lớn hơn Chu Đệ.
Và ông ta cười to:
- Ngày nay giang hồ ai cũng biết, Huệ đế đã từng trao trả bí kíp kỳ thư lấy được từ thời Nguyên Mông cai trị, hay từng thất lạc mà triều đình thu được trả về cho các phái võ. Nhất là phái Thiếu Lâm. Ngược lại, võ công các phái hiện nay lại gom vào trên người bốn tên tỳ tướng của Chu Đệ năm xưa! Chúng không chỉ luyện Kim cương thần công, Dịch cân kinh của Thiếu Lâm, Thái cực quyền, thái cực kiếm của Võ đang, Lôi phong kiếm pháp của Hoa Sơn.. các loại võ công trấn môn các phái không cần phải làm đệ tử, để rồi đứng ra điều động, chỉ huy các ngươi làm những việc đại nghịch bất đạo. Các ngươi không thấy nhục hay sao?
Lời nói của Tiêu thánh làm cho số cao tăng Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái bang.. động dung. Tứ thánh và bọn thủ hạ Bạch liên giáo bất ngờ cùng qùy gối hướng tới Tích Nhân đang ngồi trên mái nhà, trong lúc vô tình đang ngồi giữa Thiên Địa nhị tướng:
- Bọn thảo dân Thành Tự Miễn, Dương Đại Minh, Nhan Hiếu Nghĩa, Lã Qúy Ba của Minh Giáo năm xưa đã từng có ý qui thuận triều đình do bệ hạ, một vì vua nhân từ làm chủ. Không may bệ hạ đã bị Chu Đệ làm phản mà thất tung, nay chúng tôi liều chết đến đây bảo giá.
Số cao thủ chính phái được đưa đến đây có lẽ chỉ được điều động đi tiêu diệt Bạch liên giáo, nên khi thấy Tích Nhân đang cải trang thành Huệ đế và thấy có Thiên địa nhị tướng, hai cao thủ lừng danh từng được ngưỡng mộ do theo giúp Thường Ngộ Xuân năm xưa đang bảo giá, thì đều có vẻ bối rối. Một nhà sư Thiếu Lâm lên tiếng hỏi thiên địa nhị tướng:
- Bần tăng là Chiêu Hoà thủ toạ Đạt Ma Đường xin được hỏi có phải hai vị tiền bối là tả hữu nhị tướng năm xưa?
Thiên tướng trả lời:
- Chúng ta đã gặp nhau tất cả ba lần! Mười lăm năm trước là lần sau cùng.
Chiêu Hoà thiền sư cung kính:
- Quả nhiên là hai vị tiền bối không sai. Xin tham kiến.
Thấy cao thủ do mình đem tới có vẻ phân vân, lão lùn thấp lên tiếng đe doạ:
- Việc đến đây bắt phế đế dù chưa được thông báo cho qúy vị, nhưng các vị chưởng môn đã nhận mật chiếu của đương kim hoàng thượng. Ai không tuân lệnh sẽ bị buộc tội phản nghịch.
Tích Nhân biết Tửu Cái là người rất sốt sắng trong việc tiêu diệt Bạch liên giáo, nhưng bây giờ lên tiếng phản đối mãnh liệt:
- Dương hầu nói thế là sai! Cái bang trước kia từng sát cánh với nghĩa quân và Minh giáo đánh đuổi quân Mông ra khỏi bờ cõi. Công nghiệp lớn lao này mệnh trời đã ban cho Thái tổ, Cái bang mấy chục năm nay luôn luôn trung thành, xả thân nếu có mệnh vua, nhưng là ăn mày nên không bao giờ xen vào việc triều đình. Theo lão say này biết, khi thái tổ băng, hoàng thái tôn đã được lập làm thái tử lên kế vị, nhưng biến cố tĩnh nạn mấy năm sau xảy ra, và Huệ đế bệ hạ mất tích, Yên vương mới bố cáo thiên hạ lên làm vua. Vậy.. vậy.. chúng tôi làm sao dám..
Tửu Cái trở nên ngập ngừng, nhưng ý ông ai cũng rõ là nếu Huệ đế còn sống thì ngôi vua nhà Minh hiện nay phải là của Huệ đế.
Oâng lão được gọi là Dương hầu gằn giọng:
- Yên vương đánh đông dẹp bắc, từ khi lên ngôi đến nay uy đức đã tỏ rõ khắp nơi. Yên vương hưng binh về triều chỉ nhằm tiêu diệt bọn gian thần, nhưng Chu Doãn Văn đã bỏ ngôi trốn chạy, nên mạng trời đã thuộc về người. Nay đất nước thanh bình, Doãn Văn lại cấu kết với Bạch liên giáo định làm loạn, thì cũng phải bị tội chết như Bạch liên giáo.
Là hai người trung thành với Huệ đế, nghe lão già kết án Huệ đế liên lạc với Bạch liên giáo làm loạn, thiên địa nhị tướng đều tức giận.
Địa tướng nói với Thiên tướng và Tích Nhân:
- Có lẽ chúng ta xuống dạy cho bốn tên tỳ tướng của Chu Đệ một bài học.
Thiên tướng trầm ngâm giây lát:
- Bọn Bạch liên giáo có ý đồ, nhưng không thể cấu kết với bọn phản thần và có ý đồ thì cũng không dám vô lễ. Với phía chính phái, sự xuất hiện của chúng ta nhất định sẽ làm họ không dám quyết đoán. Tuy nhiên, Nhân nhi trong vai hoàng thượng phải đóng cho đúng vai, phải chứng tỏ có uy của một ông vua mới được.
Địa tướng:
- Nhân nhi nếu dùng võ công Đằng tiên làm cho chúng nhụt chí, từ rày về sau không dám truy lùng hoàng thượng nữa thì quá tốt. Nếu ngăn cản được cuộc huyết chiến, ít ra cũng tích đức rất lớn.
Thiên tướng tán đồng:
- Phải lắm! Võ công hoàng thượng phần lớn do Đằng tiên lão nhân truyền dạy. Hôm nay có thể làm cho Đằng tiên phái nổi danh trung nguyên.
Tích Nhân:
- Tiểu điệt làm cho chúng nể sợ, không theo làm khó Chu đại ca để người được yên ổn sống thung dung là mãn nguyện. Trước an ủi linh hồn ngoại tổ, hoàn thành nhiệm vụ người giao phó. Sau cũng không phụ lòng Chu đại ca đã chiếu cố kết giao làm anh em.
Thiên tướng:
- Vậy thì chúng ta xuống đi thôi!
Bấy giờ trên hiện trường, tứ thánh đã đứng lên chuẩn bị chiến đấu. Phe triều đình, ngoài các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Cái Bang, Hoa Sơn và vợ chồng Từ Mộ Lâm ..có vẻ không quyết đoán, không biết phái làm sao, còn hầu hết thì hình như sẳn sàng liều chết để lập công.
Lúc hai bên đang căng thẳng, sắp mở cuộc chiến thì hai anh em tả hữu nhị tướng và Tích Nhân như sao xẹt phi xuống và đáp chân ngay chính giữa. Uy danh của một ông vua, dù là vua không ngai, cũng như uy danh của tả hữu nhị tướng năm xưa làm cho bốn lão lãnh đạo phe triều đình đang hùng hổ, cũng tự động phải di chuyển lại phía sau mấy bước. Phe Bạch liên giáo bấy giờ lại nhất tề qùy gối hô to:
- Vạn tuế, vạn tuế.. vạn vạn tuế!
Tiếng hô của Bạch liên giáo cũng làm cho phía chính phái trong lúc phân vân cũng bị ảnh hưởng, Chiêu Hoà thiền sư và Thiếu Lâm, rồi Võ Đang các phái cũng lần lượt qùy gối và tung hô. Sau những tiếng hô vạn tuế, cục trường kẻ quỳ người đứng trở nên im phăng phắc. Thiên tướng đưa mắt, Tích Nhân hiểu ý khoát tay. Đã hiểu tâm trạng của Chu Doãn Văn, Tích Nhân chậm rãi, tiếng nói nhỏ nhưng rót vào tai mọi người:
- Cô gia không còn là ông vua nữa. Các người hãy bình thân. Ta có vài điều muốn nói.
Tiếng đa tạ hoàng thượng rất lớn từ phiá Bạch liên giáo lan qua quần hùng đang qùy, rồi lục tục đứng lên.
Lão già râu quai nón, một trong bốn cao thủ lãnh đạo phía triều đình lớn tiếng:
- Triều đình hiện nay là của đương kim hoàng thượng, chỉ bọn phản nghịch mới còn coi Chu Doãn Văn là thiên tử. Hôm nay ai không tuân lệnh chúng ta sẽ bị tru di, môn phái bị san bằng!
Tích Nhân lách mình. Chiêu Thái Aát mê thủ là chiêu dễ sử dụng, đơn giản nhưng kỳ bí của Đằng tiên phái. Năm xưa chưa có võ công, Tích Nhân đã có thể dùng để tát nhị lão của Thiên thủ tam kiếm là Đinh Khai một tát, làm chúng phải sợ uy bỏ chạy, cứu nguy cho Thu Hà. Bây giờ võ công Tích Nhân đã vào hàng tuyệt thế, và lão râu quai nón dù cao thủ hàng thượng đẳng nhưng còn kém xa, dĩ nhiên cũng không thể tránh né kịp. Tích Nhân chỉ muốn ra uy nên chỉ dùng một phần công lực trong cái tát, nhưng cũng làm cho lão râu quai nón, cảm thấy như búa nện vô càm, mắt nổ đom đóm, liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước mới trụ bộ được. Lão nghe miệng mằn mặn nhả ra mấy chiếc răng, rồi tức giận phóng tới. Hai luồng chưởng lực gom tụ cực mạnh của lão đánh ra, liền bị Địa tướng phóng ra ngăn chận. Công lực của lão so với địa tướng cũng còn kém hơn, nên khi giao tiếp nhau, lão lại bị đẩy lùi lại phía sau.
Thiên tướng quát, tiếng quát với công lực của ông ta làm cho đa số cao thủ có mặt cảm thấy hai tai lùng bùng:
- Dương Khanh, Đoan Mộc Vô Nhai, Bạch Minh, Thạch Hóa! Các ngươi không còn xem anh em chúng ta ra gì nữa phải không?
Một trong hai lão già râu ba chòm, bước tới một bước vòng tay:
- Đoan Mộc Vô Nhai tham kiến Hình lão ca và Trương lão ca!
Đoan Mộc Vô Nhai ra mắt tả hữu nhị tướng, rồi thở dài:
- Tiểu đệ lúc nào cũng kính phục hai vị lão ca, đáng tiếc hiện nay chúng ta ai có chúa nấy. Hai vị lão ca bảo vệ cựu hoàng liên lạc với Bạch liên giáo làm loạn thì bọn tiểu đệ dù chết cũng phải ngăn cản.
Thiên tướng cười khẩy:
- Các ngươi điều động cao thủ tới đây lại dùng nơi trà lầu tửu quán làm chỗ hội họp, cố ý cho Bạch liên giáo nghe tin để tới đây, rồi buông lưới quét sạch một lượt. Nhà Đoan Mộc mấy đời trung trực. Ngươi tự vấn lương tâm xem, những lời nói của ngươi có phải là đúng đắn. Hơn ai hết, các ngươi và tên thái giám Tiêu Bân biết rõ, mấy năm nay chúng ta chỉ giam mình ở đây làm những kẻ nông phu, chẳng liên lạc với ai. Ngươi biết một đàng nói ra một nẻo, không thẹn với họ Đoan Mộc hay sao?
Lời nói mỉa mai của Thiên tướng làm Đoan Mộc Vô Nhai mặt có sắc thẹn. Chưa biết phải nói gì, thì lão Dương Khanh gằn giọng:
- Hôm nay dù nói gì đi nữa, mầm họa của Đại Minh phải được quét sạch.
Tích Nhân thấy lão Dương Khanh vừa hung hăng và nét mặt nham hiểm. Nghĩ phải cho lão một bài học làm gương và đè khiếp những người khác nên cười khẩy:
- Ngươi là cái gì dám nói chuyện Đại Minh trước mặt ta! Một tên tỳ tướng như ngươi cũng phách lối đến như vậy sao?
Lão quai nón bị tát vừa đau vừa mất mặt, lúc này không còn kể đến thân phận, mắng chưởi:
- Thằng nhãi Doãn Văn kia! Ngươi là cái thá gì dám vô lễ với Dương đại ca chúng ta?
Nghe lão quai nón vô lễ, kêu Doãn Văn là thằng nhãi, Địa tướng tức giận, cười gằn:
- Yên vương đưa những thứ người như các ngươi ra điều động võ lâm, sẽ làm cho giang hồ chẳng còn thể thống gì nữa. Ta thay trời trừ hại cho giang hồ.
Địa tướng quát xong, phóng chưởng đánh ra. Lão quai nón liền lách mình tránh né, và đánh ra hai luồng kim cương chưởng lực. Cả hai liền xoắn vào nhau, ngoài những âm thanh bùng bình do chưởng lực giao tiếp nhau gây ra, người bên ngoài khó còn phân biệt ai là Địa tướng và ai là lão râu quai nón.
Thiên tướng thấy Địa tướng đã ra tay, cũng bảo Đoan Mộc Vô Nhai:
- Ta cũng muốn xem ngoài võ công nhà Đoan Mộc, ngươi còn luyện được thứ võ công nào khác nữa.
Thiên tướng cử chưởng đánh ra, Đoan Mộc Vô Nhai cũng ra tay chống cự. Dương Khanh thấy Thiên tướng và địa tướng đang đánh với Đoan Mộc Vô Nhai và Thạch Hoá, trong lòng cả mừng, vút tới Tích Nhân. Lão đã thấy Tích Nhân tát tai Thạch Hoá, nhưng nghĩ đó là một chiêu thức kỳ bí, và trong lúc bất ngờ nên Thạch Hoá mới bị tát mà thôi. Cái tát của Tích Nhân nếu là người có công lực, thì Thạch Hoá đã bị thương trầm trọng chứ không phải chỉ gãy vài cái răng. Dương Khanh yên trí Doãn Văn nếu có tập võ thì cũng chỉ năm ba năm, dù có chiêu thức thần kỳ của Đằng tiên lão nhân, và Thiên Địa nhị tướng truyền cho đi nữa, thì nội lực cũng chăng được bao lăm. Những gì Dương Khanh nghĩ hoàn toàn đúng, nhưng lão không thể ngờ, Doãn Văn trước mặt ông ta là Doãn Văn giả, võ công còn trên cả Thiên địa nhị tướng một bậc! Thấy Dương Khanh phóng tới, Tứ thánh biết nguy, cùng quát to nhảy ra, nhưng khoảng cách quá xa, tung chưởng đánh ra thì sợ liệng chuột bị bể đồ nên chỉ cùng phóng trảo tấn công. Dương Khanh thân pháp như quỷ mị, Tích Nhân thấy thân pháp của ông ta trong lòng cũng thầm phục, nhưng không phản ứng. Dương Khanh với thân pháp thần kỳ, phóng mình ra thì đã chụp được Tích Nhân, và vút mình trở về chỗ cũ, không khác chim ưng chụp mồi, và cùng lúc cũng tránh thoát được hết những đòn tấn công của bốn anh em tứ thánh.
Cầm lấy mạch môn của Tích Nhân, Dương Khanh đắc ý cười to:
- Hai lão Hình, Trương các ngươi không bó tay chịu trói, thì Chu Doãn Văn sẽ bị ta huỷ diệt ngay.
Thiên địa nhị tướng hình như không nghe tiếng quát của Dương Khanh, tưởng chừng như không dám phân tâm khi đang đối địch với hai tay cao thủ cũng không vừa. Tiêu thánh của Bạch liên giáo, thấy Tích Nhân bị cầm giữ, quát lớn:
- Nếu ngươi làm hại đến hoàng thượng bệ hạ, Bạch liên giáo sẽ phân thây nhà ngươi thành muôn khúc.
Dương Khang cười mai mỉa:
- Hôm nay ta cũng định làm cỏ Bạch liên giáo các ngươi.
Chiêu Hoà thiền sư nhắm mắt niệm Phật hiệu, khuyên can:
- Dù sao Huệ đế bệ hạ cũng là cháu của đương kim hoàng thượng. Dương thí chủ không nên vô lễ!
Dương Khanh cười khẩy:
- Ta cũng đã trót vô lễ cầm giữ gã, thì vô lễ thêm chút nữa cũng không sao!
Chiêu Hoà niệm Phật hiệu:
- Tư Mã Chiêu năm xưa ra lệnh cho Thành Tế giết Ngụy chúa Tào Mao, nhưng khi Thành Tế thí vua thì Tư Mã Chiêu lại kết tội Thành Tế và chém đầu. Hy vọng Dương hầu biết noi gương người xưa.
Từ Mộ Lâm bây giờ đĩnh đạc bước ra:
- Nếu Dương hầu dám xúc phạm đến Huệ đế bệ hạ, Thần kiếm sơn trang và Thiếu Lâm, các phái, trước sẽ hỏi tội Dương hầu, rồi sau mới về triều phân trần cùng đương kim hoàng thượng. Thái tổ đã thay trời đuổi Mông Cổ ra khỏi bờ cõi, cai trị muôn dân, chúng tôi không chỉ là bề tôi của Ngài, mà cũng là bề tôi của con cháu Ngài. Đương kim hoàng thượng là bậc anh minh, Từ Mỗ tin tưởng nếu Ngài hiện diện ở đây thì cũng không làm khó cho Huệ đế bệ hạ.
Liếc nhìn, thấy cao thủ các phái từ Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Hành Sơn đến Côn Luân tứ kiếm ai cũng lộ vẻ bất mãn và sẳn sàng phản ứng, Dương Khanh đấu dịu:
- Lão phu sẽ tạm thời khống chế phế vương và đưa về triều cho hoàng thượng phát lạc.
Và đưa mắt nhìn qua phía Bạch liên giáo:
- Nếu các vị tận trung với triều đình, thì hãy ra tay tiêu diệt bọn chúng. Đây là nhiệm vụ mà các vị đã nhận chiếu chỉ phải thi hành. Lão phu chỉ làm kẻ đưa đường cho quí vị.
Dương Khanh trước khi theo hầu Yên vương Chu Đệ là đệ nhị cao đồ của Không Không Tẩu phái Không Động. Học võ rất mau tiến bộ, có võ công cao hơn sư huynh là chưởng môn của Không Động hiện nay. Bốn người được chọn làm tỳ tướng hộ vệ cho Yên vương được khuyến khích kết làm anh em với nhau. Dương Khanh lớn tuổi hơn nên được chọn làm anh, kế theo là Đoan Mộc Vô Nhai, Bạch Minh, và Thạch Hoá. Ba người sau đều có vợ con, nhưng Dương Khanh không lấy vợ, mà trong nhà nuôi nhiều thanh niên trẻ đẹp. Tiêu Bân biết gã trời sinh bị bệnh ái nam, dù không phải thái giám, nhưng rất thích hợp để luyện thành Huyền âm hàn ngọc thần công và vô hình âm chưởng nên ngầm kết nghĩa anh em và truyền võ công của mình cho Dương Khanh. Huyền âm hàn ngọc là môn công phu chí âm chí hàn, do một tuyệt thế ma đầu của mấy trăm năm trước cũng là người ái nam, ái nữ tiềm tu trên Đại tuyết sơn sáng chế ra, nên muốn luyện môn công phu này, phải là người ái nam, ái nữ hay làm Thái giám từ nhỏ. Thái giám và những kẻ ái nam ái nữ thường có tâm tính thất thường, Tiêu Bân và Dương Khanh, những người đã luyện Huyền âm hàn ngọc nên càng trở nên bất thường. Vì làm việc với danh nghĩa triều đình, cho dân cho nước nên phải tự chế để giữ uy phong, nhưng tâm tính rất ác độc. Tiêu Bân chỉ được gọi là Tiêu công công nhưng ai cũng ngầm biết ông được coi ngang hàng như người có tước công, còn bọn Dương Khanh được chính thức phong hầu, vì vậy họ được gọi là Dương hầu, Đoan Mộc hầu, Bạch hầu và Thạch hầu. Võ công của bốn người này so với Thiên địa nhị tướng, hay Côn Luân lão Nhân thì không bằng, nhưng trong võ lâm trung nguyên khó tìm đối thủ. Bởi chưng, họ đã được đặc chỉ có thể nghiên cứu võ công của tất cả môn phái. Tuy nhiên, khi Yên vương ban cho họ quyền này, họ cũng đã trên bốn mươi, nên chỉ có thể bồi bổ võ học mà không thể tập luyện nội công theo đường hướng chính phái là tuần tự nhi tiến. Thiên địa nhị tướng, trước khi theo Thường Ngộ Xuân là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, lúc trên bốn mươi mới bắt đầu luyện vô tướng thần công, nhưng nhờ cách luyện công trước sau có cùng đường lối, chỉ phải thay đổi không nhiều nên sau mấy chục năm tập luyện cũng đã đạt thành môn nội công cao siêu này. Việc thiên địa nhị tướng là đệ tử Thiếu Lâm và hai ông khi được Thường Ngộ Xuân ban cho bí kíp đã đem về Thiếu Lâm trao trả. Xin phép của Viên Chứng đại sư, chưởng môn Thiếu Lâm mới tập luyện dĩ nhiên bên ngoài không ai biết. Là thủ toạ Đạt Ma Đường, Chiêu Hoà đại sư biết rõ Thiên địa nhị tướng là sư bá của mình, nên khi gặp, ngoài tiếng nói chính nghĩa phải bảo vệ Chu Doãn Văn, ông ta còn tình riêng của môn phái.
Nghe Dương Khanh chỉ thị tấn công Bạch liên giáo, cao thủ chính phái thấy không còn cách gì cự tuyệt, nhiều người rút vũ khí, và phía Bạch liên giáo, mọi cắp mắt cũng long lên chờ đợi trận chiến sinh tử. Trong giây phút căng thẳng ấy, bỗng họ nghe tiếng Tích Nhân:
- Mọi người không ai được vọng động.
Tiếng nói dõng dạc, sung túc của Tích Nhân làm mọi người giật mình quay lại. Bấy giờ họ thấy Dương Khanh mặt đỏ hồng, lộ sự đau đớn. Bàn tay lão bây giờ không còn nắm mạch môn Tích Nhân nữa mà ngược lại. Tích Nhân đã để cho Dương Khanh dễ dàng bắt mình, với dụng tâm một phần để ước lượng tình hình võ lâm đối với Chu Doãn Văn như thế nào. Thứ hai, biết rõ khi lão dễ dàng bắt giữ mình và cũng không thể dò ra nội lực của mình thì ngược lại phản ứng cũng sẽ rất dễ dàng, không có gì phải nguy hiểm. Dương Khanh khi nói với quần hùng sẽ giải mình tức là Chu Doãn Văn về cho Chu Đệ phát lạc, nhưng cũng cùng lúc ấy lão thúc hàn khí qua người Tích Nhân, và Tích Nhân nhận ngay ra đây là thứ công lực cực kỳ âm độc. Thứ công lực làm cho Đằng tiên lão nhân bị hàn khí hành hạ và không thể kiềm chế được. Với thứ công lực nguy hiểm này, nếu kẻ bị lão cầm giữ là Chu Doãn Văn thật sự, thì chỉ mấy giờ sau sẽ chết ngay! Sự độc ác của lão làm Tích Nhân không nương tay. Công lực của Tích Nhân cao hơn Dương Khanh mấy tầng, trong lúc lão hoàn toàn không ngờ nên không những mạch môn bị Tích Nhân lật tay nắm lấy, mà một số huyệt đạo quan trọng cũng bị điểm. Tích Nhân đã luyện công phu Đồng Cổ đến mức tối cao, âm dương gồm đủ, và lúc này, thúc khí dương cương nóng như lửa qua người Dương Bân. Với luồng dương khí như tơ, nóng như lửa, đưa đến đâu như muốn cháy cả kinh mạch, biết gặp người có nội lực dương cương thuộc hạng phi thường và trong giây lát công phu của lão sẽ hoàn toàn bị phế làm lão cực kỳ đau khổ. Lão đang đau đớn không chỉ thể xác lẫn tinh thần, nhưng không thể mở miệng kêu la rên rỉ. Bạch Minh thấy Dương Khanh bị nguy, tung mình tới, hai bàn tay như hai lưỡi đao tấn công tới tấp vào các tử huyệt của Tích Nhân. Chiêu thức của Bạch Minh đã đạt đến trình độ đơn giản của những cao thủ không cần phải dùng hư chiêu, đáng kể là cao thủ mà lâu nay Tích Nhân chưa từng gặp phải. Với chiêu thức cực kỳ nguy hiểm của Bạch Minh, nếu là cao thủ khác, dù là tứ thánh của Bạch liên giáo hay Thiên địa nhị tướng, ngoài cách nếu không đưa thân hình Dương Khanh ra đón đỡ, thì phải buông ông ta ra mới có thể ứng phó. Tích Nhân không những không đưa Dương Khanh ra làm bia che chở cho mình, một cách không mấy quân tử, cũng không buông Dương Khanh, mà chỉ khoa tay trái ra hoá giải. Bạch Minh tấn công tới tấp. Mọi cặp mắt bên ngoài, của tứ thánh, cả hai đạo hắc bạch mở to ngưỡng phục, họ thấy trước những chiêu thức hung hãn, giết người trong nháy mắt của Bạch Minh, Tích Nhân không lùi nửa bước, cánh tay trái phe phẩy đưa đẩy, quẹt phải, vươn trái rất chậm, rất nhẹ nhàng, không chiêu, không thức, nhưng hai tay như hai lưỡi đao, môn thiết thủ đao lừng danh giang hồ của giòng họ Bạch, nổi tiếng mấy đời ở Lạc Dương đều bị hoá giải, chẳng làm cho chéo áo của Tích Nhân rung động.
Bạch Minh biết rõ với võ công của bốn anh em tứ hầu của họ tuy chưa là vô địch thiên hạ, nhưng ngoài Tiêu Bân và một số cao thủ lừng danh như Côn Luân lão nhân, Thần kiếm trang chủ Từ Mộ Hoa, Giang Nam Lục thừa Phong, Sử bang chúa của Cái bang, Chiêu Đức hoà thượng, Thiên địa nhị tướng.. giang hồ Trung nguyên chẳng có mấy người hơn anh em họ. Thế nhưng, Tích Nhân chỉ dùng một tay để đối phó, thì võ công phải nói là cực kỳ cao siêu, trên đời có một. Càng đánh, Bạch Minh càng tức giận, nhưng cũng càng nể sợ.
Hoá giải hơn trăm chiêu thiết thủ đao của Bạch Minh, Tích Nhân quát lên một tiếng, đẩy Dương Khanh ra một bên, hai tay cũng sử dụng chiêu thức như Bạch Minh đã dùng tấn công mình đánh ra. Bạch Minh thấy Tích Nhân dùng chiêu thức của mình tấn công mình, nhưng uy lực hơn mình đến mấy phần, càng sợ hãi, không dám tiếp đỡ mà chỉ nhảy tránh. Bây giờ, hai trận đấu giữa Thiên Địa nhị tướng và Đoan Mộc Vô Nhai, Thạch Hoá đã phân rõ thắng bại. Hai tên hầu tướng chiêu thức đã trở nên chậm chạp, tránh né nhiều hơn dám đương thẳng vào chưởng lực hùng hậu, sáu bảy chục năm hoả hầu của hai lão tướng chẳng những lừng danh trong trận mạc mà cũng lừng danh trong võ lâm. Bình thường hai trận đấu như thế này, người giang hồ không thể bỏ qua, nhưng từ lúc Tích Nhân khống chế Dương Khanh, không còn ai theo dõi trận chiến của hai cặp cao thủ này nữa, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Tích Nhân.
Dương Khanh sau khi bị Tích Nhân đẩy sang bên, liền ngã xuống đất, được hai thuộc hạ chạy tới đỡ lên. Biết tất cả công lực của mình đã bị huỷ, lão căm hận khôn cùng, nghiến răng ra lệnh:
- Tất cả hãy tấn công, phân thây gã.!
Lệnh của Dương Khanh không chi phối được cao thủ võ lâm chính phái, nhưng hầu hết bọn cao thủ chúng mang tới không dám trái lệnh cùng rút binh khí ùa ra.
Tích Nhân thấy hàng trăm người ùa vào, quát to một tiếng rút cây đằng tiên đeo ở thắc lưng ra. Bây giờ mọi người bên ngoài lại được chứng kiến một trận chiến võ lâm cổ kim hiếm có. Cây đằng tiên trên tay Tích Nhân quất ra thì có kẻ bị thương, điểm tới thì có người ngã qụy, bổ xuống thì có gãy tay, hay binh khí bị đánh rơi. Thân pháp Tích Nhân vô cùng phiêu hưởng, lúc tràn qua chỗ này, lúc lướt tới chỗ kia, lúc như thung dung giữa rừng đao kiếm chưởng kình, lúc mới thấy lại biến mất, khi đông khi tây, thoát ẩn thoát hiện, chẳng mấy chốc bọ cao thủ như Hoàng hà tứ qủy, Tiền Đại Đỉnh, Đường Dật.. đều bị thương, loại bỏ khói vòng chiến.
Tay chân Tiêu Bân sau khi phát hiện nơi ẩn náu của Chu Doãn Văn, lão thái giám này mật trình cho Chu Đệ. Thành tổ nghe tâu lại làm ra vẻ vui mừng, bảo:
- Nếu đã biết cháu ta ở đâu thì phải rước triều về, không thể để sống nơi thôn dã.
Chu Đệ cũng là một cao thủ, miệng thì nói vậy, nhưng tay bóp vỡ nghiên mực thành nhiều mảnh để rớt xuống đất, bảo Tiêu Bân:
- Cho người lau dọn cẩn thận.
Tiêu Bân hiểu ý Thành Tổ, lão thấy nếu chỉ đưa người tới tấn công hay bắt Doãn Văn lỡ vỡ sẽ có thể gây ra một số khó khăn chính trị cho Chu Đệ. Thứ nhất, khi huy động quân đội về triều cướp ngôi, Chu Đệ cũng phải lấy danh nghĩa tĩnh nạn, trừng trị những quan lại chủ trương dẹp bỏ đất phong của các vương hầu, làm loạn triều chánh bên cạnh Doãn Văn mà thôi, không dám tuyên bố cướp ngôi của cháu. Khi quân Yên vương vào Kim Lăng, Chu Doãn Văn mất tích, có người cho là đã bị chết khi nội cung bị cháy, Chu Đệ cũng đã khóc lóc rất thảm thương rồi sau đó mới tuyên bố nước không thể không vua mà lên ngôi hoàng đế. Thứ hai, trong thời gian cai trị Doãn Văn không làm điều gì lầm lẫn, lòng dân và quan quân còn rất nhiều người thương tiếc. Nay tung tích Doãn Văn được phát hiện, và Chu Đệ cho người âm thầm giết hại, nếu tiết lộ ra thì không khỏi mang tiếng thí vua, hại cháu. Còn đưa Doãn Văn về triều thì Chu Đệ sẽ rất khó xử. Nước không thể hai vua, không thể nại tội gì để giết Doãn Văn, để sống có thể gây nhiều phản ứng tâm lý khó lường trong lòng quan quân đe dọa ngai vàng của Chu Đệ. Chu Doãn Văn phải chết là giải pháp tốt nhất, nhưng phải làm sao để cái chết ấy không liên quan tới Chu Đệ. Dĩ nhiên Tiêu Bân cũng không muốn gánh trách nhiệm, nên không xuất hiện mà để cho bốn anh em Dương Khanh trực tiếp đảm trách.
Lão tính rất kỹ, với võ công của Thiên địa nhị tướng, không thể đưa vài cao thủ tới mà có thể giết Doãn Văn. Đưa đi nhiều người không tránh khỏi tai vách mạch rừng. Việc làm này lỡ bị tiết lộ Chu Đệ sẽ đem tội trút lên đầu lão để tránh tiếng. Nhằm bảo toàn cho mình và thuộc hạ tin cẩn, lão cho Đoan Mộc Vô Nhai ra lệnh bọn hắc đạo và số cao thủ có thể mua chuộc bằng tiền bạc đi tấn công trước. Bọn này chỉ biết chủ nhân, người đỡ đầu cho chúng là quan to trong triều, nhưng không biết đích xác là ai. Đoan Mộc Vô Nhai sử dụng võ công của nhiều môn phái, khi gặp bọn thuộc hạ giang hồ che mặt, dấu hình tích, chỉ dùng võ công gia truyền trong những lúc công khai mà thôi. Trong trường hợp, số cao thủ hắc đạo xúc phạm đến Chu Doãn Văn, hay giết Doãn Văn chúng sẽ làm như không biết gì, hay sẽ đem bọn này làm vật tế thần để xoa diệu lòng người, và chạy tội. Tiêu Bân đã cho người thăm dò và biết rõ, bên cạnh Doãn Văn có ba cao thủ tuyệt thế là tả hữu nhị tướng và Đằng tiên lão nhân, nhưng qua nhiều ngày thăm dò, theo đõi chúng cũng không bao giờ thấy Đằng tiên lão nhân xuất hiện bên ngoài nên yên trí ông đã bị thương, mất hết công lực hay đã chết. Cao thủ hộ vệ cho Doãn Văn trong nông trại chỉ có tả hữu nhị tướng mà thôi. Với cả trăm cao thủ cùng tấn công, hai người này dù võ công cao siêu đến đâu, cũng không thể rảnh tay chiếu cố, thì Doãn Văn cũng có thể do một cao thủ tầm thường hạ sát.
Dù tính mưu như vậy, Tiêu Bân và anh em Dương Khanh cũng cố ý để lộ tin tức cho Bạch liên giáo biết. Với Bạch liên giáo, nếu Chu Doãn Văn nằm trong tay họ, thì việc chống lại triều đình, núp dưới danh nghĩa tôn phù sẽ trở nên có chính nghĩa và dễ huy động người tham gia. Có thể cả quan quân. Đúng như tiên liệu của Tiêu Bân, khi biết tin, Bạch liên giáo đã không bỏ lỡ cơ hội. Huy động chủ lực đến cướp Doãn Văn. Tiêu Bân dụ Bạch liên giáo tới, ngoài việc bố trí tiêu diệt, còn âm mưu chụp cho Chu Doãn Văn tội thông đồng với Bạch liên giáo, và trong trận chiến hỗn loạn, dù người của mình giết Chu Doãn Văn đi nữa, vẫn có thể đổ cho Bạch liên giáo đã làm. Nhất cử lưỡng tiện.
Mưu kế của Tiêu Bân rất cao, gần như rào trước đón sau hai ba lớp, nhưng lão không ngờ chung quanh căn nhà nông Chu Doãn Văn và nhị tướng tạm trú chỉ trồng khoai, các luống khoai đã được Đằng tiên lão nhân bố trí theo trận pháp, nhưng người theo dõi của lão nhìn vào không nhận ra được. Thứ hai, lão cũng không thể nào ngờ Tích Nhân đã tình cờ nghe tin tới trước và đã kịp thời chuẩn bị, đưa Doãn Văn đi trước. Và dĩ nhiên, lão cũng như bốn anh em Dương Khanh cũng không thể nào ngờ Chu Doãn Văn hiện có mặt là Chu Doãn Văn giả, là Tích Nhân, người có võ công thuộc hàng vô địch.
Mọi kế hoạch mà Tiêu Bân sắp xếp trước, đã không thể diễn ra, lão cũng không cho bọn Dương Khanh biết sự tế nhị, cái nguy hiểm sẽ gặp phải nếu việc đi giết Doãn Văn bị tiết lộ, nên khi bọn Dương Khanh dẫn cao thủ chính phái đến để tiêu diệt Bạch liên giáo, thấy Chu Doãn Văn vẫn còn sống ung dung, được mọi người tung hô, tôn kính. Vốn là kẻ võ biền, không có đầu óc ứng phó nên Dương Khanh đã thất lễ với Doãn Văn, ý giết Doãn Văn để lộ đã gây bất mãn cho cao thủ các môn phái.
Trước mắt mọi cao thủ, võ công tuyệt thế của Tích Nhân làm họ vô cùng khâm phục. Phía chính phái, họ khâm phục và cũng không muốn Chu Doãn Văn bị nguy hiểm, nhưng họ cũng không dám ra tay tiếp ứng, vì như thế sẽ có thể bị kết tội hay bị triều đình gây khó dễ cho môn phái. Thái độ của họ là đành phải bàng quang đứng nhìn. Phía Bạch liên giáo, việc Chu Doãn Văn trước mắt là một cao thủ tuyệt thế, cũng làm cho họ không biết phải làm gì cho thích ứng. Họ muốn bắt giữ Doãn Văn, lợi dụng Doãn Văn, nhưng với một Chu Doãn Văn phi thường như vậy, họ tự thấy không thể nào mời đi theo ý mình. Bạch liên giáo cũng thấy, nếu hai bên tương tranh, lỡ Doãn Văn bị thương còn tốt cho họ hơn là một Doãn Văn đang thần uy lẫm lẫm, cây roi trong tay không khác giao long vùng vẫy trong rừng đao kiếm như chốn không người. Dĩ nhiên khi thấy võ công Chu Doãn Văn quá cao ngoài dự tưởng, thái độ của Bạch liên giáo là cũng bàng quang đứng nhìn. Không biết phải làm gì.
Nhìn thấy trải qua một thời gian khá dài, đang bị hàng trăm người vây đánh mà Chu Doãn Văn vẫn nhởn nhơ như không, người của mình hết người này đến người khác bị cây roi mỏng manh loại khỏi vòng chiến, ngay cả Thiết thủ đao Bạch Minh cũng bị thương, Dương Khanh bèn dạy thuộc hạ phóng lên trời liên tiếp nhiều chiếc pháo bông.
Bấy giờ, Thiên địa nhị tướng đã làm cho Đoan Mộc Vô Nhai và Thạch Hoá chỉ còn lo chống đỡ, công lực đã giảm sút rất nhiều, Thiên địa nhị tướng là người tinh tế, biết Dương Khanh phóng tín hiệu cầu cứu. Thấy rằng họ và Tích Nhân cũng không lý do gì phải ở lâu, lạm sát, hay phí nhiều sức lực khi Chu Doãn Văn thực sự đã an toàn trên đường bôn tẩu, Thiên tướng hét lên một tiếng lớn, địa tướng tâm giao hiểu ý, cả hai sử dụng hết công lực và đánh ra những tuyệt chiêu của mình như sấm sét, đẩy Đoan Mộc Vô Nhai và Thạch Hoá liên tiếp nhảy tránh không dám chống đỡ, hai ông lão cùng bay tới chỗ Tích Nhân, Thiên tướng quát to:
- Tất cả ngưng tay!
Tiếng hét uy nghiêm, với sáu bảy chục năm công lực của ông ta, làm số cao thủ không ngại sống chết tấn công Tích Nhân đã buộc phải ngưng lại.
Thiên tướng dõng dạc:
- Hoàng thượng bệ hạ trước mặt các ngươi dù không còn đang ngự trị vai vàng. Nhưng dù sao, ngài cũng là thiên tử, đích tôn của Thái tổ hoàng đế. Dù Yên vương có mặt ở đây cũng không thể công khai ra lệnh làm nguy hiểm đến tính mạng của người! Các ngươi có thấy rằng các ngươi nghe lệnh tên Dương Khanh ái nam ái nữ, độc ác, nhưng thiếu đầu óc kia là tìm lấy tội chết cho mình hay không? Hoàng thượng bệ hạ đây, như các ngươi thấy, cũng không phải là người mà các ngươi có thể dùng vũ lực để làm tổn thương. Sau khi rời cung vi, ngài đã gặp nhiều kỳ duyên hãn hữu. Ngài cũng đã thừa hưởng toàn bộ công lực và võ công của Đằng tiên lão nhân là sư phụ của ngài. Anh em ta cũng đã trút hết sở học bình sinh của mình cho ngài. Võ công của ngài hiện nay, dù Tiêu Bân có đích thân tới đây cũng không phải là đối thủ. Mấy năm nay, chúng ta ẩn lánh nơi này, chỉ vì hoàng thượng bệ hạ không muốn sinh linh đồ thán, đi huy động quan binh các nơi hộ giá chống lại Yên vương. Ngài không muốn vì ngai vàng mà chú cháu phải nồi da xáo thịt, dân chúng chịu cảnh binh đao. Lòng ngài bao la như vậy, nhưng không có nghĩa là bó tay chịu trói. Với võ công của ngài, với sự hộ vệ của hai ta, việc các ngươi, ai muốn bắt giữ, hay xâm phạm tới ngài là chuyện võ lâm hiện nay không ai có thể làm nổi. Mấy giờ qua, nếu hoàng thượng muốn giết người, các ngươi đã thây nằm chật đất. Hai anh em ta và Đoan Mộc Vô Nhai, Thạch Hoá, hiện nay ai vì chúa nấy, nhưng chúng ta cũng nghĩ tình cả hai người họ cũng là những người đàn em khi xưa, từng xung tên đột pháo vì Minh triều, nên cũng không coi như tử thù và cũng không làm thiệt hại. Hai lão phải tự biết võ công còn kém tả hữu nhị tướng này rất xa. Như vậy, từ hoàng thượng bệ hạ đây đến hai ta, không ai muốn làm các ngươi phải bỏ mạng. Chúng ta đi đây, nếu ai còn ngoan cố cản trở, chúng ta sẽ không còn nhân nhượng nữa. Tất cả hãy tránh ra!
Nhận ra những gì mà Thiên tướng đã nói lên không ngoa chút nào. Tiếng quát uy nghi lẫm liệt của ông ta cũng làm cho bọn cao thủ vây đánh Tích Nhân không ai bảo ai, tránh ra một bên.
Dương Khanh bị phế công lực rất oán hận nên rán nói lớn:
- Tiêu công công sẽ tới đây, các ngươi ai không tuân lệnh ta, sẽ bị nghiêm trị.
Thấy lão này rất ngoan cố, Tích Nhân lách mình, nhanh đến nỗi không ai trông thấy. Khi trở lại tay xách Dương Khanh ném xuống đất, nói lớn:
- Ai nhích động ta giết lão ngay. Lão này là người độc ác, và thứ âm công mà lão đang luyện là loại công phu âm độc. Ai bị đánh phải sẽ bị khí âm hàn hành hạ cho đến chết. Ta đã vì đức hiếu sanh nên đã phá bỏ công phu của lão. Tuy vậy lão vẫn chưa biết tự lượng, dùng Tiêu Bân để đe doạ các ngươi, ta phải dùng thân thể lão này để nhắn cho Tiêu Bân biết ngoài trời có trời, thiên ngoại hữu thiên. Không nên tác oai, tác quái. Nếu còn ngoan cố, ta sẽ lấy mạng lão.
Dứt lời, Tích Nhân lăng không chộp cây kiếm trong tay một cao thủ đang đứng gần, cây kiếm trong tay Tích Nhân khua lên, áo quần của Dương Khang đang mặc bị cắt đứt rơi lả tả xuống đất, nhưng da thịt không hề hấn gì cả. Khi thân hình Dương Khang trở nên trần trụi, da thịt tồng ngồng, Tích Nhân lại dùng mũi kiếm, rạch những chữ thập vừa rách da chảy máu tại một số yếu huyệt trên người lão. Nhưng trên giữa bụng lại rạch bốn câu thơ của Tào Thực trước kia:
Chử đậu nhiên đậu ky
Đậu tại phủ trung khấp
Bản thị đồng căn sinh
Trương tiên hà thái cấp.
( Nấu đậu bằng củi đậu
Tưởng trong nồi đậu cũng xót xa
Xét cùng một gốc mà ra
Hại nhau quá quắc sao mà nỡ cho!)
Rạch chữ thập, viết thơ xong, Tích Nhân nhắm một hòn đá to phóng cây kiếm tới, cây kiếm không phải là bảo kiếm này đã bị cắm ngập vào hòn đá, lút cán. Dùng kiếm, một cây kiếm tầm thường chặt rách áo quần nhưng không xâm phạm da thịt trong võ lâm không mấy người có thể sử kiếm chính xác đến như vậy. Dùng mũi kiếm viết chữ nhanh như chớp, đường nét sâu đậm rõ rệt, không làm máu chảy, phóng kiếm nhẹ nhàng, nhưng lút vào hòn đá to, công lực càng cho thấy không ai có thể làm được. Trong lúc mọi người bàng hoàng ngưỡng phục, Tích Nhân nhấc mình lên, tả hữu nhị tướng cùng phóng theo. Cả ba lướt đi vùn vụt như tên bắn về phía nam, tiếng nói Tích Nhân vọng lại:
- Mọi người nên giải tán, không nên giết chóc lẫn nhau. Không nên để cho lão Tiêu Bân lợi dụng. Mang lão Dương Khanh về cho Tiêu Bân, và soán vương xem, họ sẽ hiểu ta muốn nói gì.
Khinh công của cả ba đều phi thường, khi tiếng nói Tích Nhân vọng lại vừa đứt, thì cũng mất biến trong rừng cây.
Chu Doãn Văn và anh em Thiên địa nhị tướng đã đi, Đoan Mộc Vô Nhai thấy Dương Khanh bị phế bỏ công lực, bị làm nhục, Bạch Minh và Thạch Hoá bị thương, chính mình tự thấy cũng cũng chưa phục hồi công lực, không còn sức chiến đấu nên không hung hăng như trước. Phía Bạch liên giáo, khi thấy mục tiêu là Chu Doãn Văn không còn, không muốn bị tiêu hao nhân sự với các phái võ lâm nên Tiêu thánh khoát tay, mấy chục cao thủ Bạch liên giáo liền sử dụng khinh công ra đi. Các môn phái hoàn toàn bất ngờ gặp Chu Doãn Văn, họ vô cùng ngưỡng mộ tư cách và võ công thần kỳ của ông vua cũ, và cũng cảm thấy bị Tiêu Bân phỉnh gạt nên cũng không ai ngăn cản Bạch liên giáo. Chiêu Hoà thiền sư niệm Phật hiệu:
- Lão tăng đem thập bát la hán về chùa, mong Đoan Mộc hầu không làm khó dễ.
Trong lúc mọi người còn bàng hoàng trước võ công của Chu Doãn Văn, không ai để ý Dương Khanh bị Tích Nhân làm cho trần truồng, khắc chữ lên người cảm thấy quá nhục nhã nên cắn lưỡi tự vẫn. Đoan Mộc Vô Nhai cũng vừa hay biết nên thở dài:
- Đại sư tùy tiện.
Theo sau Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Côn Luân, Cái Bang.. đều cáo từ. Bọn võ lâm cao thủ hắc đạo cũng lần lượt ra đi . Anh em Đoan Mộc Vô Nhai lấy áo quần đắp điếm cho Dương Khanh, làm cán khiêng về triều.
Tiêu Bân khi nhận được tín hiệu cầu cứu đem người đến nửa đường thì gặp đội quân bại trận trở về. Sau khi lật thân thể Dương Khanh ra xem, lão tái mặt thở dài:
- Võ công thật đã đến mức đăng phong tạo cực! Ta cũng chưa có thể thắng nổi.
Than xong lão gặn hỏi mọi việc, Bạch Minh thuật lại sự việc diễn ra. Đôi mắt Tiêu Bân lóe lên ánh sáng ác độc. Lão nhìn những người biết rõ là thuộc hạ của Dương Khanh ra lệnh:
- Các ngươi mang Dương hầu về trước, chúng ta có việc cần bàn sẽ đi sau.
Mấy chục tên cao thủ thuộc hạ Dương Khanh khiêng chủ ra đi. Tiêu Bân nói với anh em Đoan Mộc Vô Nhai:
- Không nên để việc này lọt đến tai hoàng thượng và bọn quan trong triều. Tuyệt đối! Nếu không chúng ta chết cả.
Trong tứ hầu, tuy ở ngôi thứ hai, nhưng Đoan Mộc Vô Nhai là người tinh tế nhất nên thở dài:
- Dương đại ca đã quá nóng nảy và nông nổi. Tiểu đệ không thể nào ngăn cản được.
- Nó chết cũng đáng. Cái thây không thể giữ được. Bọn thuộc hạ cũng vậy.
Dù từng kết nghĩa anh em, nhưng Đoan Mộc Vô Nhai và Bạch Minh không mấy cảm tình với Dương Khanh đôi khi còn chán ghét, họ cũng hiểu vì sao Tiêu Bân nói vậy nên không nói gì, chỉ Thạch Hoá nóng nảy phản đối:
- Tại sao không giữ được? Dương đại ca đã hy sinh vì tận trung với đương kim hoàng thượng!
Tiêu Bân đưa mắt cho Đoan Mộc Vô Nhai:
- Đoan Mộc lão đệ giải thích dùm cho Thạch hầu.
Đoan Mộc Vô Nhai khẽ bảo Thạch Hoá vì sao họ phải ém nhẹm mọi việc. Bấy giờ lão này mới tỏ ra sợ sệt. Tiêu Bân nói với ba lão:
- Vì ngai vàng, Thái tổ trước kia đã giết hàng trăm ngàn người bị nghi ngờ, đương kim hoàng thượng công khai kết tội để tru di, hay dùng bọn anh em ta bí mật hạ sát cũng không biết bao nhiêu người. Việc hôm nay đã xảy ra như vậy, không thu xếp được, tính mạng chúng ta không phải quan tâm đi nữa, thì uy danh của hoàng thượng cũng phải được bảo vệ. Những người chứng kiến mọi việc đã xảy ra phải làm sao cho họ không bao giờ có thể mở miệng được. Tuy rằng, máu đổ hơi nhiều, nhưng không thể làm khác hơn.
Ba anh em Đoan Mộc Vô Nhai lộ vẻ khó xử. Bạch Minh giây lâu mới nói:
- Bọn Bạch liên giáo tán tụ bất thường, khó mà tìm cho hết.
- Chúng có nói gì đi nữa, võ lâm chính phái cũng không ai tin. Chúng ta cũng có thể nhân việc này, làm cho các phái võ càng căm thù chúng hơn. Tìm chúng mà trả thù.
Tiêu Bân độc ác gằn giọng:
- Trong số thuộc hạ của ba hiền đệ, những người nào cảm thấy không thể an tâm với chúng cũng không thể để. Giết lầm hơn bỏ sót.
Bọn Đoan Mộc Vô Nhai cúi đầu, trong lòng tự biết phải nhúng tay vào máu, máu của những người vô tội. Nhưng chúng cũng thấy chúng không thể làm khác hơn. Đoan Mộc Vô Nhai thở dài:
- Vì hoàng thượng, chúng ta đành phải..
Tiêu Bân:
- Ra tay càng sớm càng tốt. Càng để lâu địa bàn theo dõi càng lớn, càng rộng, đường đất càng lúc càng xa. Chúng ta từ lúc này là Bạch liên giáo. Ta sẽ tiếp ứng cho các hiền đệ. Chưa hoàn tất công tác, không về kinh.
Ba lão hầu tướng vâng lệnh kéo bọn thuộc hạ cả trăm người, chia nhau từng toán đuổi theo hướng các phái võ lâm đã ra đi.
Bọn Đoan Mộc ra đi, Tiêu Bân đem mấy chục cao thủ của mình sử dụng khinh công phóng về hướng kinh thành. Nửa giờ sau, trên con đường núi dưới chân Tử Kim Sơn, mấy chục thuộc hạ của Dương Khanh bị bọn áo đen bịt mặt đều là những cao thủ hữu hạng, kiếm pháp rất kỳ bí, chiêu thức và thân pháp nhanh như qủy mị tấn công, họ bị giết hết không còn một người sống sót. Thi thể Dương Khanh lại bị một người dùng hủ cốt tán làm tan rã thành nước. Trước khi rút đi bọn bịt mặt cũng cẩn thận thăm dò từng nạn nhân xem có ai chưa chết ra tay ân huệ cuối cùng rồi mới rút đi.
Tích Nhân và Thiên địa nhị tướng khi đến một khu rừng ven sông Tần Hoài dừng chân. Thiên tướng bảo:
- Anh em ta phải chia tay với hiền điệt. Khi nào có dịp đến Thiếu Lâm, hiền điệt muốn gặp có thể hỏi phương trượng Chiêu Đức chỗ hai ta ẩn tu.
Tích Nhân:
- Tiểu điệt cung tiễn hai vị tiền bối.
Địa tướng ngần ngừ giây lát rồi nói:
- Ta còn một chút quan tâm mong Nhân nhi giúp cho để lòng thanh thản trước khi về Thiếu Lâm xuống tóc qui y.
- Tiểu điệt xin hết sức mình.
- Ta có một đứa tôn nữ, con của người cháu ruột. Vợ chồng hai đưá cháu này đã bị chết trong biến cố tĩnh nạn. Nhưng tôn nữ lúc bấy giờ nhờ được công chúa Thiều Hoa, con gái út của Thái tổ thương mến đưa vào cung chơi mà thoát nạn. Mấy năm nay vẫn phải ở trong cung. Ta muốn đem nó ra ngoài, để khỏi phải sống cuộc đời ảm đạm, nhưng không thể làm vì sợ vô tình mà làm lộ ra tông tích của Huệ đế bệ hạ. Nhân nhi giúp cho việc này, lão Trương ta cảm kích khôn cùng. Tên nó là Trương Niệm Hoa. Năm nay mười chín tuổi.
- Tiểu điệt sẽ hết sức, nhưng làm sao Niệm Hoa cô nương có thể tin lời.
Địa tướng lấy trong người một miếng ngọc bối, màu ngọc trắng nuốt không một vết chỉ mờ đưa cho Tích Nhân:
- Ta thương mến Niệm Hoa vô cùng, lúc nó còn bé ông cháu quấn quít suốt ngày. Ta dốc lòng chỉ dạy Vô tướng thần công, Niêm hoa cầm nã thủ, Thiên long thần bộ, Đạt ma kiếm pháp cho nó. Nếu nó tiếp tục trau luyện, ngày nay đã là một cao thủ hữu hạng. Ta đã mua hai miếng ngọc như thế này của một nhà buôn Tây Vức. Ta tặng sinh nhật mười ba của nó một miếng, miếng này giữ lại và nói sẽ tặng khi nó lấy chồng. Nhân nhi gặp nó đưa miếng ngọc này ra và nhắc cố sự thế nào nó cũng phải tin tưởng.
Tích Nhân đón lấy ngọc bối:
- Tiểu điệt sẽ cố gắng chu toàn. Tiền bối an tâm.
- Nhân nhi đã hứa, ta rất an tâm. Cung công chúa Thiều Hoa ở phía đông Cấm thành, cách trường thành không xa, với võ công của Nhân nhi đột nhập không có gì khó khăn.
Tích Nhân lần nữa:
- Tiểu điệt cố gắng để không phụ lòng tiền bối.
- Hay lắm! Chúng ta đi đây.
Thiên tướng và địa tướng vọt mình đi, Tích Nhân tìm chỗ thay bỏ lớp hoá trang trên mặt, trở lại chân diện mục, nhưng lại không có áo quần thay đổi, nên vào rừng tìm một cây to, phóng lên gối đầu trên một cháng ba nằm ngủ chờ trời tối mới vào thành.
Ngủ được một lúc, Tích Nhân nghe tiếng chân hối hả vào rừng, tiếng chân chứng tỏ là người có khinh công, nhưng mang theo đồ vật nặng nề. Giây lát Tích Nhân thấy một thanh niên độ trên hai mươi cõng một cô gái cũng mặc võ phục trên lưng, dáo dác nhìn quanh và tới gốc cây đặt cô ta ngồi xuống đất. Cô gái có thân hình rất cân đối, nẩy nở đều đặn, nhưng mái tóc xoả tung che lấp mặt mày nên không thể biết dung nhan như thế nào. Gã thanh niên mặc võ phục bằng lụa, mặt mày cũng khá coi, nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ dâm tà.
Đặt cô gái xuống đất, thanh niên lấy ra lọ thuốc đặt lên mũi cô ta. Cô gái hắc hơi mấy cái tỉnh dậy nhìn quanh thấy mình đang ở trong rừng với gã con trai, quát hỏi:
- Đường Minh! Ngươi làm gì?
Tên Đường Minh cười đểu cáng:
- Từ lúc gặp Giang nam Tây thi Hà hiền muội, lòng ta suốt ngày mơ tưởng. Gia phụ đã ngỏ