Dạ Tử Cẩm bị chuốc rượu. Đến khi tỉnh dậy, hỏi han người hầu cận thì biết mình đã ngủ hai mươi lăm năm. Trời ơi, hai mươi mấy năm thanh xuân dành để ngủ, chắc phần đời còn lại khỏi ngủ quá. Ngại ghê nơi, đường đường là Cửu Dạ Vương nổi tiếng, vậy mà lại say rượu ngủ liền bao nhiêu năm. Nữ vương xinh đẹp cao ngạo, da trắng tóc đen, mày sắc, mắt to, đôi con ngươi đỏ huyết kinh diễm.
Kiêu ngạo bất phục. Mà để một nữ nhân như nàng ngồi vững trên vương vị của một nơi lạnh lẽo tàn khốc như Ma Đô. Tất phải có ít nhiều bản lĩnh có thể làm người khác kính sợ, thần phục.Thế gian này ngoại trừ mẫu thân nàng: thái hậu Tình Mộng Điệp, không ai có thể làm nàng đổ gục chỉ vì một bình rượu. Quả nhiên, núi cao ắt có núi cao hơn. Lần sau phải cẩn trọng hơn thôi.
Nói vậy chứ nàng vẫn kêu Tiểu Phúc - nô bộc thân cận nhất, dẫn đi thăm mẫu thân. Không ngờ lại bị một nam nhân chắn đường. Thật quá khổ, nàng phải đấu với hắn nên không kịp thăm mẹ. Từ đó xảy ra bao chuyện kì lạ. Ai ngờ đầu khắp nơi tam giới lại kéo đến đòi người. Nhưng nam nhân kia lại một mực cố chấp không đi, còn nàng cũng chính là không nỡ đuổi nên nhất quyết không giao người. Hắn ta là ai mà sao các người đều săn đón vậy chứ?
Bình luận truyện