Trương Hữu Đông sở hữu gương mặt anh tuấn và dáng người khỏe khoắn cùng làn da trắng nõn, như mọi ngày anh vội vàng đến trường để học những môn nhàm chán. Trần Trọng Nghĩa nhìn sang bên cạnh, không hài lòng về hành động hiếu học giả tạo của người ngồi kế bên.
Nghĩa hơi tò mò về xấp giấy nhóc cạnh mình đang lật xoành xoạch, "Đầu năm đã có gì học đâu mà phải làm màu như vậy, tính sống ảo với ông à?", vừa nghĩ Nghĩa vừa hơi hướng mắt sang xem xét."Nhìn cái gì?", Đông phát ra âm thanh vừa đủ để người bên cạnh nghe nhưng âm sắc vô cùng mạnh mẽ trong lúc mắt vẫn hướng về xấp giấy trên tay."Hiếu kỳ" "Không có gì để hiếu kỳ cả" "Cậu" "Biến".
Lần đầu tiên Nghĩa thấy ấn tượng mạnh với một người đến vậy, cả lần đầu tiên gặp bạn gái cậu cũng không ấn tượng bằng tên này. Cảm giác người kế bên đang mang lại cho cậu thật sự trước giờ chưa từng thấy, thật sự rất hiếu kỳ. Từ đó hai người ngày chạm mặt nhiều hơn, cãi vả cũng nhiều hơn. Nghĩa tự dưng thấy có một sự vui nhẹ trong lòng. Dường như người này có thể truyền cảm xúc tích cực cho người khác, đặc biệt là bằng nụ cười. Nghĩa chỉ nhìn qua hình nhưng cảm nhận rất rõ điều này, chỉ tiếc là người này chưa bao giờ cười với cậu. Nghĩ đến đây Nghĩa thoáng chùng lại...
Bình luận truyện